- Chắc đây là bên ngoài Nhân Hoàng huyệt.
Nhân Hoàng huyệt, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là phòng ngự nghiêm ngặt.
Khu trung tâm tường đồng vách sắt, phỏng chừng hư không Võ Thánh tiến đến chưa chắc có thể đánh thông con đường vào trung tâm Nhân Hoàng huyệt. Bởi vậy mấy Võ Thánh Chân Võ Môn Trác Tử Dương hợp sức lại, cộng với Huyền Vũ yêu thánh đả thông Nhân Hoàng huyệt thì chỉ đánh ra một con đường đi thông bên ngoài Nhân Hoàng huyệt.
Muốn vào trung tâm Nhân Hoàng huyệt phải từ bên ngoài chậm rãi đẩy mạnh.
- Đi thôi, đi vào trong.
Dương Thạc thầm nghĩ, muốn tìm một con đường vào sâu trong Nhân Hoàng huyệt.
- Hình như đằng trước có con đường.
Dương Thạc đánh giá xung quanh, phát hiện dường như có một con đường đi thông Nhân Hoàng huyệt.
Dương Thạc lắc người chậm rãi đi hướng kia.
- Ủa?
Dương Thạc mới đi hai bước chợt khựng lại, biểu tình nghiêm túc.
Bởi vì Dương Thạc rõ ràng cảm giác lúc đi tới dường như đã đá trúng cái gì.
Trong óc Dương Thạc nhanh như chớp toát ra một câu:
- Nguy rồi!
Là cơ quan?
Vù vù vù vù vù!
Dương Thạc lập tức bay ngược ra sau.
Vù vù vù vù vù!
Ngay sau đó, vị trí Dương Thạcđứng, bốn phương tám hướng toát ra từng mũi tên tỏa màu sáng xanh âm u tia chớp bắn tới.
Phạm vi bảy, tám trượng xung quanh đều là mũi tên như vậy.
Dù tốc độ bay của Dương Thạc nhanh, phát hiện nguy hiểm lập tức lui về phía sau nhưng hắn vẫn không tránh khỏi đám tên bao phủ.
- Chỉ là một mũi tên có thể bị thương cường giả đẳng cấp Võ Thánh bình thường nhưng không có tác dụng gì với ta.
Dương Thạc phát hiện không cách nào thoát khỏi mớ tên, Dương Thạc trực tiếp cho đứng yên tại chỗ mặc tên bắn tới trước mặt.
Keng keng keng! Keng keng keng! Keng keng keng!
Giây sau đám tên bắn vào ngân diệu uy lực khải của Dương Thạc.
Từng tiếng sắt thép vang lên, chỗ dày trên ngân diệu uy lực khải của Dương Thạc bị bắn ra từng dấu vết, chỗ mỏng thì bị đâm rất sâu.
- Mũi tên có chất liệu... Đạt tới tứ cấp thần binh? Nhân Hoàng huyệt quả nhiên giàu có.
Dương Thạc chứng kiến uy lực của mũi tên thì thầm cảm thán.
ngân diệu uy lực khải có đẳng cấp phòng ngự tứ cấp thần binh, những mũi tên có thể bắn ra dấu vết như vậy trên ngân diệu uy lực khải chứng minh chất liệu của chúng ít nhất là tứ cấp thần binh.
Mới nãy khoảng hơn một ngàn mũi tên bắn ra, một đống này hợp lại dư sức tạo ra một thanh thần long liệt khôn đao nữa.
- Cất hết mũi tên!
Dương Thạc có không gian thập phương cà sa có thể gửi nhiều báu vật, dù những mũi tên này không tính là bảo bối gì nhưng theo nguyên tắc không lãng phí, Dương Thạc cất chúng đi hết.
Dương Thạc thu lại mớ tên, chuẩn bị tiếp tục đi tới.
- Ủa?
Dương Thạc chợt phát hiện chỗ gồ lên lúc nãy hắn gây ra cơ quan hình như bên dưới có một không gian nhỏ bềnh bồng.
Lòng máy động, Dương Thạc ngồi xổm xuống, tay động, răng rắc một tiếng, rút cục u lên. nguồn TruyenFull.vn
Phía dưới là một tiểu không gian vuông vức, độ dài rộng ước chừng chỉ có bốn năm tấc hiện ra trước mặt Dương Thạc.
Trong tiểu không gian này hình như có một quyển sách nhỏ.
Trên bìa sách có bốn chữ nhỏ, vì quá lâu nên thấy không rõ ràng.
Dương Thạc lập tức cầm lấy quyển sách.
- A? Đây là... Chân Võ bi điển?
Khi thây rõ bốn chữ trên quyển sách, Dương Thạc biến sắc mặt, mắt bắn ra tia sáng.
Chân Võ bi điển?
Quyển sách này lại là Chân Võ bi điển?
