Chỉ có điều Khang Hi không thể hưởng thụ cuộc sống bình yên này được lâu, biên cương báo nguy, Sách Vọng A Lạp Bố Thản (Tsewang Arabtan) của tộc Chuẩn Cát Nhĩ (Dzungar) dẫn quân chiếm cứ Tây Tạng. Để có thể thượng vị một lần nữa, phế Thái tử Dận Nhưng lấy nước phèn viết thư(*), dặn dò đại thần Phổ Kỳ tiến cử hắn lên làm Đại tướng quân. Có cách nào thượng vị nhanh hơn tay cầm binh quyền, thành lập công trạng?! Đáng tiếc chuyện không như ý, Phổ Kỳ hoạch tội. Càng không ngờ sau đó kiểm thảo Chu Thiên Bảo của Hàn lâm viện lại thượng tấu phục lập Dận Nhưng lên làm Hoàng Thái tử. Khang Hi khiển trách, lấy lý do biết chuyện mà vẫn kháng chỉ thượng tấu, làm người bất trung bất hiếu, lập tức cho chém đầu. Dận Nhưng cách long ỷ hoàng đế ngày càng xa.
(*) Khi dùng phèn viết muốn nhìn thấy phải đem nhúng xuống nước.
Tiểu Thúy vừa nói, vừa bình luận: “Không hiểu sao cái tên Chu Thiên Bảo này lại được lên làm kiểm thảo Hàn lâm viện? Hay là hắn không may bị lừa đá vào đầu?”
“Ai biết, có thể là do bị bắt buộc, dù sao hắn cũng chỉ là một quan thất phẩm nho nhỏ mà thôi. Trường hợp may mắn được như Niên Canh Nghiêu chắc chỉ có một chứ không có hai.” Một trong những ưu điểm của việc ở gần Sướng Xuân viên chính là nắm bắt tin tức rất nhanh.
“Vậy tiểu thư đoán xem ai có thể lên làm Đại tướng quân?” Tiểu Thúy hỏi nhỏ.
Ai? Người nào đọc qua sử Thanh đều biết cuối cùng sẽ là Thập Tứ a ca Dận Trinh. “Người nào làm đại tướng quân cũng được, dù sao Vương gia của chúng ta bây giờ đã không cần mấy thứ quân công đó để thêu hoa trên gấm nữa. Huống chi, lần này hết thiên tai lại tới đánh giặc, quốc khố chắc hẳn không còn dư lại bao nhiêu. Hoàng thượng bây giờ không khổ tâm về chuyện cử người nào đi biên cương bình loạn, mà là làm thế nào để kiếm thêm bạc bỏ vào quốc khố, bổ sung quân lương. Ngươi thử nói xem ai đảm nhận việc này thì thích hợp?”
“Cửu bối lặc.” Tiểu Thúy bật ra ngay mà không cần suy nghĩ. Ai bảo Cửu a ca có máu con buôn thâm nhập cốt tủy như vậy làm gì, thậm chí đích phúc tấn lấy về cũng là con gái thương nhân.
“Đáng tiếc là hắn quá thân cận với Bát a ca.” Đông Thục Lan liếc nhìn Tiểu Thúy một cái, câu nàng vừa nói chắc đủ dễ hiểu. “Với lại, mặc dù Cửu bối lặc biết kiếm tiền nhưng số tiền đó cũng là của riêng hắn. Chẳng lẽ lại bắt hắn đưa tất cả vào quốc khố? Về tình về lý đều không ổn.”
“Còn cách nào khác để bổ sung quốc khố ngoài thuế kim sao?”
“Giết người phải đền mạng mà thiếu nợ thì phải trả tiền. Đây là đạo lí bất di bất dịch.” Đông Thục Lan nhướng mày.
“Vương gia.” Tiểu Thúy lập tức kết luận. Riêng khoản đòi nợ thì triều đình trên dưới có ai thích hợp hơn Vương gia được chứ? Vương gia thiết diện vô tư nổi tiếng Đại Thanh, vậy nên Vương gia sẽ không làm Đại tướng quân đi biên quan, mà là đứng tại hậu phương lo liệu chuyện quân lương.
