- Độ cứng và bề ngoài vẫn như là thần binh tam cấp, không đến thần binh tứ cấp... Không có gia tăng quá lớn. Biên độ tăng trưởng lực lượng cũng vẫn như cũ...
Mặc Bắc Địa Uy Lực khải vào, Dương Thạc nhúc nhích cơ thể. Hiệu quả tăng cường lực lượng của áo giáp này hầu như không hơn chút nào.
Nó khiến Dương Thạc cảm thấy giống hệt lúc chưa hấp thu máu huyết của Võ Thánh Nham Thử!
- Thế là thế nào?
- Hấp thu máu huyết của dị thú cấp độ Võ Thánh mà lại không đề cao sao?
Dương Thạc chau mày.
Phải biết lần trước thần âm Linh Đang chỉ hấp thu máu huyết của Nhiếp Hồn Thúy Điểu mà lập tức đã có được bí pháp thiên phú của Nhiếp Hồn Thúy Điểu là nhiếp hồn rồi.
Đó chỉ là máu huyết dị thú cấp độ Đường Thủy Điếm độ phù hợp mười một phần thôi.
Hiện tại độ phù hợp của Bắc Địa Uy Lực khải và Nham Thử đạt mười hai phần, hơn nữa lại hấp thu máu huyết của Nham Thử cấp Võ Thánh, không ngờ lại chẳng thay đổi gì. Thế này thì cũng quá khó hiểu đi.
- Ồ, thiếu gia, phía trên áo giáp của ngươi trước có một khe nứt bị Dương Tử Mặc chém... Hình như giờ có thay đổi một chút rồi!
Vào lúc Dương Thạc đang nghi hoặc thì Dương Địch lại cất tiếng nói kinh ngạc.
- Hả? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Dương Thạc sững sờ, cũng nhìn về phía khe hở ở bả vai củ Bắc Địa Uy Lực khải.
Vừa nhìn lại, Dương Thạc lập tức phát hiện ra, khe hở phía trên Bắc Địa Uy Lực khải quả nhiên đã nông đi không ít.
Chẳng lẽ Bắc Địa Uy Lực khải hấp thu máu huyết của Nham Thử xong lại đạt được tới tình trạng sinh ra huyết nhục như Thần Long nói, có thể tự động phục hồi vết thương sao?
- Tiểu gia, ta xem một chút!
Thần Long nghe Dương Địch nói liền cũng chạy qua, nhìn thoáng qua khe hở bên trong Bắc Địa Uy Lực khải kia.
- Ồ, đúng là nông hơn một chút, hơn nữa... Tiểu gia, còn giống như càng ngày càng nông đi... Tốc độ khôi phục này còn hơn áo giáp của Nhân Hoàng trước kia chứ không kém đâu!
Thần Long chỉ nhìn chằm chằm trong chốc lát, phát hiện ra khe hở càng ngày càng nông. Thời gian dần trôi qua, nó gần như đã được khôi phục hoàn toàn.
- Không đúng. Chỉ hấp thu chút máu huyết như vậy, tuyệt đối không đạt tới cấp độ sinh ra huyết nhục mà...
Nhìn chằm chằm vào Bắc Địa Uy Lực khải, Thần Long nghiêng đầu, cũng lộ vẻ khó tin.
- Chẳng lẽ là...
Nghĩ nửa ngày, hai mắt to như chuông đồng của Thần Long chợt sáng ngời.
- Tiểu gia, thiên phú của Nham Thử là thôn phệ đấy. Thôn phệ khoáng thạch, hấp thu tinh túy, đưa lên phòng ngự trên da lông của mình. Bắc Địa Uy Lực khải này có phải đã có được bí pháp thiên phú thôn phệ, có thể tự động hấp thu nguyên tố kim loại xung quanh, dung nhập vào bản thân, chữa trị tổn thương không?
Thần Long nhanh chóng nói ra suy đoán trong nội tâm mình.
- Thôn phệ nguyên tố kim loại, dung nhập bản thân, tiến hành chữa trị sao?
