• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trà Đá.

Cái gì gọi là “Trên giường ngọt ngào, dưới giường lạnh băng”, cuối cùng hôm nay Thẩm Kình cũng đã nếm được.

Anh ngồi ở trên giường, nhìn Khương Đường mặc quần áo, trong đầu anh cứ quanh quẩn mãi câu nói “Giám định DNA” của cô.

“Ngoài Cố Đông Thần, ngoài cái đêm cùng anh ra, thì em còn người đàn ông nào khác không?” Thẩm Kình trầm giọng hỏi.

Khương Đường đưa lưng về phía anh mặc quần áo, nghe anh hỏi như vậy, trong mắt cô xẹt qua tia châm chọc, cô im lặng một lát mới hạ áo xuống, giọng nói nhàn nhạt, “Không có.” Nói xong rồi đi thẳng đến ghế lấy áo khoác ngoài, giơ tay lên khoác áo vào rồi đi.

“Không có ai khác, Đóa Nhi cũng không phải của Cố Đông Thần, vậy không phải của anh thì của ai nữa?” Thẩm Kình nhảy vụt xuống đất, níu cánh tay Khương Đường xoay cô lại, tròng mắt đen không vui nhìn cô chằm chằm, “Câu trả lời của em khiến anh chắc chắn Đóa Nhi là của anh, vậy em nói anh đi xét nghiệm DNA làm cái con mẹ gì hả?”

Rốt cuộc ý của cô là gì?

Thẩm Kình không hiểu, anh muốn cô nói rõ ràng.

Thẩm Kình không có mặc quần áo, nghênh ngang, cũng không biết xấu hổ, Khương Đường nghiêng đầu, mặt mũi hết sức bình tĩnh, “Có người nhắm vào em trước, em vẫn luôn nghĩ Đóa Nhi là của nhà họ Cố, nhưng cuối cùng thì sao? Chuyện như vậy đâu có thể nói chính xác được, trong trí nhớ của em chỉ có hai người đàn ông là Cố Đông Thần và người đeo mặt nạ kia, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng ngày đó em uống say, cũng có nhiều đàn ông đến tiếp cận em, ngày hôm sau em lại không nhớ được gì, cũng không thể loại bỏ được khả năng đêm hôm đó lỡ như anh nhận lầm người phụ nữ nào khác trong câu lạc bộ là em đâu chứ……….”

Nói đến chỗ này, Khương Đường ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, “Thẩm Kình, em cho anh hai con đường, một là anh tuyệt đối không được kiểm tra Đóa Nhi có phải là con anh hay không, như vậy sẽ không xuất hiện thêm một Cố Đông Thần thứ hai nữa, hai là nếu anh cứ khăng khăng muốn biết thân phận thật sự của Đóa Nhi, thì đi xét nghiệm DNA, có kết quả rồi thì cho em biết. Nếu Đóa Nhi là con ruột anh, thì chúng ta tiếp tục mối quan hệ, nếu không thì chúng ta giải tán.”

“Tại sao phải dựa trên chuyện con ruột hay không phải con ruột để quyết định về mối quan hệ của chúng ta?” Thẩm Kình nhíu hai hàng lông mày thật sâu, trên khuôn mặt tuấn tú của anh không còn vẻ vô lại nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng chưa từng có. Cô vừa mới vui vẻ với anh, bây giờ lại đi nói những lời như vậy? Anh đã đắc tội gì với cô chứ…………………

Trong đầu Thẩm Kình chợt lóe lên suy nghĩ, anh đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, cắn răng nghiến lợi nhìn cô, “Em nghĩ anh theo đuổi em là bởi vì Đóa Nhi sao? Em nghĩ anh theo đuổi em vì muốn biết Đóa Nhi có phải là con anh hay không sao? Em nghĩ nếu Đóa Nhi không phải con anh thì anh sẽ khinh thường em sao? Nếu như vậy thì anh thà lấy người phụ nữ nào bị vô sinh còn hơn.”

Thiếu chút nữa là anh moi tim của mình ra đưa cho cô rồi, vậy mà cô lại nghĩ về anh như vậy?

Năm năm qua cộng thêm tối nay nữa, tất cả lửa dục vọng trong anh dâng lên hết cho cô cũng không thể so sánh được với lửa giận của anh ngay bây giờ, Thẩm Kình siết chặt tay cô, hận không thể bóp chết cô.

Khương Đường đau, nhưng cô không muốn tỏ ra yếu thế, cô cố nén, lạnh lùng nói: “Nói xong chưa? Xong rồi thì để em đi.”

Hô hấp của Thẩm Kình nặng nề hơn. Anh không những không chịu buông tay, ngược lại lại dùng sức mạnh hơn nữa.

Cảm giác đau đớn này đã vượt quá sự chịu đựng của Khương Đường, cô không muốn trở thành tàn phế, cũng không muốn phải nín nhịn nữa, cô cau mày rút tay về, Thẩm Kình không buông, nên cô dùng tay phải bấu cổ tay anh, bởi vì cô tức giận, nên xuống tay cũng không một chút thương tình, một bấu là để lại một vết sâu. Nhưng mà đối với cơn thịnh nộ của người đàn ông mà nói, thì nếu cô nói lời dịu dàng, thì anh có thể nguôi ngoai tỉnh táo lại, nhưng cô lại giãy giụa muốn rời đi, Thẩm Kình cười lạnh, vung tay một cái hất Khương Đường té xuống giường.

Thẩm Kình nhào qua, điên cuồng cởi quần áo cô.

