Đông Thục Lan biết rõ ràng như vậy đương nhiên là nhờ tiểu Thập Lục ríu rít ra sức tuyên truyền. Hắn bây giờ càng ngày càng thân với Đông thứ phúc tấn. Lần này sau khi Khang Hi trở về kinh, Dận Lộc làm đúng hết bài tập mà các a ca khác giao, trình độ đại số còn được Hoàng a mã khen ngợi trước mặt mọi người một phen. Thập Lục nếm được mùi ngon một lần đương nhiên có cái gì đều sẽ đến hỏi han vị Đông Giai Thị này, có điều trước đó hắn đã cùng Đông Giai Thị Thục Lan đạt thành hiệp nghị về chuyện hướng dẫn học bài: ngoài mặt tất cả cứ đổ hết lên đầu Tứ a ca, tìm thứ phúc tấn chỉ để vui chơi mà thôi. Theo cách nghĩ của Đông Giai Thị Thục Lan thì là: nàng không có hứng thú dạy trẻ ranh, nàng dạy hắn cũng chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa hắn lại là nhất đại công thần trong việc làm nên căn phòng này (là người trực tiếp hoặc gián tiếp cống hiến sách nhiều nhất), huống chi, nếu nàng dạy những người khác thì cũng chẳng có lợi lộc gì đáng kể. Dận Lộc còn đang mừng rỡ vì có một cao thủ chống lưng nên đương nhiên cũng không có lý nào lại phản đối.
Nghe nói vị công chúa Triều Tiên kia chẳng những vẻ ngoài xinh đẹp mà còn được mệnh danh là tài nữ văn võ song toàn Triều Tiên khó gặp, chỉ có điều nàng này có chút tâm cao khí ngạo, nói rằng phải là a ca tài học hơn nàng thì mới chịu gả. Phúc tấn cách cách các nhà nghe xong cũng thấy khó xử, vừa không muốn gia nhà mình thua cuộc bị mất thể diện, vừa không muốn một nữ nhân như vậy bước vào cửa, khiến cho các nàng có thêm một đối thủ đáng gờm. Mấy tin tức bát quái này đương nhiên là đến từ trong miệng Tiểu Thúy. Theo Thục Lan đồng học nghe ra, có vẻ nữ nhân này cũng không đáng yêu là mấy, không giống vị Tắc Nhã công chúa trong phim Hoàn Châu cách cách, mặc dù thích dùng roi da đấy nhưng tính tình lại rất đơn thuần khả ái, nhét trong phủ cũng không hề gì. Chỉ hy vọng đích phúc tấn ở nhà trên sẽ ngăn chặn được cơn sóng dữ này để không liên lụy đến vài nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như các nàng. Phải biết rằng, vị công chúa Triều Tiên này không có một chút ích lợi nào trong việc giúp Tứ Tứ lên ngôi. Vì sự yên bình của phủ Tứ bối lặc, phúc tấn ngài cũng nhất định phải đứng vững! Đông Thục Lan nghe xong Tiểu Thúy bát quái, liền thay Ô Lạp Nạp Lạt Thị cầu nguyện ba giây…rồi vén chăn ngủ.
Về phần cái chụp đèn “cầu hỉ thước” kia, chưa đến hai ngày sau đêm thất tịch, Dận Chân đã đem nó cùng bản vẽ đi mất, theo nguồn đáng tin cậy, hắn sai người cẩn thận gia công lại, đem trên dưới các cạnh chạm rỗng hình mây bay, ở mặt sau của gương đồng thì cho điêu khắc hình vẽ hoa thơm chim hót, cuối cùng cho người làm thêm một cái nữa. Dùng làm gì thì không cần nói cũng biết, là chuẩn bị cho vị trong cung kia. Quả nhiên, vừa đợi Khang Hi trở lại kinh thành, còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm sự tình “cầu hỉ thước đêm thất tịch”, Dận Chân đã dâng một chụp đèn lên, để cho Lý Đức Toàn đặt lên bàn đọc sách mà thường ngày lão Khang dùng để phê duyệt tấu chương. Khang Hi cầm lấy, thưởng thức trong chốc lát, rồi lại đem chụp đèn đặt lại trên bàn, gật đầu, “Đúng là tốn không ít tâm sức. Đáng quý hơn là tâm sức ấy còn được dùng vào việc có ích.”
“Hoàng a mã nói rất phải.”
“Vấn đề an toàn của đợt tỷ võ lần này ta giao cho lão Bát toàn quyền chịu trách nhiệm, sắp xếp chương trình tỷ thí thì do Sách Ngạch Đồ phụ trách. Về việc của Kim Hoa công chúa kia, trước cứ gác lại một bên, chờ khoa thi võ lần này kết thúc rồi hãy nói. Ngươi thì phải chú ý tới mấy vị thầy tu kia, bọn họ là đặc sứ tòa thánh La Mã phái tới, không thể để xảy ra sự cố, làm mất mặt mũi của Đại Thanh ta.”
“Dạ.”
Trở lại trong phủ, Dận Chân nghĩ đến những thầy tu kia, đột nhiên nhớ lại bộ bản dịch Marco Polo du ký bằng tiếng Anh của Đông Thục Lan, hắn bắt đầu cân nhắc lại một khả năng mà bản thân vẫn không nghĩ đến. Đêm đó, hắn nhìn Đông Giai Thị đang ngồi ở bàn đọc sách đối diện chơi Ngũ Tử Liên Châu, thử hỏi dò: “Thục Lan, ngươi có biết tiếng Anh không?”
“Thiếp thân biết hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh.” Mà từ nào trong tiếng Anh cũng do hai mươi sáu chữ cái này tạo nên, cho nên nói như vậy hoàn toàn có thể lý giải là Đông Thục Lan đồng học biết tiếng Anh.
