Đông Thục Lan đầu phủ đầy hơi nước, không biết chuyện gì đang xảy ra, “Phúc tấn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ạ? Mới sáng sớm ngày hôm nay tổng quản đã phái người tới bảo nô tỳ dọn dẹp lại thư phòng vì bối lặc gia muốn dùng. Là do thư phòng của bối lặc gia có vấn đề gì tạm thời không dùng được sao?”
Nghe xong lời của Thục Lan, Ô Lạp Nạp Lạt Thị bắt đầu hiện lên một chút nghi ngờ: “Sao vậy? Tối hôm qua Tứ gia chưa đề cập qua với muội à?”
“Tối hôm qua? Thục Lan còn không trông thấy bối lặc gia mà!”
“Không trông thấy? Sao có thể thế được chứ, nghe hạ nhân nói là tối muộn hôm qua sau khi ăn tối ở chỗ ta, bối lặc gia liền đến thẳng viện của muội mà.”
“Nhưng mà…nhưng mà…tối hôm qua nô tỳ đâu có trông thấy gia!” Đông tiểu thư nhìn sang nha hoàn nhà mình tìm kiếm ánh mắt ủng hộ.
Cuối cùng cũng có đại nha hoàn Thúy Châu của phúc tấn chứng thực lại, nàng hạ giọng nói thầm bên tai Ô Lạp Nạp Lạt Thị: “Tối qua bối lặc gia ngủ lại ở Lan Đình các.”
“Lan Đình các?” Ánh mắt tò mò của Thục Lan liếc về phía nha hoàn của mình.
“Niên trắc phúc tấn.” Tiểu Thúy làm dấu bằng mồm không gây tiếng động.
“À ờ.” Đông thứ phúc tấn làm vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ không gây tiếng động. Sau đó, bốn người trong phòng rơi vào buồn bực, bối lặc gia có ý gì vậy?
“Hay là hạ nhân chuyển lời nhầm rồi?” Đông Thục Lan nghĩ ra một khả năng.
“Không thể. Đối với loại chuyện kiểu này, họ sao có gan lớn vậy.” Một lời làm cho khí thế phúc tấn bộc lộ rõ ràng.
“Ồ.” Khả năng duy nhất bị loại bỏ.
Ô Lạp Nạp Lạt Thị nghĩ ngợi một lát, “Muội cứ về trước đi, đợi chút nữa tổng quản đem một số thứ gia cần dùng tới, muội cũng đi xem sao, thuận tiện hỏi thăm một số thói quen hàng ngày của gia, tránh phạm phải những điều kiêng kỵ của ngài.”
“Khẩn tuân phúc tấn dạy bảo, Thục Lan cáo từ.”
Không bao lâu sau khi chủ tớ hai người trở lại Hinh Thần uyển thì Đại tổng quản trong phủ liền mang theo mấy người tới. Đông thứ phúc tấn kiếp trước cũng từng lăn xả ngoài xã hội nên biết phải đối đãi vô cùng khách khí với kiểu nhân vật nắm thực quyền này, “Tổng quản vất vả cho ngài.”
“Thứ phúc tấn khách khí rồi, đều là phận sự của nô tài cả, sao có thể nói là cực khổ được.”
“Ừm…Ta có thể hỏi tổng quản một chuyện được không?” Đông Thục Lan giả vờ lộ ra dáng vẻ bát quái.
“Xin thứ phúc tấn cứ hỏi, chỉ cần nô tài có thể nói thì sẽ nói hết.”
“Đương nhiên rồi. Ta chỉ muốn biết, tại sao bối lặc gia lại đột nhiên nghĩ đến à muốn đến thư phòng của Hinh Thần uyển này làm việc vậy? Quá đột ngột, một dấu hiệu báo trước cũng không có.”
“Thứ phúc tấn nói rất phải, đến nô tài còn giật mình nữa là. Sáng sớm ngày hôm nay, bối lặc gia vào triều sớm, lệnh cho nô tài thu dọn một số đồ đạc hay dùng rồi đem để sang thư phòng của thứ phúc tấn. Nô tài thấy, hay là chờ tối nay sau khi bối lặc gia trở về phủ, thứ phúc tấn đích thân hỏi ngài xem sao.”
“Nhưng…nhưng mà… rất có thể đợi đến lúc hắn về phủ ta cũng ngủ mất rồi, lúc hắn vào triều thì ta còn chưa dậy, hỏi lúc nào bây giờ?” Đông đồng học lẩm bẩm tự nói, lâm vào khổ não.
Tổng quản đại nhân rất thông minh coi như mình cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy, phân phó người đem đồ của bối lặc gia đưa vào thư phòng. Không hổ là người làm việc bên cạnh bối lặc gia, thật là có năng suất, năng suất đến mức khiến cho Thục Lan đồng học nghiến răng phát đau! Chỉ thấy bọn hắn dọn dẹp siêu tốc từ quyển sách còn để mở trên bàn đến đồ dùng cá nhân của Thục Lan, thay thế bằng đồ dùng của bối lặc gia, đồng thời cũng đem cái bàn vốn không dính một hạt bụi lau kĩ càng đến từng ngóc từng ngách.
“Thứ phúc tấn, người xem, đồ dùng của người để chỗ nào thì thích hợp?” Tổng quản mặt lộ vẻ tươi cười.
“Trước cứ để lên cái bàn tròn ở phòng ngoài đi, chút nữa ta sẽ tự sắp xếp.” Khó chịu, cảm giác cứ như mình bị tống khỏi nhà của chính mình vậy…thật – không – thoải – mái!
“Vâng vâng”, tổng quản khẽ gật gật đầu, lập tức cho hạ nhân đem bút lông, nghiên mực và những thứ khác để lên cái bàn tròn gỗ lim ngoài phòng khách. “Thứ phúc tấn, người còn có gì muốn phân phó không?”
“Chỉ thế này thôi? Không có gì nữa sao?” Đông Thục Lan nhìn vào bên trong thư phòng của mình, chỗ vốn là bàn đọc sách đã được bày văn phòng tứ bảo một cách rất chỉnh tề, góc phía đầu bàn có một giá bút treo hàng loạt bút lông, bên cạnh là một cái kê bút nho nhỏ hình dãy núi, bên phải chỗ đặt bút lông là một nghiên mực Đoan Khê, chắc vậy, Thục Lan nghĩ với thân phận Tứ hoàng tử, đồ dùng nào của hắn cũng sẽ là loại xịn nhất, tiếp nữa hẳn là mực đóng dấu. Bên trái đống bút là một chiếc đèn chụp mộc mạc, trên chụp đèn chẳng có hoa bướm hay hình vẽ phú quý nào. Bên tay trái kê một sấp giấy Tuyên Thành mỏng, bên tay phải là một cái chặn giấy dài dài.
“Vâng, những thứ khác bối lặc gia bảo cứ để lại trong thư phòng của ngài.”
“Vậy sao không đem cái bàn hàng ngày gia vẫn dùng sang đây luôn? Gia có dùng quen cái bàn đọc sách này được không?”
“Ơ…cái này…bối lặc gia cũng không nhắc tới.” Tổng quản đáp lại cũng cẩn thận hơn, chắc cũng đã hiểu rõ vị thứ phúc tấn trước mặt này đang không vui vẻ gì. Nhưng mà lão cũng không hiểu tại sao, nếu những phúc tấn và cách cách trong viện khác mà biết bối lặc gia muốn dùng thư phòng mình chắc đã vui mừng phát điên rồi. Thế mà vị thứ phúc tấn trước mắt đây, vẻ không thoải mái trên mặt đã muốn ngăn cũng không ngăn nổi rồi. Nha hoàn bên người nàng thì ngó chừng đồ đạc để trên cái bàn tròn, cong môi.
“Bàn đọc sách của ta bối lặc gia đã dùng mất rồi. Trong phủ chắc cũng còn mấy cái bàn đọc sách lớn nhỏ gì chứ? Có thể tìm một cái đem đến cho ta được không?”
“Dĩ nhiên là được ạ. Nô tài sẽ cho người đem đến một cái ngay lập tức. Phúc tấn còn gì dặn dò không?”
“Không có gì nữa, ngươi cứ lui đi.”
“Dạ.”
“Tiểu thư! Làm thế nào bây giờ? Người sẽ đọc sách viết chữ ở chỗ nào? Ngồi ngoài phòng khách thì thành bộ dạng gì nữa! Đúng là nghĩ mãi cũng không hiểu nổi bối lặc gia đang nghĩ cái gì.”
“Kia là thư phòng của ta! Sao ta lại không thể dùng?”
“Nhưng mà…bàn đọc sách cũng đã bị chiếm…”
“Chẳng phải ta đã nhờ tổng quản đem một cái khác đến sao.”
“Nhưng mà để chỗ nào ạ?”
“Bàn đọc sách thì tất nhiên để ở thư phòng chứ đâu.”
“Thư phòng? Còn chỗ để sao? Ở giữa còn một khoảng trống, bây giờ lại đặt một cái bàn, biết đi lối nào cho được ạ?” Tiểu Thúy thăm dò đánh giá bố cục thư phòng.
“Chờ người đem bàn tới, ngươi cứ đứng nhìn là được.” Thục Lan đã có dự tính sẵn, kiên quyết bảo vệ quyền lợi của mình.
Không bao lâu sau quả nhiên có hai hạ nhân khiêng một cái bàn tới, hỏi phải để chỗ nào. Thục Lan trước cứ bảo họ đặt bừa vào chỗ trống ở phòng khách, sau đó bảo Tiểu Thúy trực tiếp ban thưởng, đuổi người, tiện thể bảo bọn họ gửi lời cảm tạ đến tổng quản đại nhân. Tiếp đó, nàng hô hai nô tài trong viện mình đến.
Vẻ mặt Tiểu Thúy hưng phấn: “Tiểu thư, kế tiếp sẽ làm gì?”
“Vào thư phòng trước đã.” Thục Lan bảo hai nô tài kê dọc cái bàn đọc sách, để ở bên tay phải cửa sổ, dựa vào tường, sau đó đem cái bàn đọc sách kia cũng kê dọc gần cửa sổ(*). “Như thế này là được rồi. Tiểu Thúy, đem đồ đạc của ta vào sắp xếp cho gọn.”
(*) Chị ý kê cạnh ngắn của bàn dựa vào tường, khi ngồi nhìn sang trái là thấy cửa sổ. Bàn của anh Bốn dùng thì cũng kê cạnh ngắn dựa vào tường nốt, nhìn sang phải là thấy cửa sổ. Kiểu kê này thì hai bàn đối nhau, chị ý sẽ không bị khuất bóng khi viết
“Vâng thưa tiểu thư.” Tiếng trả lời vừa to vừa rõ. Sau khi sắp xếp xong bút lông chim cùng một loạt những đồ dùng viết lách khác, Tiểu Thúy nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, tại sao người lại không chọn đầu bên kia?”
“Đồ ngốc, tiểu thư ta dùng tay phải viết chữ, ngồi đầu kia sẽ bị khuất bóng. Bối lặc gia dù sao cũng đã có đèn rồi, sẽ không lo bị khuất bóng.”
“Tiểu thư nói có lý.”
Hai cái bàn đọc sách hình chữ nhật kề sát nhau đặt dưới bệ cửa, ở giữa trao một hàng bút lông làm ranh giới, một bên là văn phòng tứ bảo của Trung Quốc vô cùng truyền thống, bên kia lại là một mớ hỗn độn Trung – Tây kết hợp.
Đêm đó, khi Thục Lan cùng Đại tổng quản của bối lặc phủ phụng bồi Tứ gia đi thăm thư phòng mới của hắn, nhìn thấy cách đặt của hai cái bàn đọc sách đại tổng quản liền cảm thấy muốn té xỉu, mồ hôi lạnh túa ra. Đông Thục Lan thì vẫn nom vô cùng bình thường, bộ dạng không có gì kỳ quái, dù sao nàng cũng không động gì đến đồ đạc trên bàn của hắn, chúng có bày đặt sắp xếp thế nào đều do mấy nô tài bên người của hắn làm, muốn trách cũng không đến lượt nàng. Dận Chân lại chỉ nhíu mày một cái, cũng không nói thêm gì.