• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ ngày sinh thần của hoàng hậu, công việc của Thúc Đình tại cổ đại cũng nhiều hơn. Lam Tịnh đậu trạng nguyên lại trở thành phò mã, Ngô Thông lại đưa đến Dực vương phủ rèn luyện, chỉ còn tự thân tự giác chốn quan trường.

"Trần đại nhân!"

Giọng nói kéo cô về hiện thực, Thúc Đình ngước nhìn người gọi mình. Là Trác công công bên hoàng thượng mà.

"Trác công công có chuyện gì sao?" Thúc Đình mỉm cười hỏi.

"Trần đại nhân, hoàng thượng cho gặp ngài tại thượng thư phòng" Trác Gia Tử cười đáp.

"Trác công công mời dẫn đường"

"Tham kiếm hoàng thượng. Hoàng thượng cho gọi thần" Thúc Đình quỳ xuống hành lễ.

Dương Ngạo Hiên cười ha hả nói "miễn lễ, miễn lễ. Trẫm muốn nhờ khanh một chuyện".

"Xin hoàng thượng cứ giao phó"

Dương Ngạo Hiên đưa cho Thúc Đình một bức phong thư "đây là tuyệt mật Đại Lục. Trẫm muốn khanh đưa tận tay cho Dực vương gia, trẫm tin tưởng khanh".


Thúc Đình cầm phong thư cất vào tay áo nói "đa tạ hoàng thượng tin tưởng. Thần chắc chắn sẽ hoàn thành tốt".

Thúc Đình rời khỏi thượng thư phòng lập tức lấy ngựa xuất phát. Dực vương phủ cách hoàng cung không xa, chỉ tầm một tách trà là tới.

"Ngươi là ai?" hai lính canh thấy cô liền rút kiếm đề phòng.

Thúc Đình lấy lệnh bài mà hoàng thượng đưa đến trước mặt bọn họ "hoàng thượng muốn ta đưa đồ cho Dực vương".

Linh canh thấy lệnh bài liền mở đường cho cô đi vào. Thúc Đình để ngựa bên ngoài, tiêu sái bước vào. Vừa hay đi vào liền gặp Dực vương "Vương gia" Thúc Đình lên tiếng gọi.

"Ngươi là ai?" Dương Ngạo Vũ nhìn Thúc Đình hỏi.

"Bẩm vương gia, tiểu nhân là Trần Thúc Đình. Hôm nay đến đây là phụng mệnh hoàng thượng đưa một thứ quan trọng đến"

Dương Ngạo Vũ cười tươi, thì ra là người Lam Tịnh, là trong nhóm năm người Ngô Thông.


"Vào thư phòng rồi nói"

Hai người vào phòng, Dương Ngạo Vũ khóa cửa, ngồi xuống nhìn Thúc Đình. Thúc Đình hiểu biết, lấy trong túi bức phong thư đưa cho Dực vương.

"Tốt lắm, đây là một thứ rất quan trọng. Nếu để người ngoài biết thì hậu quả khó lường. Trần Thúc Đình, ngươi hiểu chứ, ngươi là người ngoài, bản vương phải diệu khẩu ngươi" nhanh như cắt Dương Ngạo Vũ phóng một phi tiêu đến Thúc Đình.

Thúc Đình bên trong cả kinh, sao ở cổ đại nói sống là sống mà nói gϊếŧ là gϊếŧ vậy. Bên ngoài lại rất bình tĩnh, nghiêng đầu né tránh phi tiêu "vương gia không nên gϊếŧ người tùy tiện"

"Haha haha, né hay lắm, né hay lắm. Không hổ danh là người của Lam Tịnh, đêm ở sinh thần hoàng hậu, bản vương nhìn ra ngoài Ngô Thông, ngươi và phò mã có võ chỉ là không bộc lộ ra thôi. Hôm nay xem như kiểm chứng được" Dương Ngạo Vũ vỗ vai Thúc Đình.


Thúc Đình trong lòng gào thét, kiểm tra như vậy cũng quá nguy hiểm rồi đi. "Vương gia, nếu không còn chuyện gì thì thần xin phép trở về"

"Khoan đã, ngươi khoan hẵng về. Tạm thời ngươi cứ thỏa mái dạo phủ, bản vương cũng cần đưa một thứ cho hoàng thượng"

"Vậy...thần xin phép ra ngoài. À, Ngô Thông đâu rồi?"

"Hắn ở đằng sau phủ. Ngươi ra đấy chơi đi" Dương Ngạo Vũ nói.

Thúc Đình gật đầu cáo lui, cô đúng thật là tên mù đường, cái phủ rộng lớn thế này mà có mình cô chắc lạc mất. Loay hoay nhờ mấy cung nữ chỉ đường, Thúc Đình mới ra được nơi mà Ngô Thông luyện tập.

"A Thông" Thúc Đình bên này vẫy tay hét lớn.

Cô chạy đến nơi Ngô Thông đang ngồi, giựt lấy bình nước trên tay Ngô Thông mà uống.

"Khát lắm hả?" Ngô Thông nhìn người đầy nhễ nhại Thúc Đình hỏi.

"Đúng a. Cái luyện tập này rất giống trong quân đội hiện đại luyện tập" Thúc Đình nhìn bãi luyện tập của các binh sĩ cảm khái.
"Tớ làm đấy, muốn đấu không?" Ngô Thông nhìn Thúc Đình cười xấu xa.

"Sao lại không. Tớ có thể thưa A Tịnh nhưng nhất định không được thua cậu"

"Rồi ai thua ai sẽ biết thôi"

Thúc Đình cởi y phục ngoài, cô khá giống Lam Tịnh khi kết hợp trang phục hiện đại bên trong và y phục cổ đại bên ngoài. Trên người Thúc Đình là một chiếc áo thun trắng ngắn ôm thân hình thon gọn nhưng đầy săn chắc của cô. Những tên binh sĩ phải trố mắt với thân hình như vậy, Ngô đại nhân đã đẹp rồi mà Trần đại nhân còn hơn, nếu thêm phò mã của trưởng công chúa nữa là lác mắt luôn.

Không những có các binh sĩ mà còn một người cũng đang say mê ngắm nhìn Thúc Đình. Đó là ái nữ độc nhất của Dực vương, quận chúa khuynh quốc khuynh thành Dương Ngọc Trân. Hôm nay nàng nghe nói Trần đại nhân Trần Thúc Đình đến phủ, người này nàng đã gặp lúc sinh thần hoàng hậu. Phong thái, cư xử đều rất nho nhã, không khác gì một Lam Tịnh thứ hai. Thật không ngờ, người của phò mã không những văn giỏi mà võ cũng tài. Chắc có lẽ từ giây phút này, nàng đã say nắng nụ cười rạng rỡ của Trần Thúc Đình mất rồi.
Hai người tư thế sẵn sàng, hiệu lệnh 'bắt đầu' vừa vang lên. Thân thể nhanh nhẹn hoàn thành các chướng ngại vật, ngang tài ngang sức không ai nhường ai, cả hai song song vượt chướng ngại.

Mồ hôi thấm đẫm áo thun, lộ ra những đường cơ bụng săn chắc đầy tinh tế. Cánh tay thon thả trắng mịn, cơ bắp tay đầy cứng rắn và đường gân xanh nổi lên làm cho những binh sĩ phải ngưỡng mộ, đương nhiên Ngọc Trân si mê không kém. Cuộc thi không hồi kết, cả hai cùng chạm đích cùng lúc, kết quả hòa nhau.

Ngay lúc cô nhìn thấy nàng trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc lạ thường. Thúc Đình chỉ đơn giản nghĩ vì vận động mạnh nên kinh mạch mới đập nhanh như vậy.

"Haha, hay lắm, hay lắm. Trần đại nhân đúng là văn võ song toàn" Dương Ngạo Vũ đi đến vỗ tay không ngừng.

"Đa tạ vương gia khen ngợi. Thần không đa tài như vậy. Thời gian không còn sớm nữa, thần xin phép về cung tiếp tục công việc của mình" Thúc Đình khiêm tốn nói.
"Haha, không ép ngươi. Đưa cái này đến hoàng thượng giúp bản vương" Dương Ngạo Vũ đưa một phong thư y đúc cái của hoàng thượng.

Thúc Đình không tò mò, cô cất vào túi, nói vài câu với Ngô Thông rồi rời khỏi. Ngọc Trân nhìn bóng dáng Thúc Đình rời đi đầy tiếc nuối, nàng còn chưa thể bắt chuyện cùng với hắn. Dương Ngạo Vũ nhìn nữ nhi mình dáng vẻ cười ha hả, bao nhiêu nam nhân đều khướt từ thì ra là có tình ý với Trần Thúc Đình.

"Trân nhi yêu thích hắn. Vậy thì phụ vương sẽ giúp con có cơ hội gặp hắn"

Bị nói trúng tim đen, Ngọc Trân đỏ mặt thẹn thùng "phụ vương người trêu chọc nữ nhi"

"Haha, Trần Thúc Đình chắc chắn phải là con rể của vương phủ ta haha" Dương Ngạo Vũ vuốt chòm râu cười.

Ngọc Trân cuối đầu xấu hổ, nàng thật sự yêu thích Trần Thúc Đình.
--------------------------

Rinn: đây là phiên ngoại viết về cặp phụ là Thúc Đình với Ngọc Trân. Từ lúc cả hai gặp gỡ, mến nhau, yêu nhau, cho đến quận chúa biết thân phận của Thúc Đình và Thúc Đình rời khỏi Đại Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK