Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh, cho dù có chút thiên phú, nhưng nghĩa muốn gia nhập Vân Lam Phủ, Lam Viễn hoàn toàn có quyền làm chủ cự tuyệt.
Không cho hắn gia nhập Vân Lam Phủ, hắn liền một mình lăn lộn Thiên Thánh Giới, đến lúc đó, thoáng an bày một chút, có thể sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn. Đến lúc đó, nữ tử kia… liền rơi vào trong tay Lam Viễn rồi!
- Không vội!
Trong lòng Lam Viễn thoáng cười nhạt.
- Nữ nhân mà Lam Viễn ta muốn, không chỉ là phải chiếm đoạt thân thể của nàng, mà còn phải chiếm trái tim của nàng nữa! Để nàng toàn tâm toàn ý đi theo ta, làm nữ nhân của ta!
Trong lòng Lam Viễn thầm nghĩ.
- Hừm! Cần phải sắp đặt mưu kế một chút! Trước nghĩ biện pháp tiếp cận bọn họ, trở thành bằng hữu của bọn họ. Sau khi tới được tòa thành gần nhất, ta lại cật lực đề cử hắn, để cho hắn cũng gia nhập vào Vân Lam Phủ. Nhưng mà, âm thầm ngáng chân, để cho hắn không thông qua khảo hạch, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi…
- Sau đó an bày người, giết chết hắn!
- Đến lúc đó, ta làm bộ ra tay nghĩ cách cứu viện hắn, cuối cùng lại tiếc nuối không thể cứu sống được hắn… Nữ tử kia đang đau lòng vì bạn lữ chết, ta ở bên cạnh nàng ôn nhu an ủi, nhất định có thể bắt giữ được trái tim của nàng!
Trong lòng Lam Viễn rất nhanh liền tính toán ra kế hoạch.
Dương Thạc bên kia.
- Dương Thạc, ánh mắt của người này, ta thật rất không thích!
Thời điểm khi Lam Viễn dò xét chính mình, cặp mày Dương Thạc liền gắt gao nhíu chặt lại.
Đã tới Thiên Thánh Giới, Dương Địch cũng không tiếp tục gọi Dương Thạc là thiếu gia nữa, liền gọi thẳng tên của Dương Thạc. Hiện tại hai người mới xem như là xưng hô bình đẳng với nhau.
- Ta cũng có cảm giác, trong ánh mắt của hắn, tựa hồ mang theo một chút đặc thù nào đó. Tựa hồ như là một loại bí pháp. Trước không cần quan tâm đến hắn, lấy bất biến đối phó vạn biến đi! Nếu như chúng ta gia nhập Vân Lam Phủ, tuy rằng tương đối an nhàn, nhưng tựa hồ cũng có chút phiền toái… Thật sự không được, chúng ta cũng không cần gia nhập Vân Lam Phủ nữa, tự mình lăn lộn Thiên Thánh Giới thì tốt hơn!
Dương Thạc thấp giọng nói.
- Ừm!
Dương Địch khẽ gật đầu.
- Hửm? Tiểu tử kia đang đi về phía chúng ta!
Dương Thạc đang muốn nói tiếp với Dương Địch, nhưng chợt phát hiện Lam Viễn kia không ngờ đang hướng về phía này bay nhanh tới. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trong chớp mắt, hắn liền bay tới bên cạnh ba người Dương Thạc.
- Ba vị, tại hạ là Lam Viễn, là người của Vân Lam Phủ, xem như là Thống lĩnh tại Nhập Giới Điểm này. Hoan nghênh các ngươi tiến vào Thiên Thánh Giới, tiến vào Vân Lam Phủ chúng ta!
Sau khi tới gần, trên mặt Lam Viễn mang theo nụ cười, hướng về phía ba người Dương Thạc chắp tay nói.
- Hửm? Tiểu tử này không phải cực kỳ ngạo khí sao? Lúc trước chúng ta tới Thiên Thánh Giới, hắn cũng chưa từng lên tiếng chào hỏi chúng ta, lần này không ngờ lại chào hỏi với các người! Xem ra tiểu tử này thật rất xem trọng các ngươi a!
Bí Nham ghé đầu vào tai Trương Chân Huyền, đôi mắt to khẽ chuyển động vài vòng, hạ giọng nói.
- Lam Thống lĩnh hữu lễ! Tại hạ Trương Chân Huyền, đây là bằng hữu của ta, Dương Thạc, Dương Địch! Chúng ta vừa mới tiến đến, ở Vân Lam Phủ còn nhờ Lam Thống lĩnh chiếu cố nhiều hơn!
Trương Chân Huyền khẽ mỉm cười, đáp lễ với Lam Viễn.
- Ha hả… đâu có!
Lam Viễn cười nói:
- Ta thấy các ngươi tựa hồ là Thuần Nhân Tộc. Thuần Nhân Tộc lúc ban đầu, tu luyện luôn gặp nhiều chướng ngại, nhưng sau khi tới Hư Không Võ Thánh, ưu thế cũng hiển lộ rõ ràng. Nếu như ba vị có thể gia nhập Vân Lam Phủ chúng ta, chính là phúc phần của Vân Lam Phủ chúng ta! Vân Lam Phủ chúng ta tất nhiên sẽ toàn lực bồi dưỡng các vị!
- Ân! Lần này đã tập hợp được chín người rồi, vừa lúc ta còn có chút chuyện tình, cần phải về nhà một chuyến. Chúng ta đơn giản không cần chờ người thứ mười nữa, hiện tại liền khởi hành, như thế nào?
Lam Viễn quét mắt nhìn đám người xung quanh một chút, nhàn nhạt nói.
- Hiện tại liền trở về?
- Mang chúng ta tới thành trì của Vân Lam Phủ?
Đám Hư Không Võ Thánh chung quanh cũng thoáng sửng sốt một chút.
Quy củ của Nhập Giới Điểm này chính là khi nào tụ tập đủ mười người mới đi tới thành thị phụ cận.
Nhưng mà cũng chưa chắc là phải có mười người. Có thời điểm, ví dụ như là tụ tập được chín người rồi, đột nhiên có đến ba vị Hư Không Võ Thánh cùng tiến vào Thiên Thánh Giới, như vậy liền là mười hai người một đám cùng đi tới thành trì phụ cận. Cũng có thời điểm, vẫn còn chưa tụ tập đủ mười người cũng có thể đưa trở về.
Lần này mặc dù chỉ mới tụ tập được chín người, nhưng mà Lam Viễn nói cần phải trở về, không đợi người thứ mười tới, mấy gã Hư Không Võ Thánh tự nhiên cũng sẽ nguyện ý.
- Xin theo sự an bày của Lam Thống lĩnh!
- Chúng ta không có ý kiến!
Mấy gã Hư Không Võ Thánh này đều nói.
Bọn họ ai nấy cũng đều nghĩ muốn sớm một ngày đi tới thành trì Vân Lam Phủ, gia nhập quân đội Vân Lam Phủ, đạt được tài nguyên, sớm ngày tu luyện.
- Hiện tại liền muốn hộ tống chúng ta quay về thành trì phụ cận? Dương Thạc, ta có cảm giác, tựa hồ như tên Lam Viễn này có âm mưu gì đó…
Giờ phút này, chỉ có Dương Địch, cặp mày hơi nhíu lại, âm thầm truyền âm cho Dương Thạc.
- Mặc kệ là có âm mưu gì, cũng chẳng làm gì được!
Dương Thạc hiện tại thế nhưng lại vân đạm phong khinh.
- Như vậy đi, chúng ta đi nửa đường, sau đó liền ly khai, không cần phải gia nhập quân đội Vân Lam Phủ nữa, cũng sẽ không tiến vào thành trì, trực tiếp rời đi là được. Lam Viễn này cho dù có âm mưu gì đi nữa, nhưng ngại quy củ của Vân Lam Phủ, hẳn cũng sẽ không dám ngăn cản chúng ta quá mức. Cho dù hắn muốn ngăn cản, cũng ngăn không nổi chúng ta!
- Trước truyền âm cùng với Trương huynh, thông báo với hắn một tiếng!
Dương Thạc truyền âm với Dương Địch.
Dương Địch thoáng gật đầu.
Lam Viễn này hiển nhiên là có âm mưu quỷ kế gì đó. Cho dù là không có âm mưu quỷ kế gì, tóm lại vẫn là có chút không bình thường. Dương Thạc cùng với Dương Địch căn bản là không có tâm tư đi đoán âm mưu quỷ kế của hắn. Tóm lại, ngươi cho dù có muôn vàn kế sách, chúng ta đều không quan tâm tới là được!
Ở giữa đường trực tiếp rời đi là được.
Không đi theo ngươi tiến vào thành trì Vân Lam Phủ, ngươi có năng lực làm gì chúng ta đây?
Dương Thạc cùng với Dương Địch cũng có thể nhìn ra, thân phận Lam Viễn này rất không bình thường, hẳn không phải là một tiểu Thống lĩnh bình thường, phỏng chừng không phải con cháu của một đại nhân vật nào đó, cũng là thiếu gia của một gia tộc siêu cấp nào đó của Vân Lam Phủ. Tới được thành trì phụ cận rồi, tài nguyên mà hắn có thể điều động tự nhiên là sẽ không ít.
Nếu như tới thời điểm đó, hắn lại giở ra thủ đoạn gì, Dương Thạc cùng với Dương Địch rất khó mà ứng phó.
Còn nếu như nửa đường rời đi mà nói, đầu tiên sẽ vì ngại quy của của Vân Lam Phủ, Lam Viễn này hẳn cũng sẽ không mạnh mẽ ngăn cản. Tiếp theo, cho dù là hắn có ngăn cản, hắn cũng chỉ là Hư Không Võ Thánh Nhị tinh mà thôi, Dương Thạc cùng Dương Địch cho dù có không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng sẽ không quá mức e ngại hắn.
Nghĩ muốn rời đi, hắn cũng ngăn cản không nổi!