Khương Đường đẩy cửa ra, một hồi gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi tới chạm vào mặt cô.
Đêm đông ở Bắc Kinh, không phải lạnh bình thường.
Trong khoảng sân trước nhà tích tụ một tầng tuyết, tỏa ra một ánh sáng mông lung. Bông tuyết vẫn đang nhẹ nhàng rơi xuống, Khương Đường dùng tay vén mái tóc dài bị gió thổi tung ra sau, sau đó chú ý tới khoảng đất trống phía bên trái sân, không biết cây thông noel cao lớn đứng đó từ bao giờ, trên thân cây thông thì tối đen, nhưng lại có một hộp quà hình trái tim đang phát ra ánh sáng màu hồng, ở trong tuyết lại cực kỳ mộng ảo.
Khương Đường không cảm thấy lạnh nữa, cô cười rồi đi thẳng đến chỗ cây thông, giày giẫm lên tuyết, phát ra tiếng vang. Khương Đường cúi đầu, âm thầm quan sát xung quanh, nhưng lại không tìm ra được giấu chân của Thẩm Kình, ánh mắt cô lại một lần nữa rơi vào hộp quà đang phát sáng trên cây thông, Khương Đường lại một lần nữa đi về phía cây thông, lặng lẽ cắn chặt răng.
Thẩm Kình nên biết điều mà đi tới, nếu anh cứ đứng ở trong tuyết lâu đến mức tuyết rơi che cả giấu chân của anh, thì cho dù lãng mạn cách mấy, cô cũng không cảm thấy xúc động.
Tuyết vẫn đang rơi không ngừng, Khương Đường dừng trước cây thông noel, cô nhìn hộp quà được treo ở một vị trí thích hợp với chiều cao của cô, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh đứng sau cây thông hả?”
Không ai trả lời.
Khương Đường cười cười, rồi giơ tay lên lấy hộp quà, lúc tay cô sắp đụng đến hộp quà, thì trong mắt cô đột nhiên sáng lên. Khương Đường kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy trong sân sáng rực hết lên, cành cây khô bị tuyết bao trùm cũng sáng đèn rực rỡ, tuyết đọng dưới chân vì ánh đèn sáng mà trở nên như tiên cảnh, từ ngọn cây đến nóc nhà ban công, cuối cùng là cây thông ở trước mặt cô, ánh sáng đính từ ngôi sao năm cánh bắt đầu tỏa ra, chạy từng vòng từng vòng đi xuống….
Ban đêm, bông tuyết, ánh đèn, tựa như mơ.
Khương Đường đứng ngơ ngác trong tuyết, giờ khắc này, cô thật sự có cảm giác mình đang được thấy tiên cảnh trong truyền thuyết.
“Thẩm Kình…………”
Khương Đường lầm bầm kêu lên, vì cô biết chỉ có anh mới tạo nên được sự lãng mạn xuất sắc như thế này.
Tuyết vẫn rơi không biết mệt mỏi, Thẩm Kình vẫn không lên tiếng, thế nhưng ánh sáng màu hồng phấn từ hộp quà lại biến thành màu hoa hồng đỏ thẫm, chớp lóe, cố chấp hấp dẫn cô. Khương Đường hiểu, Thẩm Kình muốn cô mở hộp quà trước, nhưng lúc này Khương Đường không có hứng thú với quà tặng, cô không thể chờ để thấy được anh, cho nên cô nắm hộp quà, bản năng muốn lấy xuống, nhưng lại phát hiện ra hộp quà bị cố định trên cây thông noel.
Khương Đường sửng sốt, nhìn kỹ hình dáng hộp quà một chút, thử mở nắp ra.
Mới vừa mở ra, lập tức có một giai điệu phát ra:
“From the first day,
…
Get her forever….”
Giọng người hát trầm thấp dịu dàng, trong sân vườn yên tĩnh lãng mạn, giọng hát như lời thì thầm của người yêu, lập tức đánh trúng trái tim Khương Đường. Trong đầu cô đang tự động phiên dịch, mới hiểu ra ca từ muốn nói gì, Khương Đường lập tức không kìm hãm được hồi tưởng lại khoảng thời gian cô mới gặp Thẩm Kình.
Anh nói, từ lúc anh thấy cô bước vào quán ăn của anh, thì cả người cô tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp, anh vừa thấy đã yêu.
Là lời ca, hay là hồi ức, xúc động chạm đến đáy lòng cô?
Khương Đường rất ít khi khóc, nhưng lúc này ánh mắt đột nhiên cay cay.
“Em đang tìm quà hả?”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô, Khương Đường cố gắng ngăn dòng nước mắt, xoay người. Không cam lòng thừa nhận mình cảm động đến suýt khóc, cô muốn cố gắng tỏ vẻ thờ ơ đối với sự lãng mạn này, định nhỏ giọng giáo huấn anh đêm khuya, nhưng cô vừa mới xoay người, thì thấy Tô Dịch mặc một bộ âu phục màu đen, đang nhìn cô nở nụ cười rực rỡ, cơ thể anh chậm rãi thấp xuống dần.
Ánh mắt Khương Đường nhanh chóng đuổi theo anh.
Thẩm Kình quỳ một chân trên mặt đất đầy tuyết, quỳ gối trước mặt cô. Bông tuyết từ trên trời không ngừng rơi xuống, rơi trên mí mắt anh, nhưng anh không sợ, cương quyết trợn tròn mắt, tròng mắt đen hoàn chỉnh khóa chặt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn ánh mắt cô đang lấp lánh. Âm nhạc vẫn tiếp tục, Thẩm Kình chân thành cầm tay cô, hôn lên tay cô, động tác rất dịu dàng.
Hôn xong rồi, Thẩm Kình ngẩng đầu lên, giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay về phía Khương Đường: “Đường Đường, em đồng ý lấy anh chứ?”
Đúng vào lúc này, âm nhạc lên tới cao trào:
“Anh I’ll prove…..
I never break your heart.
I never make you cry.
I’d rather die than live without you.
That’s no lie.”
Nhiệt tình, thành khẩn, lời ca như lời thề son sắt, trong ánh mắt anh không hề sợ hãi bão tuyết, biểu hiện ra ngoài rất hoàn hảo.
Khương Đường cũng không nhịn được nữa, cô khóc, vừa khóc vừa gật đầu.
Ánh mắt Thẩm Kình sáng ngời, chỉ sợ cô đổi ý, nên anh lập tức đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay nhỏ bé của cô. Đeo nhẫn xong, anh hôn tay cô, hôn xong rồi, anh đứng thẳng chân lên, còn chưa đứng vững, thì Khương Đường chợt nhào tới, hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Thẩm Kình cười, cúi đầu hôn lên gương mặt cô, hôn tai cô: “Sao, em thấy màn cầu hôn này đã lãng mạn nhất chưa?”
Khương Đường nhắm mắt lại, liên tục gật đầu, khóe miệng cười vô cùng hạnh phúc.
Cái gì gọi là màn cầu hôn lãng mạn nhất?
Không cần tuyết rơi lãng mạn, không cần ánh đèn đầy mộng ảo, không cần âm nhạc phù hợp, cũng không cần nhẫn kim cương đắt giá,
Mà chỉ cần anh quỳ một chân xuống,
Là cô đã đủ hạnh phúc rồi,
Là cô đã muốn làm vợ anh rồi,
Màn cầu hôn này, chỉ thuộc về một mình cô. chỉ dành cho một mình cô, chính là màn cầu hôn lãng mạn nhất.
HOÀN CHÍNH VĂN