Khương Đường ngủ thẳng một giấc rồi tỉnh lại, căn phòng vẫn còn rất ấm, cô cầm điện thoại di động ở trên tủ đầu giường lên, sáu giờ rưỡi rồi…………….
Từ tối hôm qua đến bây giờ, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ.
Khương Đường thả điện thoại di dộng xuống, rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chải đầu, vừa mới làm xong thì Đóa Nhi dậy, chuyển động cái đầu nhỏ tìm mẹ, yên lặng lanh lợi. Khương Đường thay tả giấy cho con gái, rửa mặt bôi phấn, Đóa Nhi ngoan ngoãn nằm ngửa mặt, mở mắt to quan sát mẹ từ trên xuống dưới.
Khương Đường cúi người xuống, áp mặt vào cái chân nhỏ nhỏ đáng yêu của Đóa Nhi.
Đóa Nhi thích chơi như vậy, bàn tay nhỏ bé với với đến cô rồi cười toe toét, Khương Đường giật mình, đột nhiên phát hiện con gái có chút giống Thẩm Kình, một lớn một nhỏ đều có cái kiểu cười trông rất ranh mãnh đó, cực kỳ giống. Dù sao tối hôm qua vừa làm chuyện thân mật nhất, nhớ đến Thẩm Kình, Khương Đường không tự chủ được như bị mất hồn.
Đóa Nhi nháy nháy con mắt, giơ cái chân còn lại lên giục mẹ chơi, lại nhìn thấy trên cổ tay mẹ giống như có đồ, xanh tím, Đóa Nhi rất tò mò đối với những đồ trên người mẹ, hôm nay lại nhìn thấy đồ mới, lập tức giơ tay lên dùng sức với đến mẹ. Khương Đường hoàn hồn, cho là tiểu nha đầu muốn bế, cười rồi bế con gái lên.
Đóa Nhi cúi đầu xem cổ tay mẹ, Khương Đường không hiểu tiểu nha đầu đang nhìn cái gì, cúi đầu nhìn theo, thấy trên cổ tay có vết bầm tím, lập tức hiểu ra, vừa vặn truyền đến tiếng mở cửa của dì cô, Khương Đường nhanh chân nhanh tay, bế con gái đến trước tủ treo quần áo, lấy ra một cái áo màu trắng tay dài khoác lên cổ tay.
“Đóa Nhi bú sữa rồi sao?” Khương Thục Lan có thói quen sau khi tỉnh dậy thì đến xem Đóa Nhi một chút, bà đứng ở cửa hỏi.
“Con chuẩn bị cho con bé bú nè dì.” Khương Đường quay lại, cười nói.
Khương Thục Lan che miệng ngáp, mơ hồ nói: “Vậy dì đi nấu cơm trước, sáng nay ăn hoành thánh.” Bà nói xong rồi rời đi.
Đóa Nhi nhìn bà ngoại, chỉ vào cửa miệng kêu a.
Khương Đường đặt con gái xuống, cầm bình sữa đưa tới cho Đóa Nhi, tiểu nha đầu lập tức quên bà ngoại, mắt mở to nhìn bình sữa.
Hôm nay bên công ty không có lớp biểu diễn, Khương Đường chuyên tâm chơi cùng con gái, nhìn thì bình tĩnh, nhưng thật ra là đang nghĩ đến chuyện thử vai bên Đông Ảnh. Vai nữ chính ba cũng giống như một vai phụ, Tiểu Chế Tác không giống với Đại Chế Tác, mấy năm nay Đông Ảnh chỉ quay một bộ duy nhất, nên nếu cô có thể vào được, thật sự là một khởi đầu tốt.
Nhưng gấp gáp cũng không được, chỉ có thể kiễn nhẫn chờ tin tức.
Hơn ba giờ chiều, Khương Đường để con gái vào trong xe em bé, đẩy chơi trong phòng khách, điện thoại để trên ghế salon đột nhiên vang lên, phản ứng của Đóa Nhi còn nhanh hơn cả cô, lập tức nhìn về phía ghế salon, sau đó ngửa đầu nhìn mẹ. Khương Đường không biết là ai điện thoại tới, đẩy con gái đến ghế salon, khom lưng nhìn, là “Chị Thẩm” gọi đến.
Tim Khương Đường đập nhanh hơn, cô ngồi vào trên ghế salon, tay trái trêu chọc con gái, tay phải nghe điện thoại, cười rồi dùng tiếng Pháp chào hỏi Thẩm Tố. Khương Đường chưa từng học đại học, ngoại ngữ là cô được học lúc học cấp ba, nhưng cô chịu cố gắng, lúc rãnh rỗi thì học thêm tiếng Anh, bây giờ ra nước ngoài có thể thuần thục dùng tiếng Anh để nói chuyện với ngoại quốc, cô thật sự không học được tiếng Pháp và tiếng Ý, chỉ biết những câu thông dụng đối thoại hàng ngày mà thôi.
