Dương Tử Mặc không đánh được Thần Long, sắc mặt không khỏi tái nhợt, quát lớn.
- Bị Thần Long giết cho sợ rồi hả?
Dương Thạc mỉm cười, lập tức đã biết suy nghĩ của Dương Tử Mặc.
- Thần Long, dừng lại.
Dương Thạc quát khẽ một tiếng, ra lệnh cho Thần Long dừng lại.
Dương Thạc và Dương Tử Mặc không làm gì được nhau, giết những binh lính bình thường của đối phương thì bên Dương Thạc có lợi hơn. Tuy Dương Thạc giết những tên giặc cướp của Đại Thần quân thì hắn không có áy náy gì, nhưng nếu liên luỵ một vạn Ngự Lâm quân Đại Chu bị giết thì Dương Thạc sẽ thấy thẹn với lương tâm, sẽ tạo ảnh hưởng không tốt tới tâm cảnh của hắn. Cho nên, tốt nhất vẫn là hai bên đều dừng lại.
Thần Long nghe theo lời Dương Thạc, thôi giết người.
- Dương Thạc, thực lực hiện tại của ngươi có thể so với Võ Thánh sơ kỳ, mà thượng cổ Thần Long thì càng vượt qua cảnh giới Võ Thánh, nếu giết những tên tiểu binh này thì không phải quá mất mặt hay sao?
Dương Tử Mặc âm trầm nói.
- Mất mặt sao. Ha ha.
Dương Thạc còn chưa nói, Thần Long đã lên tiếng trước.
- Xin nhờ, hình như là ngươi ra tay giết những tiểu binh của chúng ta trước đấy? Vậy không mất mặt hả?
- Còn nữa, lúc trước ở Yến Sơn, khi ông đây xuất thế, tên khốn kiếp Dương Thiên kia đã bắt nạt một đứa trẻ mới sinh như ta, vậy cũng không mất mặt hả?
- Có một số người, chúng ta nói đạo lý với hắn thì hắn giơ nắm đấm với chúng ta. Còn chúng ta đánh với hắn thì hắn lại nói đạo lý với ngươi. Cách nào có lợi cho hắn thì hắn liền làm như thế. Đúng là vô cùng vô sỉ. Chậc chậc chậc… Tiểu gia, ta thật không hiểu, cách làm người của đám võ giả nhân tộc các người sao lại chênh lệch như vậy chứ?
Thần Long giả trang bộ dáng hiếu học, hỏi Dương Thạc.
- Ngươi…
Dương Tử Mặc bị lời này của Thần Long làm cho tức giận, run rẩy cả người.
Dương Thạc mỉm cười, không nói gì thêm.
Hiển nhiên là hắn cũng đồng ý với câu nói này của Thần Long.
- Hừ.
Dương Tử Mặc hừ lạnh một tiếng.
- Dương Thạc, ta không nói nhảm cùng các ngươi nữa. Bây giờ, chúng ta đều không làm gì được đối phương, giết tiểu binh thì hơi quá đáng. Không bằng, cả hai chúng ta đều dừng tay, như thế được không?
Dương Tử Mặc nói.
Dương Thạc nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi chợt cười:
- Dương Tử Mặc, ngươi đúng là biết tính toán. Bên Đại Chu chỉ có mười vạn người, mà Đại Thần quân của các ngươi có hơn hai mươi vạn. Mà hình như, đại quân của các ngươi đã đến tỉnh Sơn Dương, vài ngày nữa là có thể đến kinh thành rồi phải không? Đến lúc đó, ít nhất cũng phải có 50 vạn binh mã rồi. Có phải ta cũng nên tính toán như ngươi, đánh một trận, lấy mười vạn cấm quân để đổi lấy tính mạng của 50 vạn đại quân không.
Lấy mười vạn cấm quân đổi lấy 50 vạn Đại Thần quân.
Thực tế, Dương Thạc cũng không làm được loại chuyện này.
Không nói đến việc mười vạn cấm quân bị giết thì Dương Thạc sẽ áy náy, mà không phải cả 50 vạn Đại Thần quân đều là tội phạm của hắc đạo. Có rất nhiều người là con nhà đàng hoàng. Không bất đắc dĩ thì Dương Thạc cũng không muốn giết bọn hắn.
Bây giờ, Dương Thạc nói vậy vì muốn Dương Tử Mặc phải kinh sợ mà thôi.
- Ngươi…
Quả nhiên, Dương Tử Mặc không ngờ Dương Thạc sẽ nói như vậy.
Chẳng qua, một lát sau, Dương Tử Mặc chợt cười một tiếng.
- Đúng vậy. Quân sĩ bên ta đúng là nhiều hơn. Nhưng Dương Thạc, ngươi đừng quên, trong kinh thành Đại Chu còn có trăm vạn dân chúng.
- Ngươi giết bao nhiêu Đại Thần quân của ta, thì tương lai, khi phá được kinh thành, Dương Tử Mặc ta sẽ lấy gấp đôi tính mạng dân chúng kinh thành để đền bù.
Dương Tử Mặc cực kỳ tức giận, âm trầm nói.
Lấy dân chúng kinh thành để đền mạng sao?
Lúc này, sắc mặt Dương Thạc lập tức trở nên ngưng trọng.
Dương Thạc cũng thật không ngờ, tên Dương Tử Mặc lại tàn nhẫn đến mức này, lại dám lấy tính mạng dân chúng kinh thành để uy hiếp mình.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn tàn sát người dân trong thành hay sao?
Sắc mặt Dương Thạc cũng vô cùng khó coi, lạnh lùng nói.
- Dương Tử Mặc, tốt nhất là ngươi nên nghĩ lại hậu quả của việc tàn sát dân chúng trong thành. Huống hồ, ngươi nghĩ Đại Thần quân của các người có thể phá được kinh thành sao?
Dương Thạc chậm rãi nói.
- Có thể phá được kinh thành hay không thì chúng ta có thể đánh cược một lần.
Dương Tử Mặc lạnh lùng cười. Bỗng nhiên, "vèo" một tiếng, hắn đã lùi lại mấy trăm trượng.
- Nếu ngươi cảm thấy ta không thể phá được kinh thành thì ngươi cứ giết những tên Đại Thần quân này đi.
Dương Tử Mặc vươn tay, làm ra tư thế "mời".
- Chẳng qua, nếu tương lai ta phá được kinh thành thì ngươi giết bao nhiêu Đại Thần quân, ta sẽ giết gấp đôi dân chúng bấy nhiêu để đền mạng.
Sắc mặt Dương Thạc khó coi, không nói gì. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Thạc dám đánh cược.
Nhưng tiền đặt cược là tính mạng dân chúng kinh thành Đại Chu lại không phải thứ thuộc về Dương Thạc.
Một khi thua thì chẳng khác nào Dương Thạc thiếu tính mạng của mấy vạn người, thậm chí là mấy chục vạn người. Lúc đó, dù tâm cảnh Dương Thạc kiên định thế nào, cũng sẽ sinh ra tâm ma, ảnh hưởng con đường tu luyện võ đạo của Dương Thạc.
Cho nên, Dương Thạc không thể đánh bạc lần này.
- Khó trách, trên chiến trường từ trước đến nay, các cao thủ đỉnh cấp chỉ có tác dụng uy hiếp mà sẽ không đi tàn sát tiểu binh. Nếu tàn sát tiểu binh thì sẽ có nhiều điều kiêng kị.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Từ khi có lịch sử văn minh nhân loại đến nay, các thế lực ở khắp nơi tranh giành đều có hai mặt, một mặt là binh sĩ bình thường đánh nhau, hai là các cao thủ đỉnh cấp quyết đấu. Với tình huống cao thủ đỉnh cấp của các bên ngang nhau thì bình thường đều do tiểu biinh của hai bên quyết định thắng thua, còn cao thủ đỉnh cấp sẽ không tàn sát tiểu binh.
Họ chỉ có tác dụng uy hiếp mà thôi.
Nếu tàn sát binh lính bình thường thì đối phương cũng sẽ tàn sát binh sĩ bên ngươi, thậm chí là dân chúng… Cuối cùng, dù ngươi thắng thì cũng là thắng thảm, nhân khẩu khắp nơi sẽ bị suy giảm. Cuối cùng, tuy thống nhất được thiên hạ nhưng lại khiến văn minh giảm sút, thậm chí là khiến cho Dị tộc xâm lấn.
- Hừm…
Dương Thạc hít sâu một hơi rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Lưu tướng quân, lui binh, chúng ta đi.
Dương Thạc nói với Lưu Ngự Thanh.
Dương Thạc nhìn thấy Ngự Lâm quân Đại Chu rời đi nhanh chóng, cũng mở ra hư không rời đi. Còn sắc mặt Dương Tử Mặc lại càng thêm khó coi.
- Không ngờ Dương Thạc đã tiến bộ đến tình trạng này. Xem ra, kinh thành Đại Chu cũng không dễ phá như vậy. Cha đã đến Man hoang Thập Vạn Đại Sơn mời cao thủ Man tộc giúp đỡ rồi. Tuy Tây Nam Man tộc bị vây giết nhiều lần nhưng bọn họ sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn nên có rất nhiều kỳ ngộ, trong tộc có rất nhiều cao thủ. Đợi khi những cao thủ này đến thì mới có thể dễ dàng phá được kinh thành.
Dương Tử Mặc lẩm bẩm.
Kinh thành Đại Chu.
Cửa Đông, trên cổng thành, Dương Thành mặc một thân kim giáp, sắc mặt ngưng trọng, hai mắt nhìn chằm chằm hướng mười dặm ngoài thành.
Từ khi Dương Thạc tập kích chém giết Mạc Vân Cốc đến nay đã trôi qua ba ngày, mười dặm ngoài thành, vị trí vốn là doanh trại quân Đại Thần bị phá hủy nay lại dựng doanh trại lên. Đại lượng binh sĩ Đại Thần đã tụ tập trong doanh trại này, mới ba ngày mà đã tụ tập được mười tám vạn người!
Những quân đội Đại Thần này đều là thế lực tội phạm còn sót lại lúc Mạc Vân Cốc dẫn đầu mười ba tỉnh nam bắc.
Nhóm tội phạm này vốn dĩ có khoảng chừng ba mươi vạn người.
Đánh tiếc Dương Thạc đánh một trận với Mạc Vân Cốc, một lần liền chém giết bảy tám vạn người trong đó.
Lại về sau, Dương Thạc muốn ngưng tụ Âm Sát Chân Thân, cần chém giết tội phạm để lấy Âm Sát Khí, lại chém giết ba bốn vạn người. Mãi cho đến khi ở trong thôn nhỏ kia, sau khi hấp thu Âm Sát Khí của thôn dân, hoàn toàn ngưng tụ Âm Sát Chân Thân thành công, hắn mới không tiếp tục chém giết nữa.
Về sau chính là gặp phải Dương Tử Mặc, một trận đại chiến.
Trận đại chiến kia chém giết không nhiều lắm, nhưng cộng thêm một vạn ngự lâm quân Đại Chu chém giết tội phạm nên cũng gần vạn người.
Tổng cộng ba mươi vạn tội phạm, chỉ sợ cũng chỉ còn lại mười bảy mười tám vạn người.
Ngắn ngủi ba ngày, doanh trại quân Đại Thần này rõ ràng đã tụ tập lại toàn bộ mười bảy mười tám vạn đào binh. Cho dù là Dương Thành thì cũng không khỏi bội phục năng lực của Dương Tử Mặc.
- Rốt cục là người cầm binh mười năm, ta không thể nào so sánh được!!
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Dương Thành thì thào nói ra.
Hắn tự hỏi nếu bản thân ở vị trí của Dương Tử Mặc, nếu muốn tập trung những tên tội phạm này lại thì hầu như là chuyện không thể nào làm được.
Thế tử Trấn Quốc Công quả nhiên danh bất hư truyền!
Đại Chu lập quốc trăm năm, Trấn Quốc Công nhất mạch đều là lực lượng cường thịnh trong quân từ trước đến nay. Huyết thống "quân thần" này, Dương Tử Mặc có thể nói là kế thừa hoàn mỹ.
- Lục ca, ngươi cũng không cần xem nhẹ bản thân. Từ lúc mười bảy tuổi, Dương Tử Mặc đã bắt đầu cầm binh, hiện tại chắc khoảng mười hai năm rồi? Có chút năng lực cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ tiếc ta và Dương Tử Mặc đã có hiệp định, hai bên không được tham dự vào trong binh sĩ chém giết bình thường. Nếu không thì có thể thừa dịp quân Đại Thần chưa ổn định, tiến vào đánh lén một phen…
Bên cạnh Dương Thành, một thanh niên nam tử mặc áo bào màu vàng nhạt chậm rãi nói ra.
Nam tử này đúng là Dương Thạc.
Chính xác mà nói chính là Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc!
Thân thể Dương Thạc hiện tại đang tu luyện trong Thập Phương Ca Sa.
Về phần Cửu Dương Chân Thân này, nếu chỉ đơn thuần tu luyện thì rất khó có thể tịnh tiến, cho nên dứt khoát cho ra ngoài du lịch.
- Dương Thạc, chiến tranh từ trước đến nay, cường giả cấp độ Võ Thánh trở lên đều chỉ có tác dụng uy hiếp, dưới tình huống thế lực ngang nhau đều sẽ không xuất thủ. Trận đại chiến này, ngươi có thể đứng về phía Đại Chu ta, Lục ca đã vô cùng cảm kích rồi!
Dương Thành nói.
- Nếu ngươi không tạm thời gia nhập về phía Đại Chu, chỉ sợ trận chiến này đã sớm phân thắng bại…
Dương Thành chậm rãi thở ra một hơi, thần sắc ngưng trọng nói.
Trong một trận chiến, khi thế lực cao thủ siêu cấp hai bên ngang nhau, bình thường chỉ uy hiếp bằng số lượng, sẽ không xuất thủ.
Nhưng nếu cao thủ siêu cấp của một bên vượt xa cao thủ siêu cấp của bên khác, tình huống cũng lại khác!
Nếu Dương Thạc không xuất hiện, bên phía Đại Thần kia, chỉ một Mạc Vân Cốc cũng có thể trực tiếp chạy vào kinh thành Đại Chu, tàn sát hầu như không còn tướng lãnh cấp cao của cấm quân Đại Chu như Dương Thành, Lưu Ngự Thanh. Lúc đó, quân đội Đại Chu sẽ không chiến mà bại, ngoan ngoãn chắp tay rời khỏi kinh thành.
Cho dù nội tình kinh thành có thậm hậu, một tên Mạc Vân Cốc không thể nào xâm nhập kinh thành, tàn sát các tướng lãnh đẳng cấp cao như Dương Thành.
Nhưng một khi Dương Tử Mặc xuất hiện, các tướng lãnh kinh thành như Dương Thành cũng tuyệt đối không thể nào may mắn thoát khỏi.
Hiện tại Dương Thạc chém giết Mạc Vân Cốc, đối địch với Dương Tử Mặc, có tác dụng giống như Định Hải Thần Châm với cấm quân Đại Chu, thậm chí còn quan trọng hơn cả thống soái tam quân Dương Thành này!
- Lục ca, hiện tại Dương Tử Mặc không tiến công, chỉ sợ là muốn đợi Lạc Bằng đến!
Nhìn qua doanh trại quân Đại Thần phía xa xa, Dương Thạc trầm giọng nói.