Chỉ có điều, nếu như Dận Chân cho rằng Thục Lan chỉ biết hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh mà không hiểu những thứ khác, vậy thì đó là vấn đề của hắn, Thục Lan cũng không biết thuật đọc tâm, tự nhiên cũng không giúp Tứ a ca sửa lại. Cho dù sau này muốn lật lại nợ cũ, cũng là do Tứ bối lặc tự mình hiểu sai lầm, không thể đổ lên đầu tiểu Đông đồng học được.
Tựa hồ có chút thất vọng, Dận Chân nhàn nhạt nói: “Hoàng a mã lần này để cho ta tiếp đãi các vị thầy tu ở tòa thánh La Mã, ta vốn nghĩ, nếu như ngươi biết tiếng nước ngoài thì có thể đem ngươi theo cùng để trau dồi kinh nghiệm.”
“Đa tạ gia đã cất nhắc, chỉ có điều, chuyện này hợp với cấp bậc lễ nghi sao?” Đề nghị thật là dụ người, thật vô cùng dụ người! Trước kia nàng cũng biết vài nhân viên thần chức(*), bọn họ đều vô cùng tốt bụng, ngặt nỗi động một cái là lại đem “Thượng đế” giắt bên khóe miệng, khiến cho người khác không bình tĩnh nổi. Bây giờ thì muốn trải nghiệm lại cũng không được nữa! Kĩ năng nghe nói của nàng không biết đã tụt xuống đến mức nào rồi. Con giun trong bụng đang động đậy không có dấu hiệu ngừng lại, Thục Lan chắp tay thành hình chữ thập, giọng nói bắt đầu có một chút nịnh bợ: “Gia, hẳn là ngài thỉnh người phiên dịch cho bọn họ đúng không?”
(*) Người phụ trách công việc tôn giáo trong Thiên Chúa giáo.
“Muốn đi?”
Gật đầu.
“Chỉ có thể cải trang thành thị đồng của ta, mỗi khắc mỗi giờ đều phải đi theo bên cạnh ta, không được tùy tiện nói chuyện với bất cứ ai.”
“Không thành vấn đề. Gia chỉ cần cho Thục Lan mượn thị đồng của ngài đúng một ngày, thiếp thân học cách đi cách đứng cùng lễ nghi tiến thoái của hắn, bảo đảm không thể bị phát hiện.” Đông Thục Lan bổ nhào lên bàn, chỉ thiếu vươn người ra cầm tay Tứ Tứ mà cam đoan nữa thôi.
“Ngươi biết cưỡi ngựa chứ?” Tứ a ca khẽ nhướng mày, đâm trúng điểm yếu của mỗ Lan ngay đương trường.
“Cưỡi ngựa? Chuyện này…Trong kinh thành chật chội như vậy, cưỡi ngựa rất dễ làm bị thương đến người khác.” Mỗ Lan hai mắt rưng rưng, mặt mày tội nghiệp: “Nhất định phải cưỡi ngựa sao?”
“Không biết cưỡi ngựa thì không thể đi. Ngươi tự suy ngẫm đi.”
“Vậy thì…thời gian để học còn lại bao nhiêu ngày?”
“Hội tỷ võ chính thức là mười ngày, nhưng tính toán tất cả cũng phải lên đến mười lăm ngày, ngươi tự mình lo liệu đi, lúc nào học xong cưỡi ngựa thì lúc đó ta dẫn ngươi đi. Nếu như đến tận khi buổi lễ kết thúc mà ngươi còn chưa học xong cưỡi ngựa…” Ngụ ý của Tứ a ca rất rõ ràng.
Con cún đáng thương cúi thấp đầu: “Đã rõ. Không biết gia có thầy nào tốt để giới thiệu cho Thục Lan không?”
“Phúc tấn có thể dạy ngươi, nếu như nàng không rảnh thì ngươi tìm Niên thị cũng được.”
Đông Thục Lan khẽ giật mình: “Niên trắc phúc tấn? Thiếp thân tưởng rằng thân thể nàng không được khỏe cho lắm…”
“Cho dù nàng không khỏe đi nữa thì thuật cưỡi ngựa cũng nhất định mạnh hơn ngươi gấp trăm lần.”
“Tiểu mĩ nhân yểu điệu như vậy mà cũng biết cưỡi ngựa sao?!” Thục Lan cảm thán.
Dận Chân bắt đầu cúi xuống xem tấu chương không để ý tới người đối diện.
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng Đông Thục Lan cũng quyết định tìm đến phúc tấn Ô Lạp Nạp Lạt Thị. Đông Thục Lan nghĩ đến bộ dạng như gió cuốn mây trôi của Niên phúc tấn, nếu như không cẩn thận bị ngựa đụng ngã, làm bị thương, kẻ chịu khổ nhất định là nàng, hơn nữa hai người còn được xếp vào hàng “tình địch gặp nhau”, nàng tốt hơn hết nên cẩn thận một chút, phải mở to mắt mà xem có nha hoàn trung thành nào bên người Niên thị “đụng tay đụng chân” trên thân ngựa hay không; về phần phúc tấn, người sáng suốt đều nhìn ra lòng nàng ấy vẫn còn hướng về Thục Lan, so sánh thì tương đối an toàn.
Đông Thục Lan tưởng tượng những thầy tu mà mình sắp được gặp thành đẳng cấp soái ca mà trước kia nàng vẫn thấy trong hoạt hình Nhật Bản, đây cũng chính là động lực giúp nàng nỗ lực học cưỡi ngựa. Thế mới nói, vì soái ca tóc vàng mắt xanh, lần đầu tiên trong đời mỗ sâu gạo tứ chi không chuyên cần quyết tâm thay đồ cưỡi ngựa, bước đến trường đua.