Bắt đầu liệt kê các manh mối: trong phủ Tứ a ca, Lý trắc phúc tấn đang lúc đắc sủng không ai bằng, người ta đang lúc có mang, là bảo vật của toàn phủ, lần trước đích phúc tấn mang thai làm ầm ĩ đến mức Hoàng thượng cũng phong thưởng, thanh thế lần này vô luận như thế nào cũng không thể vượt qua lần trước, nói không chừng bối lặc gia đang muốn vỗ về vị ái thiếp này; nhưng ngoài ra, đích phúc tấn đã có a ca, Lý thị cũng mang bầu, Niên phúc tấn nhìn thấy có thể không sầu muộn được sao?! Thế nên nói không chừng Tứ gia hiện giờ đang vỗ về Niên thị; dĩ nhiên, cái vị hậu sinh khả úy Đông Giai Thị kia cũng không thể coi thường! Thử nghĩ xem, mọi người đều biết Tứ bối lặc là người nghiêm túc kỷ luật, từ trước tới nay đều không xuất hiện một chuyện bên lề nào để người đời bàn luận sau khi trà dư phạn hậu(*), nhưng hai năm nay, phủ Tứ bối lặc lại xuất hiện nhiều tin tức mới, lấy đâu một vị Đông Giai Thị thứ phúc tấn “lấy lui làm tiến” nữa chứ? Nghe nói Tứ a ca bây giờ ngay cả cái bàn làm việc cũng đã đem đến thư phòng của vị thứ phúc tấn yêu sách đó rồi, không chừng lần này cũng là vị thứ phúc tấn này làm trò quỷ, bỏ bùa gì Tứ a ca. Sau khi chúng a ca ở vùng Nhiệt Hà xa xôi trải qua một cuộc thảo luận nhiệt liệt cũng có khuynh hướng nghiêng về khả năng cuối cùng.
(*) chế từ câu trà dư tửu hậu, phạn đây là cơm.
Mặc kệ tất cả tin đồn bên ngoài, nửa chụp đèn bằng gương đồng lần này do Đại tổng quản đích thân đưa tới. Lão cũng rất tò mò, phải biết rằng, mặc dù Tứ gia quản lý rất nghiêm, không cho phép bất luận kẻ nào truyền chuyện riêng của chủ tử trong phủ ra ngoài, nhưng mọi người ở trong phủ bí mật bàn luận với nhau cũng không ít, chỉ cần không làm ra chuyện gì thì phần lớn các chủ tử cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đông Thục Lan thấy đồ đã đủ thì gấp gáp muốn bắt đầu công việc, sau khi tạ ơn Đại tổng quản liền trắng trợn bỏ người ta lại không đoái hoài đến nữa. Đầu tiên đem hai nửa chụp đèn để lên cái bàn tròn lớn ngoài phòng khách, sau đó bắt đầu thi công. Nàng để Tiểu Thúy đỡ lấy gương đồng, nàng nhẹ nhàng nâng mặt thủy tinh lên rồi cẩn thận từng li từng tí gắn vào, kết quả vừa như in khiến Đông thứ phúc tấn vô cùng hài lòng. Tiểu Thúy nhìn qua rồi khẽ nhíu mày, thật khó coi! Bên ngoài ba mặt gương đồng này đều không được người ta khắc lên một chút hoa lá trang trí nào, có điều trong thấy vẻ mặt hưng phấn của Thục Lan, nàng cũng không nỡ thổi bay hứng thú của tiểu thư nhà mình.
“Đông Mai, đi lấy hai giá nến ra đây!”
“Dạ, thứ phúc tấn.”
Sau khi hai cây nến dài được thắp lên, Thục Lan cùng Tiểu Thúy cẩn thận đem chụp đèn gắn lên trên, nếu so sánh thì cũng sáng hơn một chút thật, có điều “một chút” này vẫn chưa đạt đến kết quả mà Thục Lan mong đợi. Chu chu môi, người nào đó hơi nhụt chí.
“Tiểu thư, chắc tại bây giờ là ban ngày nên chưa nhìn rõ, nhất định đến tối sẽ có hiệu quả mà.” Tiểu Thúy ở bên cạnh vội vàng an ủi.
“Đúng vậy đó thứ phúc tấn, chỉ tính tấm lòng của người dành cho gia đã hơn tất cả những thứ khác rồi, người đừng lo lắng, bối lặc gia mà nhìn thấy rất định sẽ rất vui.”
Chủ tớ hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút hắc tuyến. Hình như tất cả mọi người đều hiểu lầm?! Có điều cũng không cần phải giải thích, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, nàng ban đầu cũng nghĩ nếu như thí nghiệm thành công thì sẽ cho hắn dùng một chút, dù sao bình thường buổi tối nàng cũng không đọc sách nên không cần dùng đến. Nhân lúc tổng quản không nhìn thấy, Thục Lan lặng lẽ quay sang Tiểu Thúy lè lưỡi, xem ra bây giờ thí nghiệm có thành công hay không cũng phải đưa cho bối lặc gia nhìn một cái, dùng một lần.
Đêm thất tịch đó ánh trăng đặc biệt sáng rọi, tuy vậy thái giám trong cung lại ra chiều khó hiểu, hôm nay là đêm thất tịch, nghe theo tin tức bát quái mới nhất lưu truyền bên ngoài, hắn cho rằng hôm nay Tứ bối lặc chắc chắn sẽ trở về sớm, nhưng mà không ngờ vị gia chăm chỉ này lại làm việc đến tận nửa đêm!
Đợi đến khi Dận Chân cưỡi ngựa quay về phủ, Đại tổng quản đã đứng chờ ở cửa, hắn cũng mệnh khổ, chỉ có chút thời gian rảnh này để báo cáo các sự vụ lớn nhỏ trong phủ với bối lặc gia. Tứ a ca cất bước về phía Tử Hương viện của Lý thị, bây giờ chuyện đầu tiên Dận Chân làm sau khi trở về phủ là đến xem qua Lý thị, tiếp đó mới đến chỗ phúc tấn xem Hoằng Huy.
Quả nhiên đèn ở Tử hương uyển vẫn sáng, Lý thị vừa thấy bối lặc gia tới liền vội vàng ra nghênh đón. Dận Chân tiến lên vài bước đỡ lấy. Lý thị mang thai đã hơn ba tháng nên bụng cũng có hơi nhô lên, “Cẩn thận, thân thể có khỏe không? Tại sao đã trễ thế này rồi còn chưa nghỉ ngơi?”
“Giờ ngọ thiếp đã nghỉ một lúc rồi, bây giờ không mệt mỏi.”
“À, tiểu tử kia có ầm ĩ quá không?”
“Tiểu a ca rất ngoan. Gia…tối nay có thể ở lại thêm một lát hay không?”
“Có chuyện gì sao?” Dận Chân hỏi.
Lý thị thầm mắng Đông Giai Thị một tiếng, cũng là tại nàng ta mà bây giờ cái từ “thất tịch” này trở thành kiêng kỵ trong phủ Tứ bối lặc, không ai dám nhắc tới trước mặt Tứ gia, bằng không sắc mặt của Tứ bối lặc sẽ biến thành vô cùng khó coi. “Không có gì, thiếp chỉ muốn hàn huyên cùng gia thêm một chút mà thôi. Có điều gia đã bận bịu suốt từ sáng sớm đến giờ, chắc cũng mệt lắm rồi, chi bằng…”
“A, ta đi đây, nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, sáng mai rảnh rỗi ta lại đến thăm nàng.” Nói xong Dận Chân đã đứng dậy, còn không cho Lý thị cơ hội để đáp lời.
Đi tới Quỳnh Hoa uyển của phúc tấn cũng thấy Ô Lạp Nạp Lạt Thị đang cầm đèn trong tay chờ hắn, vừa thấy hắn bước đến liền vội vã gọi Thúy Châu dâng trà, đưa khăn để hắn rửa mặt.
“Hoằng Huy ngủ chưa?”
“Sao lại chưa, cũng đã muộn thế này rồi. Thằng bé này, khi chàng đến thì nó sợ sắc mặt chàng mà không cho chàng ôm, nhưng nếu chàng không đến thì nó lại lăn qua lộn lại không ngủ được.”
“Ta đi nhìn một cái.”
“Nhẹ giọng chút, đừng đánh thức thằng bé.” Phúc tấn bây giờ là “chỉ cần con trai là đủ”.
Từ chỗ của phúc tấn về thư phòng là lúc Đại tổng quản tiếp tục công việc báo cáo của mình.
“Hôm nay xưởng gương đồng phái người đem đồ của thứ phúc tấn đưa đến.” Đại tổng quản thật cẩn thận vừa nói vừa xem xét sắc mặt của Tứ gia.
“Thiết kế cũng giống phần bằng thủy tinh kia?”
“Dạ.” Thấy sắc mặt Tứ bối lặc không bình thường, Đại tổng quản vội vã tăng tốc độ nói, “Gia hiểu lầm thứ phúc tấn rồi, theo như những gì hôm nay nô tài trong thấy thì thứ phúc tấn đem hai thứ đó ghép lại thành một, làm thành một cái chụp đèn. Không dùng thì thôi chứ một khi đem cái chụp đèn đó gắn vào thì sáng lên không ít. Chắc là bình thường thứ phúc tấn thấy gia đọc tấu chương buổi tối rất hại mắt nên mới nghĩ ra biện pháp khéo léo như vậy. Thứ phúc tấn thật ra là có ý tốt, gia ngàn vạn đừng hiểu lầm, nếu ngày mai mà có lời đồn thổi nào khác truyền ra thì ngài cũng đừng để trong lòng làm gì.”
Câu cuối cùng này mới là trọng điểm của trọng điểm. Bây giờ trời còn rất nóng, hai ngày nay áp suất xung quanh Tứ gia lại quá thấp, làm cho người ta lúc nóng lúc lạnh, thật dễ dàng đổ bệnh vô cùng! Mấy tổng quản phụ trách sự vụ khác trong phủ đều ào ào tới báo bệnh, công việc cần làm đã chất đống lên rồi.
“Còn có một chuyện nhỏ nữa, thứ phúc tấn muốn cho thêm hai người trong cửa vào viện của nàng, nếu không hợp quy củ, nàng có thể đổi hai hạ nhân khác ra ngoài.”
“Lý do.”
“Bởi vì thời gian gia đến Hinh Thần uyển không đồng nhất, thứ phúc tấn sợ người trông cửa không tỉnh táo nên muốn đổi thành hai ban suốt đêm. Thứ phúc tấn cũng là thương cảm cho hạ nhân.” Đại tổng quản còn che giấu một chi tiết nhỏ khác nữa, đó là: Đông Thục Lan nói, nếu Tứ a ca tới thư phòng ở Hinh Thần uyển sớm, sau khi làm việc xong hắn còn muốn đi loanh quanh những viện khác nữa, vậy thì phải có người canh ở ngoài để mở cửa cho hắn đi chứ, nào có ai dám để mặc cho gia trèo tường?! Cho dù không sợ chết, cũng phải để gia rực rỡ mà đi làm chuyện này kia chứ. Mấy lời này mà nói với phúc tấn thì sẽ thành “Đông Giai Thị lòng dạ bao la, không nghĩ đến chuyện độc chiếm gia”. Có điều, nếu mà nói với gia…đều là nam nhân…như vậy thật là không chịu nổi!
“Phúc tấn đồng ý?”
“Vâng, phúc tấn còn khen ngợi thứ phúc tấn biết đồng cảm với hạ nhân.”
“Vậy thì cứ làm thế đi.”
“Dạ. Cũng không còn chuyện gì khác, gia còn gì phân phó không?”
Dận Chân phất phất tay, ngồi trong thư phòng chốc lát rồi mượn ánh trăng sáng ngời bước đến Hinh Thần uyển.