Dương Thạc vào Nhân Hoàng huyệt vì có được các loại các loại pháp khí, bảo vật bên trong nó, mục tiêu hàng đầu chính là bộ Chân Võ bi điển này. Có được Chân Võ bi điển là Dương Thạc trở về lại trung tâm Chân Võ Môn trao đổi công pháp, bí tịch Cửu Dương Huyền Công, Thuần Dương Vô Cực Công với Chân Huyền. Dương Thạc tu luyện Cửu Dương Huyền Công trong thời gian ngắn có thể đi vào tứ trọng lôi âm Võ Thánh, ngũ trọng lôi âm Võ Thánh chi cảnh.
Có được thực lực chống lại Dương Thiên!
Bộ Chân Võ bi điển này có ý nghĩa rất lớn với Dương Thạc.
- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đến toàn không uổng công phu? Ta vốn nghĩ chỉ có đi vào sâu trong Nhân Hoàng huyệt mới có được bộ công pháp này, không ngờ mới bước vào, chưa gặp khó khăn gì đã có được công pháp, đây là cực kỳ may mắn.
Dương Thạc cầm quyển sách, người run run.
- Nhưng mà...
Dương Thạc cực kỳ vui sướng, trong lòng có chút nghi ngờ.
Hình như có được Chân Võ bi điển dễ dàng quá.
- Mặc kệ, xem một chút nói sau.
Dương Thạc hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều, mở ra Chân Võ bi điển nhìn thử.
- Chân Võ bi điển, độ phù hợp thân thể, chân thân... Đều không có! Đây là... Một bộ Chân Võ bi điển do ảo giác ngưng tụ thành!
Khi Dương Thạc mở ra Chân Võ bi điển xem có một hàng thì trong đầu không toát ra độ phù hợp giữa công pháp với mình mà nổi lên một ý nghĩ, Chân Võ bi điển này căn bản do ảo giác ngưng tụ thành.
Dương Thạc kinh ngạc nói:
- Giả sao?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi trong lòng Dương Thạc nổi lên suy nghĩ đó thì cảnh vật xung quanh chợt biến đổi.
Mọi cảnh tượng Dương Thạc đã thấy như gặp động đất sụp đổ trước mắt là hình ảnh hoàn toàn khác.
- A? Mọi thứ là ảo giác của ta?
Khi cảnh tượng nhanh chóng đổ vỡ, Dương Thạc biến sắc mặt, biểu tình trầm trọng.
Tốc độ cảnh vật sụp đổ ngày càng nhanh.
Chỉ giây lát đã hiện ra cảnh tượng chân thật, vị trí Dương Thạc ở là một mật thất đơn sơ bên ngoài Nhân Hoàng huyệt, chẳng qua diện tích so với hắn đã thấy hai, ba chục trượng thì lớn hơn gấp mười lần, là không gian to lớn phạm vi ba trăm trượng.
Không gian này không phải toàn do nhân công tạc thành, hình như là dựa theo hang ngầm rộng rãi biến đổi. Trong không gian quanh quẩn năng lượng cửu sắc hư không.
Tổng cộng có bốn, năm con đường to lớn đi thông ra không gian, không biết tới đâu.
Ảo giác biến mất, cảnh tượng chân thật hoàn toàn hiện ra. Một lúc lâu sau Dương Thạc bật thốt:
- Ảo giác thật chân thật.
- Phù.
Dương Thạc thở ra một hơi, chậm rãi khép mắt lại.
Mới nãy Dương Thạc gặp được ảo giác có thể nói là chân thật đến cực hạn.
Nếu là ảo giác bình thường dù có chân thật đến mấy chưa chắc lừa được Dương Thạc.
Nhưng ỏ giác vừa rồi như khắc vào lòng Dương Thạc, cơ quan mũi tên cực kỳ chân thật, tựa như hắn thật như chịu một vòng vũ tiễn công kích, trên ngân diệu uy lực khải thật sự bị rạch dấu vết.
Khi mưa tên xuất hiện, Dương Thạc rõ ràng cảm giác hơi thở nguy hiểm bao phủ mình.
Ảo giác này đã không chỉ đơn giản là ảo giác.
Nếu không phải Dương Thạc có năng lực đặc biệt có thể trực tiếp nhìn thấu bản chất Chân Võ bi điển cầm trong tay thì e rằng bây giờ hắn đã chìm trong ảo giác không thể thoát ra.
Dương Thạc thầm than:
- Hay cho ảo giác, nghiền ngẫm lòng võ giả, không thể xem thường. Nếu như ta vào Nhân Hoàng huyệt lập tức lấy được Chân Võ bi điển thì nói không chừng sẽ sinh ra nghi ngờ. ảo giác này trước tiên khiến ta gặp được một vòng vũ tiễn, gặp được nguy hiểm, ngay sau đó mới có Chân Võ bi điển. Vòng vũ tiễn kia quá chân thật, khiến ta theo bản năng sẽ không nghi ngờ mình đang trong ảo giác.