Mồng một ở Hàng Châu của một nhà ba người đã trôi qua, mồng hai gia đình Thẩm Kình về thăm họ hàng.
Khương Đường không đi, dù sao vẫn chưa kết hôn, Đóa Nhi gặp ba mẹ Thẩm thì không sao, đều là người thân, nhưng gặp cả dòng họ nhà họ Thẩm thì khác, sau khi kết hôn rồi tính sau.
Buổi trưa và buổi tối ở bên kia đều tổ chức tiệc, ở bên này Khương Thục Lan làm một chút thức ăn, ba dì cháu vây quanh bàn ăn.
“Dì à, hay ở đây thêm vài ngày rồi về.” Sau khi Khương Đường cho con gái ăn xong, rồi bắt đầu khuyên nhủ dì ngày mai đừng về Bắc Kinh sớm.
Khương Thục Lan lắc đầu, nhìn Khương Đường và Đóa Nhi, bà cũng không muốn về, nhưng ở lại nhà họ Thẩm thì bà lại không được tự nhiên, nên muốn về sớm một chút.
Không giữ được dì, nhưng Khương Đường lại nhớ ra là có người đang nhớ thương dì cô, cô cúi đầu cười, giả bộ tùy ý nói: “Đúng rồi dì, hôm đó Tiêu Hàng nói với con là mồng hai cậu ấy đã quay lại Bắc Kinh rồi, nếu không thì để con nhắn cậu ấy ra sân bay đón dì nhé, dạo gần đây ở trạm tàu điện ngầm hay gặp sự cố lắm, con không yên tâm.”
Bởi vì chuyện của Tiêu Hàng mà Khương Thục Lan đã đau đầu mấy ngày nay rồi, vừa nghe Khương Đường nhắc đến Tiêu Hàng, bà vội vàng xua tay: “Không thân thiết mà đi phiền toái người ta làm gì, Thẩm Kình cũng về cùng với dì mà, để nó đưa dì về là được rồi.”
Khương Đường ngẩng đầu lên, làm vẻ mặt ngây thơ nói: “Con quên chưa nói với dì, ngày mai đối tác nước ngoài của Thẩm Kình cũng vừa lúc đến Bắc Kinh, nên anh ấy nói là sẽ ở sân bay chờ người ta, nên không đưa dì về nhà được…..”
Khương Thục Lan cũng không thèm để ý, vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói: “Vậy dì đi taxi về, dù sao cũng không cho con làm phiền Tiêu Hàng.”
Nói xong bưng bát đũa vào trong bếp.
Khương Đường nhìn theo bóng lưng thon thả mảnh khảnh của dì cô, rồi đột nhiên có cảm giác xúc động, không biết lúc cô quay phim xong trở về, dì cô và Tiêu Hàng sẽ phát triển đến bước nào rồi.
Gần tám giờ, Đóa Nhi buồn ngủ, Khương Đường bế tiểu nha đầu về phòng ngủ ở lầu ba, dỗ con gái ngủ, cô tựa đầu vào thành giường dạo quanh một vòng blog. Thời gian trôi qua từng giờ, khoảng mười giờ, gia đình Thẩm Kình quay về. Khương Đường còn chưa thay đồ ngủ, nhìn nhìn con gái đang ngủ say, rồi đi thẳng xuống lầu xem tình hình.
“Đường Đường chưa ngủ sao?” Mẹ Thẩm dịu dàng hỏi cô.
Khương Đường gật đầu một cái, quét mắt nhìn Thẩm Kình đang đứng bên cạnh mẹ Thẩm, thắc mắc hỏi: “Bác trai đâu ạ?”
“Bên nhà còn có việc, hai ngày nữa mới về.” Mẹ Thẩm uống miếng nước, thúc giục Khương Đường mau đi ngủ.
Khương Đường “Dạ” một tiếng, cũng không nhìn Thẩm Kình nữa, mà đi lên lầu cùng với mẹ Thẩm, lúc về phòng rồi cũng không khóa trái cửa, vừa ở trong phòng chưa được năm phút, thì Thẩm Kình đã âm thầm đi vào. Khương Đường vừa mới thay xong đồ ngủ, nghe tiếng động, làm bộ không nghe thấy, xoay người đi về phía giường, bất ngờ bị ôm từ đằng sau, mùi rượu nhàn nhạt đập vào mặt cô.
“Anh lái xe về hả?” Khương Đường cau mày hỏi.
“Tài xế lái.” Thẩm Kình đẩy cô sát vào tường, gắt gao giữ lấy cô, sau đó dùng tay kéo váy ngủ cô, hai ba lần thì cởi xuống. Đổi lại là ngày thường, Khương Đường sẽ ghét mùi rượu từ anh, nhưng ngày mai anh bay về lại Bắc Kinh rồi, có lẽ phải đến Valentine anh mới bay lại đây, sắp chia tay, Khương Đường cũng không còn tâm tư để ý đến những điều nhỏ nhặt nữa.
Anh tiến lại gần hôn cổ cô, Khương Đường ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại gỡ nút áo của anh ra.
“Đường Đường, anh không muốn về.” Thẩm Kình nâng cô lên cao, hơi thở nặng nề.
Khương Đường ôm gáy anh, cúi đầu, anh giống như một đứa bé chôn trong ngực cô, muốn hút hồn cô mang đi.
Khương Đường cũng không muốn xa anh, nhưng chúng ta đều là người trưởng thành, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, dù tiếc đến đâu cũng không thể nào ở gần. Nếu đã không ở gần được, thì nên biết quý trọng đêm hôm nay, mặc kệ Thẩm Kình muốn làm cái gì, từ góc tường rồi trên bàn cho đến phòng tắm cuối cùng là trên giường, Khương Đường mặc cho anh định đoạt, cho đến khi hai người thỏa mãn thì nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Đừng đóng phim nữa, ngày mai chúng ta cùng về Bắc Kinh đi.” Hô hấp đã bình thường trở lại, Thẩm Kình kéo cô vào trong ngực anh, ra sức dụ dỗ cô.
Khương Đường chôn đầu vào trong ngực anh, cười nói: “Anh dừng việc kinh doanh đi, ở lại Hàng Châu theo giúp em.”
Thẩm Kình cười, cắn lỗ tai cô: “Anh muốn lắm chứ, nhưng chỉ sợ em chê anh không có tiền đồ.”
Khương Đường cọ xát lồng ngực anh, yên lặng hưởng thụ một lát, cô ngẩng đầu lên, buồn cười nhắc nhở anh: “Ngày mai Tiêu Hàng ra sân bay đón dì, em nói với dì là anh phải ở lại sân bay đón đối tác nước ngoài, anh nhất định phải nhớ, không được phá hỏng kế hoạch của Tiêu Hàng đó.”
Thẩm Kình hừ một tiếng: “Thằng nhóc đó lại được lợi.”
Trong đầu Khương Đường hiện lên khuôn mặt trẻ tuổi của Tiêu Hàng, cô chợt thở dài, rầu rĩ nói: “Không biết cha mẹ của Tiêu Hàng có đồng ý hay không.” Dì cô rất xinh đẹp, nhìn cũng trẻ tuổi, nhưng người lớn trong nhà thì hay có quan niệm bảo thủ, sợ rằng ba mẹ Tiêu Hàng không tiếp nhận nổi con dâu lớn tuổi như vậy, nếu không phải do điều kiện của Tiểu Hàng cũng không tệ, lại còn thật lòng đối với dì cô, thì Khương Đường đã không tác hợp cho hai người rồi.
“Em là cháu gái của dì, anh là cháu rể của dì, nhà họ Tiêu lấy gì mà phản đối, trừ phi bọn họ là kẻ ngốc.” Thẩm Kình dõng dạc nói.
“Có nhiều người không muốn làm thông gia với người giàu có đâu đấy.” Khương Đường mắng anh.
Thẩm Kình lại càng không quan tâm, xùy nói: “Không được thì dẹp đi, đâu phải chỉ có con trai nhà họ mới là đàn ông.”
Khương Đường thích lời này của anh, cô hôn anh, buồn ngủ nói: “Ngủ đi, em mệt rồi.”
Thẩm Kình sờ sờ đầu cô, ôm cô ngủ.