“Tấm tình tốt quá vậy, chắc chắn là có tự tin về phần thử vai đúng không?” Thẩm Tố hỏi, cô mới từ khách sạn ra ngoài, kéo cửa xe ra rồi lên xe.
Khương Đường nào có cái tự tin đó, đè nén khẩn trương rồi thử dò xét: “Chị Thẩm ở bên kia đang là buổi sáng, sao mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho em thế?”
Thẩm Tố cười một cái, “Bởi vì bên Đông Ảnh vừa mới gọi điện thoại cho chị, nói có vài thứ nhất định phải gặp mặt mới nói rõ được, hỏi chúng ta khi nào thì có thể qua ký hợp đồng.”
Khương Đường hưng phấn nắm chặt tay nắm trên xe em bé, “Thật sự là em hả chị?”
Đến giờ phút này, Thẩm Tố cũng sẽ không lừa gạt cô, mắt Thẩm Tố nhìn tài xế lái xe người Pháp, dùng tiếng Hàng Châu giải thích cẩn thận cho Khương Đường: “Em được chọn rồi, chỉ là có một chút thay đổi nhỏ. Khương Đường, trước đó Đông Ảnh thật sự muốn tìm người mẫu diễn vai đó, nhưng sau đó thì bên tổ kịch bản sửa lại nội dung, vai An Khang mà em thử vai thật ra là một trong ba nữ chính của bộ phim.” Thẩm Tố không muốn nói cho Khương Đường biết trước, sợ cô sẽ bị áp lực mà không phát huy được kỹ năng diễn xuất.
Khương Đường ngây người, nhìn con gái khó có thể tin được.
Lúc Thẩm Tố nói có thay đổi, Khương Đường chợt nghĩ hỏng rồi, còn cho là nhân vật nữ ba của cô bị loại bỏ, lại không nghĩ rằng vai An Khang là một trong ba nhân vật nữ chính trong phim? Trong nháy mắt, Khương Đường nhớ lại buổi thử vai An Khang, nhân vậy này sinh ra đã có một loại cảm giác không thể giải thích được, nhưng trong đầu cô lập tức toát ra sự nghi ngờ:
Tại sao Đông Ảnh lại muốn dùng một người mẫu có tiếng xấu như cô đóng một trong ba nữ chính chứ?
Khương Đường tự biết bản thân, kỹ thuật diễn xuất của cô quá bình thường so với nữ hai, nhưng nữ chính……
“Chị Thẩm, kịch bản bị sửa đổi có liên quan đến Thẩm Kình không?” Khương Đường cau mày hỏi.
Thẩm Kình đầu tư cho bộ phim truyền hình này, một chữ cũng không nói cho cô biết, đến buổi sáng Khương Đường đi thử vai, cô thấy anh ngồi trong ghế ban giám khảo mới nhận ra được, thời gian gặp nhau lúc buổi trưa quá ngắn, cô quên hỏi anh rõ ràng về chuyện đó, buổi tối thì cô không có cơ hội hỏi, lúc sau thì lại cãi nhau rồi ra về không vui, nếu như nhân vật của cô được lên hàng nữ chính, thì Khương Đường cũng nhanh chóng tra ra được.
Thẩm Tố không ngờ Khương Đường lại hỏi vậy, có một chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thành thật nói: “Chị thật sự không biết, sau khi cậu ta chuyển đến ở phía dưới nhà em thì chị cũng không liên lạc nhiều, chỉ thông báo cho chị biết là kịch bản đã thay đổi, chị cảm thấy kịch bản mới này tốt hơn so với cái cũ, nên cũng không hỏi nhiều.”
Khương Đường trầm mặc, cô nghĩ vai của cô được lên hàng nữ chính có thể do dựa vào mối quan hê với Thẩm Kình, lúc ban đầu cô còn hưng phấn vui mừng, nhưng bây giờ đã không còn sót lại chút gì hết. Thật sự là Thẩm Kình ra mặt thay cô thực hiện, anh nghĩ để cô lên làm một trong ba nữ chính thì cô sẽ vui mừng, nhưng Khương Đường không muốn có được vai diễn bằng cách như vậy, cô muốn dựa vào chính thực lực của mình để vươn lên, cho dù có chậm hơn người ta một chút, thì cũng tốt hơn là bị người khác nhạo báng cô dựa vào đàn ông…….