Nghe thấy lời nói của Thần Long, Dương Thạc cũng phải hít sâu một hơi.
Nếu đúng như lời Thần Long nói, Bắc Địa Uy Lực khải đã thu được thiên phú thôn phệ của Nham Thử. Nếu thế thì bộ giáp này không khỏi quá nghịch thiên đi.
Năng lực thôn phệ thiên phú của Nham Thử chính là thôn phệ sạch khoáng thạch, dung nhập khí tức khoáng thạch vào trong những chiếc răng, móng sắc nhọn cùng với da lông của mình, để tăng cường năng lực công thủ của mình.
Trên thực tế, đó cũng không tính là một loại thiên phú.
Dù sao thì hầu như tất cả các sinh vật, bất kể là dị thú hay là người thì đều thôn phệ vật thể để hấp thu năng lượng, rèn luyện bản thân. Chỉ có điều là sinh vật bình thường chỉ có thể thôn phệ một số đồ ăn bình thường mà thôi, không thể thôn phệ được khoáng thạch. Nhưng trên thực tế, cả hai không khác nhau quá lớn về bản chất.
Trực tiếp nuốt luôn, đây là một loại thôn phệ tương đối thấp cấp.
Còn thôn phệ cao cấp chính là thân thể trực tiếp hấp thu linh khí từ trong không khí, sau đó dung nhập vào bên trong bản thân.
Võ giả tu luyện tới cấp độ Luyện Khí, có thể mở ra lỗ chân lông toàn thân, thôn phệ được linh khí xung quanh!
Giờ phút này, dường như Bắc Địa Uy Lực Khải của Dương Thạc đang hấp thu khoáng vật xung quanh, dung nhập nguyên tố kim loại vào bên trong bản thân, tăng cường năng lực phòng ngự của mình. Hơn nữa có thể chữa trị thương tổn của mình với tốc độ cực nhanh.
Đây chính là thiên phú thôn phệ!
- Sau khi máu huyết của Nham Thử bị hút vào, dường như Bắc Địa Uy Lực Khải đã có được loại bí pháp này.
Dương Thạc nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bắc Địa Uy Lực Khải, vẫn còn hơi khó tin.
Dù sao thì việc một chiếc áo giáp lại có được thiên phú như vậy thực sự là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng trên thực tế, điều này cũng không phải là quá kỳ quái.
Bản thân những pháp khí như áo giáp này vốn có rất nhiều công hiệu kỳ quặc đấy. Chúng có thể tràn ra công kích thần hồn, có thậm chí có thể tự do biến hóa hình thái. Nhân Hoàng Giáp thì đến được cấp độ Huyết Nhục Diễn Sinh, không khác biệt lắm với các sinh vật. Hơn nữa ở bên trong pháp khí còn có thể sinh ra khí linh đã có thân thể, đã có thần hồn, dường như một pháp khí không khác gì so với dị thú bình thường!
Cho nên thiên phú thôn phệ cũng không phải là quá đặc biệt.
- Tiểu gia, ta không biết cái áo giáp này có thiên phú thôn phệ không!
- Nhưng ngược lại là có thể kiểm nghiệm thoáng một chút xem nó có thiên phú này không!
Thần Long lại lên tiếng.
- Tiểu gia, ngươi mài một khối quặng sắt thành bụi phấn, sau đó vẩy vào Bắc Địa Uy Lực Khải này để xem nó có thể hấp thu không!
Thần Long nói.
- Ừ!
Dương Thạc gật nhẹ đầu.
Ở trong không gian Thập Phương Ca Sa này, Ẩn Giao Vương đã để lại không ít khoáng thạch.
Một ít khoáng thạch cấp cao trong đó đã dùng để rèn đao Thần Long Liệt Khôn rồi, nhưng khoáng thạch cấp thấp cũng không thiếu.
Vù!
Dương Thạc khẽ vẫy tay, lập tức một khối khoáng thạch bay nhanh như sao chổi tới trong tay hắn. Hắn bóp nhẹ, khối khoáng thạch cấp trung này lập tức tan thành bụi phấn, sau đó bị hắn ném xung quanh Bắc Địa Uy Lực Khải.
Ù ù ù!
Trong tích tắc, Dương Thạc nhận ra những bột phấn quáng thạch này bị Bắc Địa Uy Lực Khải hấp thu với tốc độ cực nhanh.
Bắc Địa Uy Lực Khải giống như… đã trở thành một khối nam châm cực lớn vậy.
Trong tích tắc, những bột phấn quáng thạch này đã biến mất ở phía trên Bắc Địa Uy Lực Khải của Dương Thạc.
Ngay sau đó, Dương Thạc dùng mắt thường có thể nhìn thấy miệng vết thương nhỏ trên Bắc Địa Uy Lực Khải ở đầu vai của mình đang nhanh chóng khép lại. Chỉ hơn mười hơi thở đã không còn nhìn thấy vết thương này nữa.
- Nó thật sự có thể thôn phệ khoáng thạch sao?
Lập tức Dương Thạc mở to mắt.
Hắn lại tìm một khối khoáng thạch mài thành bụi phấn rồi chiếu vào xung quanh Bắc Địa Uy Lực Khải.
Nhưng lúc này, những bụi quáng thạch này bồng bềnh trôi, dường như toàn bộ đều rơi xuống đất, chỉ có một phần cực nhỏ là bị hấp thu…
- Hả? Không thể thôn phệ thêm sao?
Dương Thạc sững sờ.
- Thiếu gia, ngươi thật ngốc. Vừa rồi Bắc Địa Uy Lực Khải có lỗ hổng, cho nên cần hấp thu rất nhiều bụi khoáng thạch để bù vào lỗ hổng này. Hiện tại Bắc Địa Uy Lực Khải đã hoàn hảo, không hao tổn gì, cho nên cũng không thể tiếp tục thôn phệ bụ khoáng thạch đấy! Nếu vẫn tiếp tục thôn phệ thì chẳng phải là Bắc Địa Uy Lực khải sẽ càng ngày càng nặng sao. Đến lúc đó, cho dù thiếu gia có nhiều khí lực hơn nữa thì cũng không mặc được!
Dương Địch nhìn vẻ ngạc nhiên của Dương Thạc, liền nói.
- Hắc hắc, vẫn là tiểu nãi nãi thông minh!
Thần Long cười hắc hắc.
- Tiểu gia, cái áo giáp này của ngươi đã có được thiên phú thôn phệ nhưng không phải là cái gì nó cũng thôn phệ. Nếu khoáng thạch cấp độ quá kém thì nó sẽ không thôn phệ đấy!
- Trừ khi đẳng cấp khoáng thạch cao hơn so với tài liệu bản thân nó..., bằng không mà nói, nó sẽ không thôn phệ đâu!
Thần Long nói.
- Thì ra là thế!
Dương Thạc gật nhẹ đầu.
Đạo lý rất đơn giản.
Bắc Địa Uy Lực Khải đã là một áo giáp tốt rồi. Giống như là Tử Thử Yêu Thánh thôn phệ Tử Ngọc vậy.
Nếu sau đó cho Tử Thử Yêu Thánh nuốt một ít khoáng thạch bình thường thì dĩ nhiên phòng ngự bên ngoài thân thể Tử Thử Yêu Thánh sẽ không tăng lên chút nào.
Trừ khi là có các loại khoáng thạch cao cấp hơn Tử Ngọc thì sau khi Tử Thử Yêu Thánh thôn phệ, phòng ngự bên ngoài thân thể mới có thể gia tăng.
Muốn Bắc Địa Uy Lực Khải phát huy công hiệu thôn phệ thì phải tìm được một số khoáng thạch cao đẳng.
- Khoáng thạch cao đẳng... Cũng không phải là dễ dàng tìm được...
Trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ.
- Nhưng trong kho hàng cấm quân tại kinh thành có khá nhiều loại khoáng thạch, có lẽ cũng có mấy viên. Huống hồ còn có kho tàng hoàng thất, trong đó chắc chắn có nhiều khoáng thạch tốt!
- Chỉ cần có thể lấy những khoáng thạch kia rồi mài nhỏ, rải xung quanh Bắc Địa Uy Lực Khải thì lập tức Bắc Địa Uy Lực Khải có thể thôn phệ, tăng cường bản thân!
Dương Thạc nghĩ tới việc tiến vào trong kho hàng hoàng gia.
Đương nhiên, cho dù không thôn phệ được khoáng thạch cao đẳng thì đạt được năng lực thôn phệ này cũng coi như là không tệ rồi.
Ít nhất thì nếu lại bị một kiếm của Dương Tử Mặc chém vào, Bắc Địa Uy Lực Khải có thể nhanh chóng khôi phục thương tổn!
Dương Thạc cực kỳ hài lòng đối với công hiệu của máu Nham Thử Võ Thánh kia.
Mặt khác, sau khi đao Thần Long Liệt Khôn hấp thu máu của Nham Thử Võ Thánh, linh tính cũng đã thay đổi nhiều.
Tuy tăng tiến không quá rõ ràng nhưng chỉ cần biến hóa rất nhỏ cũng đủ khiến cho Dương Thạc mừng rỡ!
- Ta đi ra cũng đã gần mười ngày rồi, không biết bên kinh thành thế nào...
Chuyến đi này, mục đích của Dương Thạc xem như cơ bản đã đạt thành.
Ở phía kinh thành, đoán chừng Dương Thành vẫn đang giằng co cùng Dương Tử Mặc.
Dương Thành đưa tin cho Dương Thạc, nói rằng viện quân của hai bên đều chưa tới, trận chiến quy mô lớn cũng chưa bắt đầu.
- Mặc kệ!
- Bọn hắn vẫn tiếp tục trì hoãn thì ta vẫn tiếp tục tìm kiếm, hấp thu huyết mạch dị thú ở núi Đại Hành này. Hơn nữa, ta muốn xem có thể tìm được một ít khoáng thạch mạnh mẽ để dung nhập Bắc Địa Uy Lực Khải không!
Trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ.
Lại để cho Dương Địch và bản thể Thần Long tiếp tục tu hành trong không gian Thập Phương Ca Sa, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc xé mở hư không, lại tiến vào bên trong núi Đại Hành, đi dạo khắp mơi cùng phân thân của Thần Long…
Cách cửa đông kinh thành Đại Chu hơn mười dặm là doanh trại Đại Thần Quân.
Kéc!
Một tiếng chim ưng bén nhọn đột nhiên vang lên ở giữa không trung.
Một con kên kên cực lớn xuất hiện ở trên bầu trời doanh trại này. Ngồi ở trên lưng kên kên là hai người thanh niên một nam, một nữ. Làn da hai người đều có màu Đồng. Trên mặt cô gái kia đều là hoa văn đặc biệt, hình dáng, trang sức, quần áo rất nổi bật. Trên cổ tay, cổ chân, cổ và tai cô đều đeo đồ trang sức vô cùng khéo léo.
- Người phương nào?
- Người nào dám xông vào doanh trại Đại Thần Quân ta?
Quân sĩ tuần tra trong doanh trại nhanh chóng phát hiện ra sự xuất hiện của con kên kên.
Không ít quân sĩ đều kéo cung cài tên chỉ vào con kên kên này, đồng thời lớn tiếng quát.
- Hừ!
Nam tử ngồi trên lưng kên kên liếc qua đám quân sĩ phía dưới, từ trong lỗ mũi truyền ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
- Dương Tử Mặc, ngươi đãi khách như thế này sao?
- Lúc Dương Thiên cha ngươi đến Thập Vạn Đại Sơn mời chúng ta đi ra phải bỏ ra một bộ công pháp Thần Tượng Quyết làm một cái giá lớn, đối với cha ta cũng phải cung kính. Vậy mà ngươi lại dùng những thứ này để đón tiếp ta hả?
Nam tử kia nói.
Vút!
Sau một khắc, một thân ảnh bay nhanh ra từ trong doanh trướng lớn nhất.
- Ha ha ha ha...
