• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tháng vết thương Lam Tịnh cũng hoàn toàn khỏi vượt ngoài dự đoán của cô. Nhưng chiến sự biên giới thì không, thái tử và Dực vương liên tiếp bại trận, hai tướng quân dưới trướng đều đã chết, quân sĩ ngày càng hao hụt. Hoàn cảnh hiện tại không dám nói.

Mùng ba tết năm Bính Dậu, hoàng đế hạ thánh chỉ phong Lam Tịnh làm Phiêu Kị đại tướng quân thống lĩnh vạn quân, ban Tử Linh làm chiến mã.

Rạng sáng mùng bốn, hơn hai mươi vạn quân sĩ đã tập hợp ngoài cổng thành, chỉ chờ thống soái ra lệnh. Lam Tịnh ngồi trên Tử Linh, người mặc hắc thiết giáp, tay cầm Minh Quang trường kiếm chính tay hoàng thượng ngự ban. Bên cạnh cô là Lang tiên phong Tô Cảnh và phó soái Đại Ngư.

"Đại soái, quân sĩ đều đã sẵn sàng đợi lệnh" Đại Ngư kính cẩn nói.

Lam Tịnh gật đầu: "Tốt, ngươi cho vài binh sĩ đến các thành kêu gọi bá tánh chung sức đánh giặc. Có sức góp sức có thực góp thực, ít góp ít nhiều góp nhiều. Không quan trọng xuất thân, chỉ cần có lòng yêu nước đoàn kết đuổi giặc".


Mặt trời dần lên cao, tinh thần các quân sĩ cũng cao hơn nhiều, nhìn vị đại soái bọn họ càng có thêm niềm tin thắng giặc.

Lam Tịnh thở hắt một hơi, đôi mắt dần cương nghị sắc bén, hướng về các bính sĩ hô to: "Hỡi các binh sĩ, từng tấc đất Đại Lục đang bị đe dọa bởi quân xâm lăng. Là một đấng nam nhi, là một trụ cột của bá tánh. Quyết đánh tan quân Ngụy!!".

Chạm vào lòng tự tôn, quân sĩ càng thêm vững tâm giơ đao binh khí, ngữ khí hùng hồn: "Đánh tan quân Ngụy!! Đánh tan quân Ngụy!!".

"Khởi quân!".

Từ kinh thành đến biên giới Tây cảnh cũng phải mất đến một tháng rưỡi, chắc chắn sẽ không kịp. Lam Tịnh quyết định hành quân ba canh giờ sẽ nghỉ hai canh giờ, như vậy vừa có thể đến Tây cảnh sớm hơn vừa đảm bảo binh sĩ không bị hao tinh lực.

-------Hoàng cung---------


Ngự thư phòng

Thám báo gửi tin tức về, Dương Ngạo Hiên nghe tin Lam Tịnh sắp xếp không khỏi cười lớn, tâm tình tốt lên hẳn. Cho thám báo lui xuống, Dương Ngạo Hiên gõ lên mặt bàn hai tiếng. Ngay lập tức một thân ảnh đen xuất hiện trước bàn án: "hoàng thượng!".

"Ngươi bí mật điều tra những người biết được thân phận của phò mã và quận mã Thúc Đình cho trẫm. Ngay khi chiến sự kết thúc lập tức khử".

"Tuân mệnh".

Mùng sáu tết, hoàng đế ra cáo lệnh 'tướng quân Húc Phong có tư thù cá nhân ám sát phò mã. Cõng rắn cắn gà nhà, tư thông Ngụy Quốc đánh nước nhà. Tước chức danh Húc gia, tịch thu tài sản, tru di tam tộc".

Trên pháp trường, nhìn đầu từng người rơi xuống, nhìn cây đao bóng loáng chém xuống cổ mình. Húc Phong không thể ngờ phò mã Lam Tịnh là nữ nhân, công chúa lại yêu nữ nhân và hoàng thượng như vậy bao che chuyện kinh thiên như vậy. Chính hắn vì công chúa nguyện thân đến sa trường nguy hiểm chỉ để có công danh chân chính lấy công chúa. Lại bị một nữ phẫn cướp lấy công chúa khiến cả gia tru di rơi đầu. Không công bằng, thật không công bằng, Húc Phong đầu rơi xuống đất đem theo nỗi uất hận xuống địa phủ.


Mùng chín tết, đem toàn bộ Phác gia bắt giam, dán lệnh truy nã Phác Thiên Liên. Ai có tin tức báo sẽ được năm vàng hoàng kim.

Trước một ngày xuất chinh  Lam Tịnh đã đưa phong thư cho Dương Ngạo Hiên. Là muốn sau khi chiến thắng, phụ hoàng cho các cô trở về thế giới của mình và muốn đưa công chúa theo. Dương Ngạo Hiên liền đáp ứng, hắn biết giấy không bọc được lửa, nếu một ngày nào đó thân phận Lam Tịnh bị người khác phát hiện nói ra thì thiên hạ sẽ nói như nào đây. Là một hoàng đế, hắn phải xử tội Lam Tịnh, như vậy thì nữ nhi của hắn như nào, sẽ hận hắn, hận một người cha như hắn.

Kì thật lúc đầu nghe Lam Tịnh là một nữ nhân thì hắn rất tức giận, nhưng rồi bất lực thở dài. Chính Dương Ngạo Hiên lúc trẻ khi đi du ngoạn cũng đã thương thầm một thiếu niên. Vì người đó mà nguyện từ bỏ ngôi vị nhưng lại mau chóng kết thúc trong đau khổ. Phụ hoàng hắn phát hiện cho người gϊếŧ chết thiếu niên đó, ép hắn ngồi lên long ỷ. Nếu ngày đó hắn cũng làm như phụ hoàng, thì chẳng khác nào đi theo vết xe đổ năm xưa. Dương Ngạo Hiên nếm qua mùi vị đau khổ vì tình, đương nhiên sẽ không muốn nữ nhi của mình nếm phải như mình lúc trẻ.
Một người trải qua sinh tử mới biết mạng sống đang quý thế nào. Hai người cùng đi qua bao sóng to biển lớn thì càng trân trọng tình yêu dành cho nhau hơn. Dương Ngạo Hiên hắn không hối hận gả Mẫn nhi cho Lam Tịnh, càng không ân hận trước quyết định của mình.

"Mẫn nhi, trẫm vì hai ngươi mà dọn sạch đường cho các ngươi. Chỉ mong hai ngươi sau này sống một đời an yên, hạnh phúc..."

---------------------

Thành đầu tiên, hơn một vạn nam tử viết đơn nhập quân, bá tánh trong thành nghe đến phò mã Lam Tịnh dẫn binh xuất chiến liền giục con mình tham gia chiến đấu, góp thực. Có trứng góp trứng, có gạo góp gạo, có rau góp rau. Như vậy, hai thùng xe ngựa chở đầy ấp lương thảo.

Một thành hưởng ứng thì các thành khác cũng hưởng ứng theo. Con số tự nguyện tòng quân đã vượt qua trăm vạn người, lương thảo hơn hai mươi vạn.
Trong lòng mỗi người biết rõ nếu chiến thắng, bọn họ sẽ là niềm hãnh diện của gia đình và hơn hết độc lập dân tộc mới đem lại cuộc sống ấm no cho bá tánh.

Hai trăm vạn quân đều mang trong lòng quyết định gϊếŧ giặc, có chết cũng lấy thân giữ lấy tấc đất tấc nước Đại Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK