Ngày hôm sau, Niên thị đến “Thản Thản Đãng Đãng” nhưng vẫn chỉ nhận được một lời đáp y hệt những lần trước đó: thứ phúc tấn không có trong viện. Điều này làm cho Niên thị vô cùng phẫn nộ, quả nhiên Đông Giai Thị này không hề để trắc phúc tấn nàng vào mắt, dám ngang ngạnh với nàng!
“Ta ở phòng khách chờ thứ phúc tấn trở về.”
“Dạ. Xin mời trắc phúc tấn.”
Tiếp đãi Niên trắc phúc tấn chính là đại nha hoàn Đông Mai. Cả phủ đều biết Tiểu Thúy là nha hoàn hồi môn được Đông Giai Thị mang theo từ nhà mẹ đẻ, từ trước tới nay thứ phúc tấn ở đâu thì nàng sẽ cùng ở đó.
Chờ đến khi nhìn thấy chén nước trong được dâng lên thì mặt Niên thị cũng đổi sắc. Nha hoàn đứng phía sau nàng lớn tiếng quát mắng: “Nô tài to gan, dám khoản đãi trắc phúc tấn một chén nước trong! Chủ tử dạy các ngươi kiểu gì vậy? Lại còn chậm trễ như thế, các ngươi có còn để trắc phúc tấn vào trong mắt nữa không?”
“Hồi bẩm trắc phúc tấn, chuyện này là do chủ tử đặc biệt dặn dò.” Đông Mai quỳ gối.
Niên thị giơ tay ngắt lời nha hoàn đứng sau: “Chủ tử của các ngươi khi nào thì trở về?”
“Hồi bẩm trắc phúc tấn, lúc ra ngoài chủ tử không dặn dò nên nô tỳ cũng không biết.”
Hai canh giờ sau, Niên thị bại lui.
Ngày thứ ba, Niên trắc phúc tấn có chuẩn bị mà đến, đãi ngộ vẫn là một chén nước trong. Nàng cũng không nói nhiều, lấy khung thêu ra rồi an vị ở phòng khách thêu khăn. Mà cùng lúc đó trong thư phòng liền kề phòng khách, thứ phúc tấn Đông Giai Thị Thục Lan đang một tay nhàn nhã lật sách đọc, một tay cầm trái đào vàng to bự gặm từng miếng một. Tiểu Thúy thì kê một chiếc ghế nhỏ ở một góc bàn đọc sách để viết sổ, chép sách hoặc đọc sách. Dọc theo khung cửa sổ có một sợi dây nhỏ nối thẳng tới phòng bếp, nơi đó có một nô tài đang ngồi đợi, nếu có tiếng chuông vang lên thì hắn sẽ chạy đến bên ngoài cửa sổ thư phòng để xem thứ phúc tấn có điều gì phân phó không. Để tiện ra vào (khi cần đi nhà xí chẳng hạn) thì Đông Thục Lan còn đặc biệt cho người tháo đi hai chấn song ở cửa sổ rồi kê thêm một cái ghế nhỏ bên dưới.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, cả vương phủ đều bàn luận sôi nổi, Niên trắc phúc tấn cùng Đông Giai Thị thứ phúc tấn đang đối phó nhau! Không rõ vì sao Niên thị ngày ngày đều đến viện của thứ phúc tấn chặn người, thứ phúc tấn lại tránh mặt không gặp. Bao nhiêu phiên bản rối rít ra lò. Ô Lạt Na Lạp Thị cũng phải tìm đến Niên thị nói chuyện. Thế nhưng Niên trắc phúc tấn lại làm ra vẻ oan ức, nàng chỉ muốn nuôi dưỡng tình cảm với Đông Giai Thị muội muội mà thôi, ai ngờ Đông Giai Thị lại không nể tình chút nào. Tỷ muội thỉnh thoảng nuôi dưỡng cảm tình, cùng nhau chung sống hòa thuận vốn là một chuyện tốt, có điều… Nhất thời Ô Lạt Na Lạp Thị cũng không tìm ra được lý do nào để phản bác nên đành buông xuôi. Nhân tiện Niên thị còn mách tội hộ cho Đông thứ phúc tấn, nàng bảo rằng đám nô tài xảo quyệt của “Thản Thản Đãng Đãng” có thái độ cực kì tồi tệ, chẳng những đưa nàng một chén nước trong mỗi lần nàng tới mà còn định đẩy hết tội lỗi lên người Đông thứ phúc tấn, luôn miệng bảo rằng chủ tử của bọn họ đã đặc biệt dặn dò như vậy. Ô Lạt Na Lạp Thị nghe xong lại cảm thấy mấy lời đám nô tài kia nói chắc chắn là sự thật! Đông Giai Thị Thục Lan này không thích gây chuyện nhưng không có nghĩa là nàng sợ phiền phức, lần trước ngay cả Vương gia nàng cũng dám mắng đấy thôi!
Xuất phát từ tò mò, một ngày Ô Lạt Na Lạp Thị quyết định sau giờ Ngọ phải đích thân đến “Thản Thản Đãng Đãng” một chuyến. Mà đoạn thời gian đó triều đình cũng không hề thái bình, lần trước Bát a ca đã bị giáo huấn một phen vậy mà Thái tử vẫn không biết rút kinh nghiệm, hắn kéo bè kết đảng, bị Khang Hi khiển trách ngay trên triều, chuyện này khiến cho người ta có cảm giác như “sơn vũ dục lai, phong mãn lâu”(*) vậy. Ung thân vương lúc này vì tị hiềm nghi mà hờ hững với chính sự, trong mắt người ngoài, thời gian hắn nhàn rỗi ở nhà bỗng dưng nhiều hơn. Cũng vì vậy mà khi phúc tấn nói rằng muốn tới “Thản Thản Đãng Đãng” để “tập kích bất ngờ” một chuyến, ngoài miệng Dận Chân không nói gì nhiều nhưng hành động lại thể hiện sự nhất trí tuyệt đối, hai người cùng nhau xuất phát.
(*) Một câu thơ trong bài Hàm Dương thành đông lâu (lầu phía đông thành Hàm Dương) của Hứa Hồn, có nghĩa là “mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu”, ở đây nói đến những biến động trước một sự kiện lớn.
Khi đến “Thản Thản Đãng Đãng”, Ô Lạt Na Lạp Thị không để người gác cổng vào thông báo mà cùng với Dận Chân đi thẳng vào phòng khách. Niên thị sợ hết hồn, vội vàng từ trên ghế đứng dậy vung khăn, quỳ gối thi lễ: “Vương gia cát tường, phúc tấn cát tường.”
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Đông Thục Lan cũng vội vã mang Tiểu Thúy dời nhanh khỏi thư phòng rồi quỳ gối hành lễ: “Vương gia cát tường, phúc tấn cát tường.”
Thấy Đông Thục Lan đi ra từ trong thư phòng, hai mắt Niên thị như muốn rơi cả ra ngoài, mấy ngón tay cầm khăn cũng run rẩy: “Ngươi…ngươi…Đông Giai Thị to gan, ngươi dám lừa gạt ta! Vương gia và phúc tấn phải phân xử cho thiếp thân!” Bánh mật quay phắt lại, dính “bốp” một cái lên người Dận Chân.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong mắt Ô Lạt Na Lạp Thị có ý cười nhưng trên mặt vẫn phải làm ra vẻ “giải quyết việc chung”.
“Thiếp thân không biết.” Bạn học Thục Lan vô tội mở lớn hai mắt.
“Không biết?! Ngươi còn dám nói không biết?!” Niên thị quay người lại chỉ vào Đông Thục Lan: “Rõ ràng ngươi không bước chân ra khỏi cửa vậy mà dám cho nô tài nói với ta rằng ngươi đã ra ngoài. Bọn ta ở trong phòng khách mà ngươi lại dám không ra nghênh đón! Đông Giai Thị ngươi đáng bị tội gì?! Xin phúc tấn phân xử thay thiếp thân.” Nói xong Niên thị liền quỳ xuống dập đầu trước Ô Lạt Na Lạp Thị.
“Đông Giai Thị, ngươi có gì để giải thích không?” Phúc tấn còn không màng liếc qua Niên thị một cái, trực tiếp hỏi Thục Lan.
“Hồi bẩm phúc tấn, lúc trước đúng thật là Thục Lan không có ở trong viện, thiếp thân cũng chỉ vừa trở về mà thôi.”
“Nói láo! Vừa trở về thì sao lại đi ra từ thư phòng?” Niên thị vẻ mặt kích động.
“Bởi vì thiếp thân không đi cửa lớn mà đi bằng cửa sổ thư phòng.” Đông Giai Thị Thục Lan vẻ mặt bình tĩnh giống như đang nói một chuyện không gì bình thường hơn.
“Cửa…cửa sổ?” Ba chủ tử trong phòng (Dận Chân, Ô Lạt Na Lạp Thị cùng Niên thị) đều câm nín tập thể.
Ô Lạt Na Lạp Thị thấy vẻ mặt Đông Thục Lan dửng dưng thì biết ngay là nàng đang nói dối, thế nhưng cảm giác lại rất tức cười.
“Nói dối! Phúc tấn, chuyện này không thể nào là thật được! Đông Giai Thị chỉ đang nói hươu nói vượn mà thôi. Xin phúc tấn làm chủ cho Điệp Nghiên.” Niên thị đã giận đến mức cả người đều run rẩy.
“Sao lại không thể là thật?! Đây là chỗ ở của thiếp thân, thiếp thân muốn đi cửa lớn thì đi cửa lớn, muốn đi cửa sổ thì đi cửa sổ, dù có trèo tường đi nữa thì cũng là quyền của thiếp thân, miễn sao đó là tường của “Thản Thản Đãng Đãng” là được. Nếu thiếp thân đã không trèo tường hay dùng cửa sổ của “Mẫu Đơn đình” thì hình như chuyện cũng chẳng liên quan gì đến trắc phúc tấn thì phải? Thiếp thân cũng không nghe nói trong vương phủ có quy định rằng thiếp thân không được sử dụng cửa sổ trong nơi ở của mình.”
Lần này Niên trắc phúc tấn tức giận đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu. Đã vậy Lý trắc phúc tấn – người thấy náo động mà đến còn bày ra bộ mặt vui sướng khiến cho Niên thị càng cảm thấy mất hết mặt mũi. Nàng hít sâu một hơi: “Cứ coi là như vậy đi, thế nhưng tại sao ta ngồi ở chỗ này hàng canh giờ mà nô tài của thứ phúc tấn chỉ chiêu đãi nước trong, hơn nữa bọn họ còn nói rằng ngươi đã đặc biệt dặn dò bọn họ làm như vậy, chuyện này ngươi định giải thích thế nào?”
“Bởi vì thiếp thân nghe nói trắc phúc tấn chưa được khỏe, vẫn luôn phải uống thuốc bổ nên mới làm vậy. Trà xanh tính lạnh, uống nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe của trắc phúc tấn. Thiếp thân lại không hiểu biết sâu sắc về y lý nên không rõ những thứ khác có thể xung khắc với thuốc bổ mà trắc phúc tấn đang dùng hay làm tổn hại đến sức khỏe của phúc tấn hay không. Vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, ổn thỏa nhất vẫn là dùng nước trong.”
“Đông thứ phúc tấn suy nghĩ thật là chu đáo, toàn những thứ ta chưa từng nghĩ đến.” Trắc phúc tấn Lý thị nhìn qua có chút hả hê, nàng nói xong liền quay lại dặn dò nha hoàn: “Lần sau Niên trắc phúc tấn có tới viện thì đừng quên nhắc ta chỉ mời nước trong là được rồi, đừng để trắc phúc tấn không cẩn thận ăn uống làm hại đến thân thể, như vậy sẽ rất có lỗi.”
“Được rồi, Lý thị ngươi bớt tranh cãi một chút đi. Niên thị…ngươi cũng thật là, khi không lại cứ đi lung tung gây ra bao nhiêu phiền toái như vậy.” Ô Lạt Na Lạp Thị có chút nhức đầu.
Lý thị quay sang nhìn Niên thị bằng ánh mắt thắng lợi, sau đó khẽ gật đầu một cái với Đông Thục Lan, nàng đã sớm nhìn thấu Đông Giai Thị này là người không đơn giản, thế nhưng chỉ cần không động vào nàng thì nàng cũng vô hại. Người thông minh như Lý thị đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm một kình địch như vậy.
Bị Đông Thục Lan lấy ra làm trò đùa, bị Lý thị cười nhạo, bị phúc tấn khiển trách, Niên thị đem hi vọng cuối cùng ký thác lên người Dận Chân, nàng cả mặt ủy khuất, đôi mắt long lanh chực khóc nhìn về phía Ung Vương gia: “Vương gia!”
Dận Chân đỡ lấy người Niên thị: “Ta còn có chút công vụ phải xử lý, nàng về trước đi.”
“Đi thôi. Đừng làm chậm trễ công việc của Vương gia.” Phúc tấn đã ra lệnh, người nào dám không nghe?
Niên trắc phúc tấn đau lòng nhưng đành để nha hoàn đỡ về. Đông Thục Lan bái tạ phúc tấn, Ô Lạt Na Lạp Thị không nói gì thêm, chỉ cùng Lý thị thi lễ với Dận Chân rồi cáo lui.
“Nàng ấy rất ngây thơ cũng rất tịch mịch, chỉ vì muốn tìm bạn bè, mà hoàn cảnh hai nàng bây giờ lại giống nhau, nên mới…” Dận Chân bình thản phân tích.
“Chuyện ấy liên quan đến thiếp thân sao?” Đông Thục Lan khẽ nhướng mày.
“Ta muốn nói là nàng ấy không có ác ý.” Dận Chân nuốt xuống một tiếng thở dài.
“Vương gia, nơi nào chẳng có những người mang ý tốt nhưng gây ra chuyện xấu, thiếp thân không quan tâm đến lý do vì sao trắc phúc tấn lại làm như vậy, thiếp thân chỉ thấy được kết quả. Mà kết quả ấy chính là trắc phúc tấn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày của thiếp thân, khiến cho mọi người không được yên ổn.”
“Ta nghĩ sau khi trải qua sự việc ngày hôm nay thì nàng ấy sẽ không tới nữa đâu.”
“Mong là vậy.” Có điều câu này được nói ra rất nhẹ.