- Hơn một năm trước, Lạc Bằng chính là Đại Tông Sư đỉnh phong, thậm chí còn dám chống lại Ẩn Giao Vương. Hiện tại chỉ sợ Lạc Bằng đã sớm tiến vào cấp độ Võ Thanh, tuyệt đối không thua kém Mạc Vân Cốc bao nhiêu. Một khi Lạc Bằng dẫn đầu hơn mười vạn quân Đại Thần xuất hiện, chỉ sợ kinh thành cũng lành ít dữ nhiều…
Dương Thạc nói.
Hơn một năm trước đánh một trận ở Nam Lâm Tự, Dương Thạc còn mơ hồ nhớ rõ phong độ tư thái của Lạc Bằng.
Lúc ấy vị cao thủ Đại Tông Sư đỉnh phong này đã có can đảm đánh lén Ấn Giao Vương, suýt chút nữa đã khiến Ẩn Giao Vương bị thiệt!
Tuy Ẩn Giao Vương vừa đánh vừa chạy nhưng chém giết chính diện, thực lực của hắn cũng đạt tới cấp độ Võ Thánh đấy. Lúc ấy Lạc Bằng có can đảm đánh lén Ẩn Giao Vương, đủ để nói rõ thực lực của hắn ta!
Hiện tại đã qua một năm, Dương Thạc đoán Lạc Bằng đã sớm tiến vào cấp độ Võ Thánh.
Nếu Lạc Bằng dẫn binh xuất hiện, cộng thêm Dương Tử Mặc, cho dù có Dương Thạc thì cũng căn bản không thể nào địch nỏi.
- Hi vọng viện quân bên phía Hỏa La Quốc, Bỉ Lạc Bằng có thể sớm đến kinh thành…
Hít sâu một hơi, sắc mặt Dương Thành cũng ngưng trọng, chậm rãi nói.
Đợi trên cổng thành trong chốc lát, Dương Thạc liền xé mở hư không vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Tình thế kinh thành Đại Chu không thể nói là lạc quân.
Dương Thạc đoán kinh thành sớm muộn gì cũng sẽ bị công phá. Đến lúc đó, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể dẫn theo Lục ca Dương Thành chạy trốn!
- Kinh thành Đại Chu có bị công phá hay không không phải chuyện ta muốn suy tính!
- Tĩnh tâm tu luyện. Đến lúc đó, tận lực nghĩ cách lấy được Xá Lợi Tử mới quan trọng nhât!
Lắc đầu, Dương Thạc liền bài trừ tạp niệm trong đầu.
Lúc này Dương Thạc tu luyện cũng có một chút áp lực!
Dương Tử Mặc cũng đã tiến vào cấp độ Đại Tông Sư, hơn nữa có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp và pháp khí công kích thần hồn kia, gần như không có bất kỳ sơ hở nào. Ở trước mặt hắn, cho dù Dương Thạc có bại lộ át chủ bài Cửu Dương Chân Thân ra thì cũng tuyệt đối không chiếm được thượng phong.
Tuy thiên phú của Dương Tử Mặc kém hơn Dương Địch nhưng cũng là người thiên tư tuyệt luân. Xa hơn nữa, thực lực của hắn tuyệt đối còn có thể nhanh chóng tăng lên không ngừng.
Nếu Dương Thạc không mau chóng tăng thực lực bản thân lên, tương lai chỉ sợ còn bị Dương Tử Mặc áp đảo…
- Không những là thực lực bản thân, binh khí áo giáp pháp khí cũng đều phải tăng cường!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Dương Tử Mặc cường đại, phần lớn là bởi vì trên người hắn có được nhiều loại pháp khí đỉnh cấp đương thời vô cùng mạnh mẽ.
Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp có thể nói là áo giáp đệ nhất đương thời.
Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm, nhất là Cửu Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm ngưng tụ thành Đạo Hoàng Đại Kiếm, có thể nói là đệ nhất thần kiếm đương thời!
Ở trình độ nào đó, Thần Long Liệt Khôn Đao của Dương Thạc cũng đều không thể so sánh được. Dù sao Đạo Hoàng Kiếm này chính là pháp khí phi kiếm, có thể cách không điều khiển, về tính cơ động, Thần Long Liệt Khôn Đao xa xa không thể nào so sánh được.