Mồng một đầu năm, mới sáu giờ sáng Khương Đường đã thức dậy, đánh răng rửa mặt, đi từ phòng tắm ra ngoài, chỉ thấy Đóa Nhi đang đứng ở trong nôi nhìn mẹ, tiểu nha đầu mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt có hoa nhỏ, mắt to chớp chớp, ngơ ngác, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Đóa Nhi dậy rồi sao.” Khương Đường đi tới bế con gái, hôn một cái.
Đóa Nhi ngáp một cái, tinh thần tỉnh táo, nhìn mẹ cười.
Khương Đường thuần thục đánh răng rửa mặt cho con gái, vì đi chúc tết nên cô mặc quần áo mới cho Đóa Nhi, sau khi chuẩn bị cho con gái xong xuôi, Khương Đường đặt Đóa Nhi vào lại trong nôi, cô đi tới trước bàn trang điểm chuẩn bị. Đóa Nhi muốn mẹ bế, đứng lên, a a về phía mẹ, không muốn đợi mẹ trong nôi.
Khương Đường đang nhìn gương trang điểm mắt, không yên lòng dỗ dành con gái, “Đóa Nhi đợi mẹ một chút, mẹ sắp xong rồi đây.”
Đóa Nhi mất hứng, tiếp tục kêu a a, bước qua bên cạnh hai bước, không cẩn thận ngã ngồi xuống nôi, rồi lại từ từ bò dậy, đưa tay nhỏ ra ngoài kêu mẹ: “Mẹ, mẹ……………..”
Đôi tay Khương Đường run lên, dừng trang điểm.
Lúc cô đang kinh ngac, thì Đóa Nhi lại kêu mẹ lần nữa, lần này nghe rõ ràng hơn lần trước.
Con gái biết gọi mẹ!
Sau khi bình tĩnh lại, Khương Đường lập tức bỏ đồ trang điểm trong tay xuống, hưng phấn chạy về phía con gái. Rốt cuộc mẹ cũng tới, Đóa Nhi vui mừng nhún nhún, dĩ nhiên vì chưa đứng vững nên không thể nhảy lên cao được, nhưng tiếng cười khanh khách lại phát ra ngoài, trong trẻo non nớt, Đóa Nhi nhìn mẹ cười, giống như mẹ chịu tới bế cô bé là điều hạnh phúc nhất trên đời vậy.
“Đóa Nhi gọi mẹ đi?” Khương Đường hăng hái nói, khẩn trương nhìn con gái.
Bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi sờ sờ gương mặt mẹ, không hiểu mẹ vừa mới làm gì. Khương Đường ngồi trên giường, cầm tay con gái dỗ dành, Đóa Nhi nhìn chằm chằm môi mẹ, sau đó nhếch miệng cười, mồm miệng rõ ràng gọi mẹ.
“Thông minh quá!” Khương Đường hôn con gái thật lâu, vui mừng, cô bế con gái đi về phía cửa, định ra nói cho dì và Thẩm Kình biết, nhưng chỉ vừa mới mở cửa thì chợt nhớ ra cô mới trang điểm được một nửa, Khương Đường lắc đầu cười, vừa hôn con gái vừa đi về phía bàn trang điểm: “Con thấy con vừa mới biết gọi mẹ, mà khiến đầu óc mẹ bị u mê luôn rồi nè.”
Đóa Nhi nghe không hiểu, chỉ biết là mẹ đang rất vui vẻ, tiểu nha đầu cũng vui vẻ, mẹ vừa ngồi xuống, Đóa Nhi lập tức đưa tay vịn bàn trang điểm, tay còn lại bắt được cái bình trang điểm gần nhất. Tâm tình Khương Đường đang rất tốt, cô xiết chặt nắp bình trang điểm rồi đưa cho con gái, còn cô tiếp tục trang điểm.
Mười phút sau, Khương Đường bế con gái ra khỏi phòng, đi xuống lầu, chỉ thấy ba Thẩm và Thẩm Kình đang ngồi trên ghế salon, trong phòng bếp truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm và dì cô.
“Bác trai, chúc mừng năm mới.” Khương Đường cười chúc tết ba Thẩm.
Ba Thẩm vui vẻ, cầm hai bao lì xì đi tới, Khương Đường cúi đầu dụ dỗ con gái chúc tết, Đóa Nhi nhìn chằm chằm phong bao lì xì trong tay ông nội. Cháu gái đáng yêu như vậy, ba Thẩm cười không khép miệng lại được, nhét hai bao lì xì vào trong tay cháu gái: “Đóa Nhi ngoan, cầm giúp mẹ nhé.”
Đóa Nhi cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn mẹ: “Mẹ…………..”
Thẩm Kình ngồi trên ghế salon, che đi hai bao lì xì trong tay, ngồi chờ Khương Đường bế con gái đến chúc tết, sau khi nghe được giọng nói non nớt của con gái, ban đầu Thẩm Kình còn chưa kịp phản ứng, chống lại ánh mắt khoe khoang của Khương Đường, Thẩm Kình đột nhiên nhận ra, ngay sau đó nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh dạy con gái gọi ba.
Đóa Nhi chỉ biết gọi mẹ, được ba bế trong ngực cũng gọi mẹ, Thẩm Kình dùng bao lì xì dụ dỗ cũng không hiệu nghiệm.
Thẩm Kình khẩn trương, sau khi Khương Đường đi vào phòng bếp chúc tết xong, thì Thẩm Kình nhỏ giọng hỏi cô: “Sao em dạy Đóa Nhi gọi mẹ hay vậy?”
Khương Đường cố ý khoe khoang: “Em đâu có dạy, tự Đóa Nhi nói đó.” Nói xong rồi cầm tay con gái, rồi dụ dỗ con gái gọi mẹ.
Đóa Nhi rất ngoan, gọi “Mẹ” một tiếng thật trong trẻo, gọi xong rồi cười toe toét, giống như biết mình vừa làm chuyện đúng nên được mẹ khen ngợi, Thẩm Kình ghen tỵ, bế con gái ngồi trên ghế salon, cố ý để con gái ngồi đối mặt với anh, tiểu nha đầu không gọi ba thì khỏi được thấy mẹ luôn.
Nhưng cũng giống như trước, Đóa Nhi chỉ gọi mẹ, anh càng gấp gáp, tiểu nha đầu lại gọi mẹ càng hăng hơn, bộ dáng giống y như mẹ, cũng có bản lĩnh chọc tức anh.
“Thôi được rồi, ăn cơm đã, Đóa Nhi mới biết nói, không vội vàng được.” Mẹ Thẩm không chịu nổi con trai, đi tới khuyên anh.
Thẩm Kình nhìn mẹ, trong mắt đầy uất ức: “Tại mẹ đó, nếu mấy ngày trước mẹ để con đút Đóa Nhi ăn, thì con bé nhất định gọi ba rồi.”
Anh đang giận cá chém thớt, mẹ Thẩm đưa tay cốc đầu con trai một cái: “Bớt nói nhảm, đi ăn cơm mau!”
Sau khi giáo huấn xong con trai, mẹ Thẩm khom lưng, muốn bế cháu gái.
Thẩm Kình ôm chặt con gái cự tuyệt: “Không cần mẹ, để con cho con bé ăn.”
Mẹ Thẩm bực, trừng con trai một cái, nhưng bà cũng lười so đo với con trai.
Thẩm Kình được như ý nguyện, cúi đầu hôn con gái: “Đóa Nhi gọi ba đi, ba đút Đóa Nhi ăn cơm.”
Đóa Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngó ngó ba, rồi cười: “Mẹ!”