Hai chân của Khương Đường vẫn còn run, bây giờ không dùng sức được. Cô lạnh lùng nhìn đỉnh đầu anh, nhìn khuôn mặt anh đang rất dữ tợn, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thừa dịp hai tay anh đang cởi bỏ quần áo cô, cô dùng hết sức còn lại của mình cho anh một bạt tai. Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Chỉ cần cô không muốn, thì không ai có thể ép buộc được cô.

Một tiếng “Bốp”, rõ ràng rất chói tai, Thẩm Kình không tự chủ được nghiêng đầu sang bên cạnh, Khương Đường chợt đẩy anh ra, nhanh chóng nhảy xuống giường, không để ý đến quần áo đang rất xốc xếch, nhặt áo khoác lên rồi chạy ra ngoài.

Thẩm Kình không đuổi theo, anh chôn mặt ở trong chăn, không nhúc nhích, chỉ có hai tay là đang siết chặt lại vì nhục.

Nếu biết tối nay có thể bị như vậy, thì anh thà không động vào cô.

Ở ngoài cửa trước, Khương Đường không thấy anh đuổi theo, thì cô từ từ tỉnh táo lại, sửa sang lại quần áo, xác định dì nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ, cuối cùng mới đeo kính râm lên, kéo cửa ra, tự nhiên đi ra ngoài, rồi vào thang máy. Khương Đường vừa mới mở cửa nhà ra, thì bên trong truyền đến giọng nói của Khương Thục Lan, “Đường Đường?”

Khương Đường dạ, phòng khách sáng đèn, Khương Đường quay đầu lại, trên mặt tươi cười, “Dì à, bọn con trò chuyện với nhau vui quá quên mất thời gian, lần sau con không về trễ như vậy nữa.”

Khương Thục Lan vẫn đang ngái ngủ, cháu gái bà về là tốt rồi, bà cũng không cần gọi điện thoại thúc giục, cũng không nhìn kỹ cháu gái, bà vừa ngáp vừa nói: “Vậy con mau đi tắm đi, để dì trông Đóa Nhi cho.”

Khương Đường gật đầu một cái.

Năm phút sau, Khương Đường đứng phía dưới vòi hoa sen, không biết cô đã kỳ cọ bao nhiêu lần ở những chỗ Thẩm Kình đã hôn qua, nhưng những dấu hôn vẫn còn đó. Cô sợ rằng phải hai ngày nữa mới tan hết, vậy mà lại có một vết đỏ chói mắt ứ đọng vòng quanh cổ tay cô.

Khương Đường nhắm mắt lại, ngửa mặt xông mặt.

Kích động là ma quỷ, những lời này quả nhiên rất có lý, mà cô đã hai lần kích động đều thua ở trên người Thẩm Kình. Lần đầu tiên không nói, khi đó hai người đều mang mặt nạ, cô cũng không biết đó là Thẩm Kình, nhưng tối nay, thật sự là bị kích động. Cô giơ cánh tay lên nhìn cái vết đỏ, Thẩm Kình có tình cảm với cô, nhưng rốt cuộc là anh vì Đóa Nhi nên mới cố chấp theo đuổi cô có đúng hay không, chỉ sợ chính bản thân anh cũng không có câu trả lời rõ ràng nữa.

Mặc dù có chuyện xảy ra nhưng Khương Đường cũng không để tâm nhiều, cô đặc biệt để ý việc Thẩm Kình tức giận thì lập tức giải quyết bằng bạo lực, thật ra thì cô đã sớm biết anh là người như vậy. Từ lúc xưa anh cưỡng hôn cô, là cô đã luôn gai mắt với Thẩm Kình rồi, trừ tiền, còn không thì tính khí hỉ nộ ái ố của anh rất bất thường. Nhưng thời gian trôi qua đã rất lâu rồi, bởi vì Thẩm Kình tốt với Đóa Nhi, bởi vì anh tốt với cô, nên cô cảm thấy có thể chấp nhận được tính vô lại của anh, nhưng cô lại quên là tính cuồng bạo của anh đã bắt nguồn từ trong xương tủy rồi…….

Cố Đông Thần ngoại tình, nhưng lại chưa từng động thủ với cô một lần, ngay cả khi bị cô cắm sừng, Cố Đông Thần cũng không có động thủ với cô.

Khương Đường không có lưu luyến gì với Cố Đông Thần, càng không ăn lại cái gì đã qua, cô chán ghét Cố Đông Thần ở chung một chỗ với Lâm Tịch, nhưng không thể phủ nhận, Khương Đường cũng được thưởng thức chút phong độ của Cố Đông Thần. Quả thật nếu cưới, thì Khương Đường muốn tìm một người đàn ông cho dù tức giận cũng sẽ không động thủ với người phụ nữ của mình, cô chắc chắn phần lớn thời gian thì Thẩm Kình cực kỳ tốt, nhưng cô không muốn cuộc sống vợ chồng sau này xảy ra điều gì bất trắc.

Nếu như Thẩm Kình tiếp tục dính cô, vì Đóa Nhi, Khương Đường sẽ cho anh cơ hội, hai người sẽ cọ sát dần dần, nhưng lần này, cô sẽ không dễ dàng để bị kích động nữa, xác định Thẩm Kình có thể làm một người chồng tốt, thì cô mới cho anh thêm cơ hội. Dĩ nhiên, nếu như Thẩm Kình không muốn, thì cô coi chuyện tối nay không xảy ra, mọi người tiếp tục nước sông không phạm nước giếng.

Khương Đường tắm xong, rồi thay thế dì, nằm dài trên giường cho con gái ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK