Phụt…Tập thể phun trà. Hình tượng của các phu nhân bị hủy hoại chỉ trong giây lát. Đông Thục Lan không chú ý nên cũng sặc một ngụm trà, nhịn không được lên tiếng cảm thán: “Suy nghĩ nhanh thật, không hổ là một trong những trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Vương gia. Mặc dù “ba tòng” này đều không đúng nhưng phải công nhận là vô cùng sáng tạo. Ta rất hứng thú muốn nghe thử ngươi định nói “tứ đức” như thế nào.”
Tất cả đều không đúng! Người xem càng thêm hưng phấn, không chỉ muốn nghe Chu Lan Thái xử lí phần “tứ đức” như thế nào mà còn muốn biết nội dung của “tam tòng tứ của nam nhân” mà Đông Thục Lan nói.
Đúng lúc này thì người gác cổng vào thông báo Vương gia về phủ. Trò hay bị gián đoạn, mọi người cùng đứng dậy theo phúc tấn nghênh Vương gia vào sảnh. Dận Chân thấy đội hình nghênh đón lớn như vậy thì có chút bất ngờ: “Có chuyện gì vậy? Sao tất cả lại tập trung một chỗ như thế này?”
Ô Lạt Na Lạp Thị tươi cười: “Hôm nay Chu Lan Thái tới đề thân, chuyện đang rất náo nhiệt.”
“Ừm…Chu Lan Thái cũng đến tuổi thành thân rồi. Chuyện này tùy nàng lo liệu.” Dận Chân vẻ mặt mỏi mệt, lấy hai ngón tay khẽ day ấn đường.
Ô Lạt Na Lạp Thị thấy vậy rất đau lòng, vội vã cho người dâng trà sâm: “Chuyện này thiếp thân đương nhiên sẽ lo liệu thỏa đáng. Nhưng mà Vương gia ngài cũng phải chú ý bản thân hơn mới được.”
Dận Chân vỗ vỗ vào bàn tay đang đặt ở đầu gối của Ô Lạt Na Lạp Thị để trấn an, sau đó đứng dậy nói với Chu Lan Thái cùng Lỗ Thái: “Hai ngươi vào thư phòng cùng ta.”
Đoàn người đi tới thư phòng của “Thản Thản Đãng Đãng”, Đới Đại thấy bộ dạng Chu Lan Thái có phần ủ rũ thì vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Ta vừa mới nghe nói Chu Lan Thái ngươi hướng phúc tấn đề thân mà? Chuyện không thuận sao?”
Chu Lan Thái không mở miệng, phải nhờ đến Lỗ Thái ít lời giải thích: “Hắn muốn kết hôn với đại nha hoàn Tiểu Thúy của Đông thứ phúc tấn.”
Nghe xong lời của Lỗ Thái, nhìn lại bộ dạng của Chu Lan Thái, người trong phòng chợt hiểu ra: hóa ra là bị thứ phúc tấn gây khó dễ.
Đới Đại thấy có hứng thú, hắn nhìn qua Ung Vương gia đang vùi đầu vào công văn rồi vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Thứ phúc tấn làm khó ngươi thế nào vậy?”
Chu Lan Thái liếc qua Đới Đại rồi nói uể oải: “Tam tòng tứ đức.”
“Hả, tam tòng tứ đức?” Đới Đại ban đầu còn cho là mình nghe lầm, sau khi nhìn sang Lỗ Thái thì nhận được một cái gật đầu khẳng định.
“Sao thứ phúc tấn lại hỏi ngươi mấy vấn đề nữ nhi đó? Chẳng phải chúng là chuyện của Tiểu Thúy sao?”
“Cho nên thứ phúc tấn mới hỏi ta Nam giới với tam tòng tứ đức của nam nhân.” Trong giọng của Chu Lan Thái có lẫn chút tranh cãi vô lí.
“Nam giới?! Tam tòng tứ đức của nam nhân?!” Mưu sĩ Đới Đại lần nữa cho rằng bản thân mình nghe nhầm, chẳng lẽ hai ngày nay hắn đã lao lực quá đà? Sau lần thứ hai nhận được ánh mắt khẳng định từ phía Lỗ Thái, Đới Đại cũng khó nén hưng phấn, thứ phúc tấn không hổ là thứ phúc tấn, đến gây khó dễ cho người khác cũng phải có phong cách riêng: “Vậy ngươi trả lời như thế nào?” Có thể thấy bát quái không phải là độc quyền của nữ nhân.
“Tòng mẫu, tòng thê, tòng nữ, nhưng thứ phúc tấn bảo tất cả đều không đúng. Về phần “tứ đức” thì ta vẫn chưa nghĩ ra.” Chu Lan Thái trình bày thành thật, hi vọng mưu sĩ Đới Đại có thể chỉ điểm một hai, nếu không hắn chỉ còn nước đi “hối lộ” Tiểu Thúy mà thôi, chắc nàng ấy cũng muốn sớm gả cho hắn!
Đới Đại không biết nói gì bèn vỗ vai Chu Lan Thái ra vẻ an ủi, đồng thời ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ngươi phải thấy may mắn vì cưới được Tiểu Thúy chứ không phải chủ tử của nàng ấy.” Nói xong, hai người đồng thời phóng ánh nhìn thông cảm về phía Dận Chân.
“Nói đủ chưa?” Tứ Tứ cuối cùng cũng mở miệng, ba người còn lại trong phòng vội xúm lại quanh Dận Chân, bắt đầu thảo luận chính sự.
Trong mấy ngày giúp Vương gia làm việc, Chu Lan Thái hoàn toàn không ý thức được mình đã trở thành nam chính bi tình trong mắt toàn bộ người trong phủ, bao nhiêu phiên bản rối rít kéo nhau ra lò, Đông Giai Thị thứ phúc tấn thì trở thành chủ tử ác độc ngăn cản hai trái tim yêu được ở bên nhau. Hơn nữa sau khi thấy Chu Lan Thái không có động thái gì, mọi người lại càng thêm rối rít suy đoán, có phải Chu Lan Thái đã thấy khó mà lui rồi hay không, quyết định không cưới Tiểu Thúy nữa?
Phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị thì cười bảo Đông Thục Lan gậy ông đập lưng ông, “Nếu Chu Lan Thái mà rút lui thật thì xem muội có hối hận đến xanh ruột không!”
Đông Thục Lan đương nhiên cũng không chịu yếu thế: “Ngay cả nói bảy câu đơn giản như vậy mà hắn cũng không làm được thì sao thiếp thân yên tâm giao Tiểu Thúy cho hắn?”
“Đơn giản? Tam tòng tứ đức của nam nhân? Nam giới? Là ai viết? Mang đến cho ta nhìn một cái.” Phúc tấn rõ ràng không tin.
“Nói chung không phải thiếp thân viết là được, tài nghệ thiếp thân thế nào phúc tấn biết rõ, Nam giới cũng như Nữ giới vậy, đều là kiệt tác văn học cao cấp cả, thiếp thân không đời nào viết nổi. Nam giới thì thiếp thân không có trong tay nhưng vẫn nhớ rõ tam tòng tứ đức. Phúc tấn người thử nghĩ mà xem, thiếp thân cũng chỉ có ý tốt thôi, Chu Lan Thái biết tam tòng tứ đức của nam nhân xong nhất định sẽ nghiệm ra cưới được một bà xã hiền lành như Tiểu Thúy là may mắn cỡ nào, cưới xong rồi cũng sẽ quý trọng thay vì cưới được vào cửa liền ném qua một bên.”
“May mà hiện tại người người đang bất an không rảnh chú ý, bằng không sự việc muội gây khó dễ lần này lại xôn xao cả lên. Mấy học sĩ lại có chuyện để bàn tán. Mặc dù ta biết cả Đại Thanh này không ai so được với muội về khoản lý luận nhưng muội cũng phải nghĩ cho Vương gia mà đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nhìn nhận mọi chuyện, cố gắng đừng gây phiền toái cho ngài ấy.”
“Phúc tấn khiển trách rất phải, là Thục Lan suy nghĩ không chu đáo.” Đông Thục Lan vội cúi đầu nhận sai.
“Biết như vậy là được, hôm nào đó chép cho ta một bản tam tòng tứ đức của nam nhân để ta mở mang tầm mắt xem sao.”
“Dạ. Có điều phúc tấn sẽ không bất cẩn mà…”
“Được rồi, muội cũng đã nói như vậy thì ta cam đoan với muội sẽ không thiên vị, cùng chờ xem Chu Lan Thái có thành ý tới mức nào. Chỉ mong hắn sẽ không làm hai người chúng ta thất vọng.”
“Đa tạ phúc tấn.” Đông Thục Lan nở nụ cười.
Nhân lúc chuyện đòi nợ đang tạm thời thư thả, Chu Lan Thái kéo Lỗ Thái đi uống rượu, thế nhưng khi rượu vừa đưa tới miệng hắn lại nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhờ Thúy Châu mà hắn biết bây giờ toàn bộ người trong phủ đều tin rằng hắn đã bị câu hỏi của Đông thứ phúc tấn làm khó đến mức rút lui không còn ý định cưới Tiểu Thúy. Đó là chuyện nhỏ, vấn đề là ngay cả Tiểu Thúy cũng mất lòng tin ở hắn, đây mới là chuyện lớn! Vậy nên chuyện bằng hữu uống rượu phải tạm thời xếp sang một bên, giải quyết vấn đề, cưới được bà xã mới là quan trọng nhất.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Chu Lan Thái quyết định trước hết tìm tới Đới Đại. Theo quan điểm của Đới Đại thì: “Đông Giai Thị thứ phúc tấn thích nhất là nói lý, bất luận là đúng hay sai nàng ấy cũng có thể nói được. Nếu thứ phúc tấn đã hỏi tam tòng tứ đức của nam nhân thì nhất định nàng ấy đã viết lại, nếu không có bằng chứng thì sao thứ phúc tấn có thể bảo ngươi sai khi nói ‘ba tòng’?!”
“Nhưng nếu thực sự có quyển sách kinh thế hãi tục như Nam giới thì đã sớm náo động lên rồi.” Chu Lan Thái có chút hoài nghi.
“Vậy nên Nam giới chưa chắc đã có nhưng tam tòng tứ đức thì nhất định phải tồn tại. Vì thứ phúc tấn đã không thích ra cửa lại hay chép lại những điều thú vị nên ta đề nghị ngươi xin Vương gia ân điển được vào thư phòng tìm sách đọc, đặc biệt là những quyển có ghi chép của thứ phúc tấn.”
Không hổ danh là mưu sĩ Đới Đại, không những Chu Lan Thái mà cả Lỗ Thái cùng Thúy Châu đi sau cũng phải công nhận Đới Đại nói quá có lý. Bốn người lần nữa đi tới thư phòng của “Thản Thản Đãng Đãng”, trùng hợp là Đông thứ phúc tấn cũng ngồi ở đó đọc sách. Chu Lan Thái cảm thấy hơi lúng túng, đứng bồn chồn ngoài cửa thư phòng một lúc không dám tiến vào. Tiểu Thúy đi lướt qua bên cạnh hắn, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, chuyện này giúp Chu Lan Thái hạ quyết tâm, không thể kéo dài được nữa, bằng không ngay cả bà xã cũng tuột mất.
“Chu Lan Thái có việc cầu kiến Vương gia.”
“Vào đi.”
“Dạ.”
“Vương gia cát tường, thứ phúc tấn cát tường.”
“Chuyện gì vậy?” Dận Chân đầu cũng không buồn ngẩng.
“Chuyện này…”
Thấy Chu Lan Thái có chút do dự, Đông Thục Lan liền nhanh chóng đứng lên: “Thiếp thân cáo lui.”
“Thứ phúc tấn không cần tránh, thuộc hạ chỉ muốn xin Vương gia một ân điển mà thôi.”
“Nói thử xem.” Dận Chân ngẩng đầu khỏi chồng công văn, nhìn về phía Chu Lan Thái.
“Thuộc hạ muốn xin Vương gia ân điển được tùy ý đọc các bộ sách trong thư phòng, bao gồm cả những cuốn có ghi chép của thứ phúc tấn.”
“Ngươi muốn tìm cái gì?” Dận Chân khẽ cau mày.
“Tam tòng tứ đức của nam nhân.” Chu Lan Thái cũng không giấu diếm.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, Dận Chân đứng dậy, rút một quyển sách từ trên giá xuống —— Nữ giới tân giải, rồi giao nó cho Chu Lan Thái trong sự bất ngờ tột độ của những người xung quanh. Ngay cả Đông Thục Lan cũng hiếm lắm mới bị nói lắp một lần: “Ngài…ngài…ngài đọc Nữ giới?!”
Dận Chân liếc qua Thục Lan một cái, giọng điệu không có gì thay đổi: “Quyển Nữ giới này nàng giải (giải thích) không tệ.”
Chu Lan Thái kinh ngạc vì không ngờ lại có được cái mình cần dễ dàng như vậy, nhưng Đông Giai Thị Thục Lan còn kinh ngạc hơn nhiều lần. Nàng vẫn coi Tứ Tứ là núi băng, chẳng lẽ giờ núi băng đã biến chất? Hay Dận Chân vốn là siêu cấp khó chịu nam khoác vỏ bọc lạnh lùng?
Một hồi lâu sau, người đi theo xem trò vui là Đới Đại cũng phải công nhận: quả đúng là nồi nào úp vung nấy, cũng chỉ có nam nhân như Vương gia mới trị được nữ nhân như thứ phúc tấn, xét riêng việc sau khi đọc được cuốn Nữ giới tân giải có tam tòng tứ đức của nam nhân này mà Vương gia vẫn có thể bất động thanh sắc thì đã là quá hơn người rồi.