Lăng Việt hơi nhíu lông mày, hắn quay đầu nhìn lại, thì ra người gọi hắn là Lăng Tuyết, con gái của chú ba.
Bên cạnh nàng còn có mấy cô gái tuổi bằng tuổi.
Lần trước có gặp Lăng Tuyết một lần sau đó Lăng Việt đối với cô thất vọng vô cùng.
Cho nên, cũng không có chuyện gì để nói.
"Tôi ở đâu, chẳng lẽ phải báo cáo với cô hay sao?"
Nhìn thấy Lăng Việt tức giận, Lăng Tuyết hừ nhẹ một tiếng.
Trong lòng của cô thầm nghĩ, Lăng Việt thật sự không tự biết than biết phận!
Hiện tại hắn đã không còn là Đại thiếu gia của Lăng gia nữa rồi, vây mà không đi làm việc cho tốt, suốt ngày chỉ an nhàn rảnh rỗi, đúng là loại người ăn chơi lều lõng!
"Hôm nay Công Viên Thủy Thượng tạm thời đóng cửa để tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, người bình thường không có tư cách đi vào, cho nên anh vẫn nên đi về đi, đừng có đứng ở chỗ này."
Nói xong, nàng thậm chí không cho Lăng Việt cơ hội nói chuyện, liền đi vào bên trong.
Cô ta coi Lăng Việt giống như một con kiến hôi không đáng để nói nhiều thêm một câu.
Lần lượt đám bạn bè của Lăng Tuyết đi qua Lăng Việt, chạy vội đến bên người Lăng Tuyết.
"Này, Lăng Tuyết, người vừa rồi là ai vậy? Anh ấy cũng rất đẹp trai nha!"
"Đẹp trai thì làm được cái gì hã? Chỉ là một tên không cha không mẹ, lại nghèo rách mồng tơi nuôi nổi các cô sao?"
Lời vừa nói ra, đám con gái liên tục lắc đầu.
"Là một tên nghèo hèn, vậy tôi cũng không cần! Tương lai tôi muốn gả cho công tử nhà giàu mới được!"
"Tôi cũng vậy, mẹ của tôi nói nếu không có đủ một triệu, cũng đừng nghĩ bước vào cửa lớn nhà tôi!"
...!
Lăng Việt lắc đầu, thở dài một hơi, đối với Lăng Tuyết đã thất vọng cực độ.
Đứa em gái họ này của hắn, sớm đã đánh mất bản tính lương thiện và trong sáng của lúc xưa rồi, bây giờ chỉ còn mỗi vẽ bề ngoài không tệ mà thôi!
"Lăng tiên sinh, thật là đúng dịp, tôi không nghĩ ra anh cũng đến nơi này!"
Lại là một giọng nói truyền đến, nhưng lần này Lăng Việt không có nhíu lông mày.
Hắn quay đầu lại, nho nhã cười một tiếng.
"Không nghĩ tới hôm nay, Mục tiểu thư cũng đến đây."
Người tới chính là Mục Y Nhân, hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, đỉnh đầu đội một chiếc mũ có thêu một đóa hoa nhỏ xinh xắn, nhìn nàng bây giờ cũng có một loại cảm giác Lolita.
"Buổi đấu giá hôm nay có đấu giá một vật của bạn cũ, cho nên tôi đến xem, không biết có mua lại được hay không.
Ngược lại là Lăng tiên sinh, tại sao anh cũng đến loại buổi đấu giá như này? Lấy tài lực của anh, chắc chắn chướng mắt những vật đấu giá hôm nay?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Tôi cũng đang rãnh, đến chơi một chút."
"Vậy tại sao anh không tiến vào bên trong công viên?"
"Tôi đang đợi thị nữ của tôi, trong tay của cô ấy có vé vào cửa."
"Hóa ra là vậy, nếu không anh cùng tôi đi vào trước đi, tôi cũng có vé vào cửa! Có gì anh gọi điện thoại cho thị nữ của anh báo một tiếng là được rồi!"
"Cũng được!"
Nói xong, Lăng Việt liền theo Mục Y Nhân đi vào công viên.
Thuận tiện nhắn một dòng tin nhắn gửi cho Tú Nhi.
Ở bên trong công viên đã sớm tụ tập không ít người, quần áo ở trên mỗi người đều là hàng hiệu, không có một món nào là hàng bình thường hay là đồ vỉa hè.
Gia đình của những người này, không phú thì quý.
Mục Y Nhân nhìn ra được sự nghi hoặc ở trong ánh mắt của Lăng Việt, liền giải thích:
"Những người có thể đến buổi đấu giá này, trên cơ bản không phải là những thiếu niên thiếu nữ bình thường, cho nên những buổi đấu giá từ thiện như thế này, thì dần dần biến thành nơi giao lưu của những người trẻ tuổi để tăng tiến tình cảm! Thậm chí có rất nhiều người sau khi từ buổi đấu giá này quen biết nhau, khả năng lại biến thành người yêu, chuyện này cũng khó nói!"