Quả nhiên sau đó Khang Hi hạ chiếu, lập hoàng Thập Tứ tử Dận Trinh lên làm Phủ Viễn Đại tướng quân, dẫn quân đến Thanh Hải. Ung thân vương vi chính, Thập Tam bối lặc vi phụ, tiến hành “công tác đòi nợ”, bổ khuyết quốc khố. Nhất thời cả triều đình rơi vào cảnh hỗn loạn, tiếng oán than dậy đất. Phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, không tiếp bất kỳ một thiệp mời hay bái thiếp nào.
Thấy phúc tấn đang rảnh rỗi, Chu Lan Thái nhân cơ hội trình bày mong muốn được kết hôn với Tiểu Thúy. Bởi vì Tiểu Thúy là người của thứ phúc tấn nên chiếu theo lễ nghĩa thông thường, Ô Lạt Na Lạp Thị cũng phải thông báo cho Đông Giai Thị để hỏi thăm ý kiến. Một nha hoàn như Tiểu Thúy đương nhiên Đông Thục Lan muốn cả đời đều ở bên cạnh mình, tìm thêm một người trung tâm để huấn luyện lại từ đầu cũng không phải là chuyện gì dễ dàng. Nhưng nàng cũng biết chuyện này là không thể, đợi vài năm nữa tiến cung, trong cung quy định tuổi cung nữ không thể vượt quá hai mươi lăm, Tiểu Thúy tự nhiên sẽ không còn đủ tiêu chuẩn. Bây giờ có một mối nhân duyên tốt đến, Thục Lan tất nhiên không muốn bỏ lỡ, thế nhưng trước hết nàng cũng phải hỏi xem ý kiến Tiểu Thúy thế nào đã.
“Chu Lan Thái này miệng như bôi mỡ, so thế nào cũng kém Lỗ Thái. Tiểu Thúy, ngươi nghĩ thế nào?”
“Tiểu thư không cần nô tì nữa?” Tiểu Thúy cúi đầu.
“Dĩ nhiên không phải như vậy. Ta cũng đâu có nỡ, nhưng mà nữ tử nào rồi cũng có lúc phải lập gia đình. Ta đã kéo dài chuyện của ngươi lâu quá rồi. Nếu phúc tấn đã mở lời, đây lại là cơ hội hiếm có, thì điều tiểu thư ta làm được chính là cho ngươi tự do quyết định.”
“Nô tỳ biết tiểu thư thương nô tỳ.” Tiểu Thúy long lanh nước mắt.
“Hơn nữa nếu ngươi sống không tốt thì bất kỳ lúc cũng có thể trở về tìm ta, đại môn của tiểu thư ta vẫn luôn mở rộng chào đón ngươi.” Mặc dù đến lúc đó nhất định sẽ có không ít phiền toái, cửa cung vốn sâu như biển.
“Thật…thật ra nô tỳ biết Thúy Châu vừa ý Lỗ Thái đã lâu rồi.”
“Thúy Châu? Đại nha hoàn bên cạnh Phúc tấn?”
“Vâng. Nàng thỉnh thoảng sẽ đến viện chúng ta xem Thái Cách có gì cần giúp đỡ không, nếu không thì cũng tới nhà Thái Cách phụ chút việc. Chu Lan Thái mặc dù ngoài mặt nói năng trơn tru nhưng thật ra nhân cách cũng không tệ, hắn chẳng qua là…”
“Chính ngươi tự hiểu rõ không cần phải nói với ta làm gì, ngươi thích là được rồi. Có điều để Chu Lan Thái nhớ rõ có được ngươi là chuyện không dễ dàng mà quý trọng gấp đôi thì phải làm khó hắn một chút, ngươi cứ yên tâm, lần này ta sẽ không làm quá.”
Nghe xong lời này, Tiểu Thúy lo sợ bất an cả đêm. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đông Thục Lan đã đi báo lại cho phúc tấn, hơn nữa còn kéo luôn Thúy Châu xuống nước, chuyện tốt thành đôi. Ô Lạt Na Lạp Thị nghĩ lại cũng thấy phải, tuổi Thúy Châu đã không còn nhỏ, thấy chuyện thành nàng tự nhiên cũng vui mừng. Chuyện Thúy Châu tùy phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị tự mình nói cho Thái Cách, còn chuyện của Tiểu Thúy thì…hiếm lắm mới có chuyện vui để xem, người nào người nấy hăng hái suy đoán xem lần này Đông Giai Thị thứ phúc tấn sẽ gây khó khăn cho Chu Lan Thái như thế nào.
Có người lại trách thứ phúc tấn, nói rằng nàng không nên gây khó khăn cho Chu Lan Thái, phải biết rằng Tiểu Thúy đã là gái lỡ thì, có thể gặp một mối hôn sự tốt như vậy đã là tổ tông tích phúc rồi. Rủi như cửa hôn sự này không thành thì cũng chẳng biết phải đợi đến bao giờ mới có một nam nhân thân phận tốt như vậy đến cửa cầu hôn.
Có người thì nói Tiểu Thúy là đại nha hoàn mà thứ phúc tấn tự mình bồi dưỡng, chẳng những biết nấu toàn thức ăn ngon, mà sau khi đi theo thứ phúc tấn đã biết thêm được không ít kiến thức, nhớ sổ sách hay quản lí thu chi lại càng hơn người. Quý nhân như vậy ai lại không muốn rước về nhà?! Thứ phúc tấn gây khó khăn một chút để thử tâm Chu Lan Thái cũng phải.
Vậy nên lúc Chu Lan Thái mang theo sính lễ đưa đến chỗ phúc tấn, cả trong lẫn ngoài đại sảnh đều duỗi tai nghe ngóng, phúc tấn cách cách các viện cũng chạy tới xem náo nhiệt. Đông Thục Lan ngồi bên cạnh Ô Lạt Na Lạp Thị, Tiểu Thúy đứng ở phía sau. Chu Lan Thái sải bước qua cửa phòng, Lỗ Thái cũng đi ngay phía sau, ra vẻ ủng hộ đồng bạn.
“Tiểu Thúy đi theo ta nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ ta coi nàng là người ngoài. Sính lễ này nhiều hay ít ta vốn không để ý, chỉ cần ngươi đối tốt với nàng là được. Có điều không làm khó ngươi một chút thì trong lòng ta còn không thoải mái, nói vậy ngươi hiểu sao?” Đông Thục Lan nói rất nhẹ nhàng.
Chu Lan Thái mồ hôi túa ra. Trong đầu Đông Giai Thị thứ phúc tấn nghĩ cái gì cho tới bây giờ đều không ai đoán được.
“Không cần căng thẳng, đề mục rất dễ dàng, ta cũng đâu hi vọng Tiểu Thúy không gả được ra ngoài.” Nàng càng kéo dài, Chu Lan Thái càng căng thẳng. Ngay cả Tiểu Thúy phía sau nàng cũng phải đưa tay lên lau mồ hôi.
“Muội muội nên mau ra đề đi, ta chưa bao giờ thấy Chu Lan Thái chảy nhiều mồ hôi như vậy đâu.” Ô Lạt Na Lạp Thị nhìn bộ dạng Chu Lan Thái mà phải lấy khăn che miệng cười không ngừng.
“Được rồi, ta không làm khó dễ ngươi, nói Nam giới thì quá rườm rà, ngươi chỉ cần đem bảy câu tam tòng tứ đức của nam nhân ra đọc là được, rất đơn giản, khi nào nghĩ ra ta sẽ đem Tiểu Thúy gả cho ngươi.”
Những người trong đại sảnh không ai không trố mắt ngạc nhiên, Nam giới? Tam tòng tứ đức của nam nhân? Nghe nhầm sao? Cái này mà không phải là gây khó dễ thì còn gì nữa?! Nhất thời bao nhiêu ánh mắt đồng tình đều hướng về Chu Lan Thái, tìm bà xã đã không dễ, muốn cưới bà xã tốt lại càng khó khăn.