Thân ảnh này vừa xuất hiện đã cười lớn.
Khi tới phía dưới kên kên, thân ảnh ấy đứng lại, hiện ra thân hình Dương Tử Mặc.
- Ta tưởng là ai, thì ra là Đóa Tư huynh và Đóa Mẫu muội. Người Dương mỗ không tiếp đón từ xa, xin thứ tội, thứ tội! Những quân sĩ này chỉ là làm việc theo quân lệnh, ta tin rằng Đóa Tư huynh và Đóa Mẫu muội chắc sẽ không chấp nhặt cùng bọn họ đấy!
Dương Tử Mặc nhìn về phía hai người ở trên không trung phía xa, vừa chắp tay vừa nói.
Hai người này chính là một đôi tử nữ Đóa Tư, Đóa Mẫu của A Cốt Đả, thủ lĩnh Nam Man!
Lúc trước, sau khi mời hai người này tới kinh thành, Dương Thiên đã đưa tin cho Dương Tử Mặc báo rằng bọn họ sẽ đến, cho nên Dương Tử Mặc cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Kéc!
Kên kên khẽ vỗ cánh, bay nhanh xuống doanh trại.
Đóa Tư, Đóa Mẫu nhảy xuống từ trên lưng kên kên. Đóa Tư ôm eo thon của em gái Đóa Mẫu, ngạo nghễ đi tới.
- Ngươi là Dương Tử Mặc sao?
Đóa Tư giương cằm lên nhìn Dương Tử Mặc nói.
- So với cha của ngươi thì còn kém xa lắm!
Đóa Tư lập tức đánh giá Dương Tử Mặc.
- Ha ha, cha ta chính là nhân kiệt, làm sao ta dám so sánh cùng với người?
Dương Tử Mặc cười lớn, thuận miệng nói ra. Nhưng ở trong mắt Dương Tử Mặc lại hiện lên vẻ lo lắng.
- Anh à, ngươi không nên nói Dương ca ca như vậy...
Đúng lúc này, đột nhiên Đóa Mẫu lên tiếng.
Hai con ngươi vô cùng xinh đẹp đánh giá Dương Tử Mặc từ trên xuống dưới.
- Ta thấy Dương ca ca cũng không tệ đấy..., ít nhất thì những nam tử trong bộ tộc chúng ta, cho dù là cường tráng hay thanh tú thì... Cũng đều không thể so sánh với Dương ca đâu...
Vừa dứt lời, thân thể của Đóa Mẫu như tia chớp, đã đến trước mặt Dương Tử Mặc. Hai cánh tay ngọc đã ôm eo Dương Tử Mặc, ngẩng mặt lên, mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng thổi hơi về phía Dương Tử Mặc...
Lông mày của Dương Tử Mặc hơi nhíu lại một cái.
- Đâu có, đâu có. Ta thấy Đóa Tư huynh mới là người trẻ tuổi nổi bật, Dương Tử Mặc ta kém xa rồi!
Dương Tử Mặc lùi lại nửa bước, kéo dài khoảng cách với Đóa Mẫu.
- Đóa Tư huynh và Đóa Mẫu muội đi đường xa đến đây, cũng không thể tiếp các ngươi ở bên ngoài, kính xin vào trong đại trướng!
Dương Tử Mặc trong vừa nói vừa làm tư thế mời, ngay sau đó mang theo Đóa Tư à Đóa Mẫu về phía lều lớn.
Xoạt!
Dương Tử Mặc mở rèm vải lều lớn ra, để Đóa Tư, Đóa Mẫu tiến vào trước.
- Đóa Tư huynh, Đóa Mẫu muội, vừa vặn hai vị Tiên Tử của Thiên Âm Môn cũng vừa đến, trong quân doanh Đại Thần ta có thêm hai vị là đã có bốn vị cường giả Võ Thánh. Tuy hai vị Tiên Tử Thiên Âm Môn vừa mới bước vào cấp độ Võ Thánh, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường. Xem ra lúc này, chúng ta đã nắm chắc phần thắng!
Dương Tử Mặc nói.