Lăng Việt gật gật đầu.
"Ồ thì ra là vậy!"
Trước đó hắn nghi ngờ vì sao Lăng Tuyết cũng tới nơi này, thì ra cô ta tới đều có nguyên nhân nha!
Những người hôm nay tới đây, có rất nhiều những anh chàng đẹp trai giàu có, lấy tính cách của vợ chồng chú ba, khẳng định sẽ để Lăng Tuyết tới nơi này tìm một gã bạn trai vừa lòng đẹp ý.
Bên cạnh người giàu có, đều muốn nắm chặt cơ hội để vươn lên!
Mà cho dù không tìm được đối tượng thích hợp, kết bạn được với hai ba người giàu có, cũng là chuyện tốt!
Đây là ý nghĩ chung của vợ chồng chú ba Lăng Việt.
Sau khi tiến vào bên trong công viên, Mục Y Nhân hướng Lăng Việt nói:
"Lăng Việt, tôi đi lấy thẻ chỗ ngồi.
Những buổi đấu giá này, nếu muốn lấy thẻ chỗ ngồi là phải nhìn bên trong thẻ ngân hàng, có bao nhiêu số dư.
Anh chờ ở đây một lúc, tôi rất nhanh sẽ trở lại."
Lăng Việt gật gật đầu.
"Cô đi đi!"
Mục Y Nhân liền nhanh chóng đi về hướng để lấy thẻ chỗ ngồi ở cách đó không xa.
Mà Lăng Việt thì hai tay đặt sau lưng, nhìn ngó xung quanh.
Lúc hắn quay người lại, liền đụng phải Lăng Tuyết cũng vừa mới bước vào!
"Lăng Việt? Làm sao anh vào đây được? Mau đi ra! Nơi này không phải nơi anh có đến."
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một chút.
"Cô có thể đi vào, vì sao tôi lại không thể đi vào?"
Lăng Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi hất cằm lên, một mặt ngạo nghễ nói:
"Muốn đi vào công viên này, là phải có tư cách! Có nghĩa là phải có thư mời.
Mà người nắm giữ thư mời, không phú thì quý! Tôi dựa vào thân phận của cha tôi vất vả lắm mới có thể có được một tấm vé vào cửa.
Nhìn bộ dạng này của anh, nếu như bị người phát hiện chắc chắn anh sẽ bị bảo vệ đuổi ra! Đến lúc đó, rất mất mặt"
Nghe Lăng Tuyết chỉ trích mình, sắc mặt của Lăng Việt nhàn nhạt.
"Chuyện tôi có bị đuổi hay không...!Thì không cần cô quan tâm, đừng có lo chuyện bao đồng!"
Nghe Lăng Việt nói, lông mày xinh đẹp của Lăng Tuyết nhíu một cái, lạnh lùng nói:
"Tôi đã nhắc nhở anh, nghe hay không là quyền của anh! Nếu như đợi chút nữa, anh bị bêu xấu, cũng đừng trách tôi không nói trước!"
"Lải nhải cả ngày."
Lăng Việt nói xong quay người rời đi, Lăng Tuyết tức giận dậm chân một cái.
"Lòng tốt thì bị coi như lòng lang dạ thú! Chẳng lẽ anh còn sống trong cái mộng tưởng mình còn là Đại thiếu gia Lăng gia hay sao?Được rồi, tôi cũng mặc kệ anh.
Đợi chút nữa, nếu anh bị người ta đuổi ra ngoài, cũng chớ có trách tôi không có nhắc nhở anh! Càng không nên nghĩ tôi sẽ ra tay giúp anh! Hừ!"
Ở phía bên kia, Mục Y Nhân cũng đã lấy được thẻ trở về, nghe được Lăng Việt và Lăng Tuyết nói mấy câu, lông mày xinh đẹp của nàng không khỏi nhíu lại.
"Lăng Việt, làm sao anh lại nổi lên xung đột với cô gái kia vậy?"
"Không biết, có lẽ cô ấy đến thời kì mãn kinh, tâm tình không tốt.
Cô quen với cô gái kia sao?"
Mục Y Nhân gật gật đầu.
"Đúng vậy, cô ấy là em họ của người yêu tôi.
Trước kia có gặp qua mấy lần, nhưng sau này cũng không có qua lại với nhau, từ khi người yêu của tôi biến mất, tôi với thân thích của anh ấy cũng không có qua lại."
"Thì ra là thế.
Đi thôi, chúng ta nên đi tìm chỗ ngồi.".
Danh Sách Chương: