Đúng lúc đó, <<Người yêu châu báu>> do Lâm Tịch đóng vai chính bắt đầu chiếu trên tivi.
Khương Đường còn có thể độ lượng, nhưng cô chưa tu luyện đến mức để đối đầu với một diễn viên với nhiều năm kinh nghiệm, phim mới của Lâm Tịch được chiếu, cô quan sát diễn xuất của cô ta, sau khi Khương Đường đi tập về thì có coi sơ mấy tập. Nói như thế nào đây, diễn xuất của Lâm Tịch rất khá, loại phim thần tượng này đối với cô ta mà nói thì lại càng giống như một dĩa đồ ăn có sẵn, từ diễn xuất đến ăn nói, Khương Đường không có điều gì có thể chê bai được Lâm Tịch, dĩ nhiên, cô cũng không cảm thấy diễn xuất của Lâm Tịch đến mức gọi là xuất thần, giống như người hâm mộ từng nói, Khương Đường cô cũng không kém gì so với Lâm Tịch.
Nhưng Khương Đường phát hiện <<Người yêu châu báu>> có một thiếu sót. Trong chuyện xưa, nhân vật của Lâm Tịch là con gái của một cửa hàng bán đá quý, công ty vàng bạc đá quý kinh doanh phá sản, Lâm Tịch là con gái muốn trả nợ, đi cầu xin vị chủ tịch nhà giàu đẹp trai của công ty đối đầu, tha cho gia đình cô một lần. Vị chủ tịch vui vẻ đồng ý, với điều kiện Lâm Tịch phải làm người phụ nữ của hắn.
Chỉ cần như vậy, thì nhân vật của Lâm Tịch cũng không thể bị chỉ trích, nhưng Lâm Tịch cũng có thanh mai trúc mã nhưng gia cảnh hơi kém cạnh vị chủ tịch kia, Lâm Tịch vừa phát triển tình cảm cùng vị chủ tịch đẹp trai nhà giàu, khắc khẩu cãi nhau ầm ĩ, vừa không nói chân tướng của sự việc cho thanh mãi trúc mã biết, thậm chí còn có ý muốn bắt cá hai tay, nhưng lại bị thanh mai trúc mã phát hiện nên muốn bỏ đi, Lâm Tịch lại làm ra bộ dáng bị bạn trai phản bội….
Trên màn ảnh, Lâm Tịch khóc lóc vô cùng thảm thiết, rất đẹp, nhưng bởi vì tính cách có vấn đề, ngoại trừ yêu thanh mai trúc mã sâu đậm, thì không cách nào lấy lòng được người xem.
“Bạch Liên hoa diễn Bạch Liên hoa, Phong Ngu cũng biết tuyển diễn viên đấy.” Thẩm Kình bị buộc phải xem phim thần tượng với cô, anh không thể kiên nhẫn nổi nữa, cầm điều khiển tivi tắt tivi, sau đó trợn mắt nhìn Khương Đường. Gần đây Khương Đường vì chuyện đi trình diễn thời trang ở Paris, mà ngày nào cũng phải đến công ty của Thẩm Tố để tập luyện, hai người chỉ có thể ở bên nhau vào buổi tối, vất vả lắm anh mới dỗ con gái ngủ để dành thế giới cho hai người, vậy mà ai đó cứ thích xem Bạch Liên hoa là sao?
Thẩm Kình di chuyển đến bên cạnh Khương Đường, anh trực tiếp ôm cô đặt lên đùi mình.
Khương Đường rất cao, cho nên tư thế chim nhỏ nép mình khiến cơ thể cô khó chịu, cô lấy cánh tay Thẩm Kình ra, ngồi ngay ngắn tán gẫu cùng anh: “Em nghe nói trước khi quay, Lâm Tịch đề nghị sửa kịch bản, nhưng Phong Ngu không chịu, nói thật, tại sao Phong Ngu lại muốn quay một bộ phim như vậy chứ? Đơn giản là vì muốn nâng Nghiêm Hinh sao?”
Diễn xuất của Nghiêm Hinh không bằng Lâm Tịch, nhưng bởi vì nhân vật ngoan hiền, cho nên bây giờ lại được người hâm mộ ưa chuộng hơn so với Lâm Tịch.
“Cũng có thể, người ta có tiền, người ta tùy hứng, đương nhiên sẽ nâng người trong nhà rồi.” Thẩm Kình không có hứng thú với Phong Ngu cũng chả có hứng gì với Lâm Tịch, anh quét mắt nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, Thẩm Kình cười cười, ôm ngang người Khương Đường đứng lên, đi về phía phòng ngủ. Khương Đường tựa vào trong ngực anh, nghe ra được cơ thể anh đang cao hứng. Cơ thể cô ngay lập tức mềm ra, tiện tay tắt đèn phòng khách.
Ở bên này một đôi tình nhân đang “Nghỉ ngơi”, còn bên trong căn hộ của Lâm Tịch, cô ta vẫn còn đang hờn dỗi.
Ngay từ lúc nhận kịch bản thì cô ta đã dự liệu được kết quả này, cô ta dẫn đường đưa ý kiến, đạo diễn lại nhất quyết không thay đổi, nói gì mà càng tranh cãi thì càng hấp dẫn người xem. Giờ thì hay rồi, phim truyền hình đang bị ném đá, mỗi ngày dưới blog của cô ta toàn là bình luận lăng mạ đếm không hết.
Nhân vật được xây dựng ra như thế, không có liên quan gì đến cô ta, nhưng cô ta lại chấp nhận kịch bản, cô ta biết rõ nhân vật không được nhưng vẫn phải diễn, gượng ép đè xuống. Cô ta không phải không nghĩ đến việc rút lui, chỉ là bộ phim của Khương Đường ở bên kia quá thuận buồm xuôi gió……..
Lâm Tịch phiền não ngã lên ghế salon, vân vê trán.
Cố Đông Thần gọi điện thoại cho cô ta, khuyên cô ta đừng để ý đến những bình luận kia: “Tiểu Tịch, chúng ta kết hôn vào ngày Quốc Khánh, em vui vẻ lên một chút.”
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, cô ta nghĩ đến kế hoạch đính hôn trọng đại của Cố Đông Thần, nghĩ đến dung mạo phong lưu tuấn tú của Cố Đông Thần, tâm tình của Lâm Tịch dần dần chuyển biến tốt. Khương Đường có Thẩm Kình, bò dậy từ hố sâu cũng nhờ Thẩm Kình, cô ta chỉ thua Khương Đường một cuộc, chưa hoàn toàn ngã xuống, cô ta còn có Cố Đông Thần, bàn về của cải vật chất, Thẩm Kình có cố gắng một trăm năm cũng không bằng Cố Đông Thần.
Tìm ra được điểm mình hơn Khương Đường, Lâm Tịch từ từ nở nụ cười, giọng nói trở nên ngọt ngào: “Em biết rồi, mặc kệ mấy thứ kia đi, Đông Thần, ngày mai em không có việc gì, ngày mai anh qua bên em đi, lâu rồi chúng ta không ăn cơm chung.” Cố Đông Thần bận rộn việc kinh doanh, mấy tháng nay cô ta lại bận rộn đi tuyên truyền cho bộ phim, nên Lâm Tịch đột nhiên nhớ đến anh ta.
Cố Đông Thần cười nói đồng ý.
Kết thúc trò chuyện, Cố Đông Thần nhìn thời gian, chuẩn bị ngủ, lúc đang tắm, động tác của anh ta bỗng nhiên dừng lại, sau đó vội vàng lau lung tung hai cái, Cố Đông Thần trùm khăn tắm quay về phòng ngủ, cầm điện thoại di động lên xem lịch, vừa nhìn vào, quả nhiên ngày mai là ngày 22……….. Sinh nhật Khương Đường.
~
“Em muốn anh tặng quà gì?”
Ở một đầu khác, Thẩm Kình mới vừa kết thúc cuộc vận động khá dài nên nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay xoa xoa tấm lưng mềm mại của Khương Đường, tròng mắt đen vẫn còn mang tàn lửa nhìn cô đang nhắm mắt hưởng thụ: “Ngày mai là sinh nhật của em, em muốn gì thì cứ nói với anh, nếu không thì đến tối mai, em có muốn gì thì anh cũng chuẩn bị không kịp đâu.”
Khương Đường mới là người không tin anh không chuẩn bị quà tặng, cô mở mắt, liếc anh một cái: “Tặng hay không thì tùy.”
Thật ra Khương Đường rất đẹp, lúc cười đùa hay tức giận đều đẹp mắt, nhưng Thẩm Kình lại không hiểu rõ tại sao anh lại thích xem Khương Đường liếc anh, nhẹ nhàng như dao, nhưng lại mê người hơn lúc õng ẹo làm dáng. Bàn tay anh dời lên vai cô, Thẩm Kình nhẹ giọng, hỏi: “Vậy em đoán xem anh chuẩn bị quà gì cho em? Đoán đúng có thưởng.”
Khương Đường hứng thú, nhíu mày hỏi anh: “Anh nói cho em biết trước phần thưởng đi?”
Khóe môi Thẩm Kình nhếch lên, tiến tới bên tai cô, trước tiên hôn cô một cái rồi mới ra vẻ thần thần bí bí nói: “Tặng em một khẩu đại pháo, em thích không?”
Vừa nói, anh còn sợ cô đánh, nên giơ tay ra đề phòng.
Khương Đường im lặng, nhưng nếu đó thật sự là một khẩu đại pháo, thì cô thật muốn bắn anh một phát.
Khương Đường đoán được Thẩm Kình muốn giữ bí mật, cho nên cô xoay người nằm lại trên gối của mình, buồn ngủ nói: “Ngủ đi.”
Thẩm Kình cười hắc hắc, tiến lên ôm lấy cô, ngủ chung.