Thẩm Tố hiểu tính cách của Khương Đường, cô ta suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Em đừng có suy nghĩ nhiều quá, cứ coi như Thẩm Kình muốn đưa em lên làm một trong ba nữ chính đi, nếu như kịch bản sửa đổi không thích hợp, thì Đông Ảnh cũng không vì một câu nói của cậu ta mà sửa bậy, Đông Ảnh cũng không thiếu tiền, hơn nữa đạo diễn Đàm tự mình thử vai các thí sinh, ông ta nổi tiếng nghiêm khắc yêu cầu diễn xuất cao, An Khang là một trong ba nữ chính, cái này đã được quyết định rồi, nhưng em được chọn vào vai này, thì cũng nhờ vào thực lực của bản thân em, Thẩm Kình không có bản lĩnh lớn đến vậy.”
Khương Đường bị thuyết phục một nửa, nhưng cô vẫn cảm thấy, trong chuyện này vẫn có dính dáng đến Thẩm Kình……….
“Khương Đường, thù lao đóng phim của em cao nhất là mười vạn, cái này đối với một người mẫu bình thường là rất cao, vỗn dĩ dựa vào danh tiếng của em, thì giá này cũng rất hợp lý rồi, Đông Ảnh cũng không phải tập đoàn thừa dịp em nghèo túng mà ép giá, nhưng nếu Thẩm Kình nhúng tay vào, thì em có nghĩ là cậu ta chấp nhận cái giá này cho em không? Với tính tình của cậu ta mà nói, sợ rằng đã tranh giành số tiền thù lao cho em cao ngang ngửa Lục Mạn rồi.” Thẩm Tố tiếp tục phân tích.
Khương Đường không nhịn được cười, cũng yên tâm, không thể không nói, lời nói của Thẩm Tố rất có lý.
“Ngày nào chị Thẩm về? Em mời chị ăn cơm.” Việc chính sự coi như cũng đã xong, Khương Đường cười nói lời cảm ơn.
“Thứ năm, đến lúc đó gặp nhé, bây giờ chị còn có việc, không nói chuyện với em nữa.”
Khương Đường “Dạ” một tiếng, chờ Thẩm Tố cúp máy rồi mới đặt điện thoại di động xuống.
“A………” Đóa Nhi đưa hai tay ra muốn đòi điện thoại di động.
Khương Đường cầm đồ chơi lừa gạt Đóa Nhi quên đi điện thoại di động, nhưng Đóa Nhi không cần, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào tay mẹ, Khương Đường hết cách, mở nhạc cho con gái nghe. Đóa Nhi thích nghe nhạc thiếu nhi, ngồi trong xe em bé y y a a hát theo, Khương Đường dựa vào ghế salon, sau khi hưng phấn vì đã trúng tuyển vai diễn, thì bây giờ một loại cảm giác lo âu từ từ dâng lên.
Cô có thể diễn tốt vai chính sao? Đối với vai chính, phải cỡ ngôi sao lớn như Lục Mạn, Thịnh Gia Hòa thì mới được nhận, còn cô chỉ là một người mới toanh……….
Còn có Thẩm Kình, tại sao anh lại muốn đầu tư vào bộ phim này? Thật sự là không có liên quan gì đến cô sao? Có liên quan, cô không có cầu xin anh giúp một tay, nói thật chưa đợi cô mở miệng nhờ anh giúp một tay, thì Thẩm Kình đã giành công rồi. Cô có cảm giác nếu cô không chủ động cảm ơn anh, thì có phải Thẩm Kình sẽ mắng cô không biết ơn không?
Ánh mắt Khương Đường rơi vào trên điện thoại di động, cô rất muốn điện thoại cho Thẩm Kình để hỏi rõ, muốn nói thẳng cho anh biết cô không cần loại người như anh ủng hộ.
Nhưng Khương Đường không hoàn toàn chắc chắn, lỡ như Thẩm Kình chỉ đơn giản là muốn đầu tư vào bộ phim, thì chẳng phải cô đang tự mình đa tình sao?
Thù lao đóng phim là mười vạn…………..
Với cái giá như vậy, chắc chắn là không có liên quan gì đến anh chứ?
Giả như hai người không cãi nhau, thì Khương Đường nhất định sẽ gọi điện thoại xác nhận, bây giờ, Khương Đường xoa xoa cái trán, quyết định không muốn.
Thẩm Kình đối xử với cô như vậy, cô không thể nào chủ động liên lạc trước với anh.
Hai căn nhà cách nhau một tầng lầu.
Ở lầu dưới, Thẩm Kình mặc quần áo đàng hoàng rồi nhìn điện thoại di động, cuối cùng mắt nhìn lên trần nhà, mặt trầm như nước.
Nếu cô không muốn gặp anh, thì anh sẽ lập tức tránh ra xa, dù sao thì hâm nóng cũng không được, vậy thì đành nguội lạnh, anh không tin không có cô thì anh không sống nổi.