Mục Y Nhân bước đi có chút yếu ớt, đêm qua ngay cả một giọt nước cô cũng không uống!
Vừa nghĩ tới phải gả cho Trần Lễ Thạch, long cô liền đau như cắt!
Cô chịu đựng tất cả nỗi thống khổ đó, âu cũng chỉ vì hài cốt của phụ mẫu mà thôi!
Cô khó có thể tưởng tượng được, nếu như tro cốt cha mẹ của cô bị tên súc sinh Trần Lễ
Thạch làm cho ô uế, vấy bấn.
Chỉ sợ cả đời này của cô không thể nào đối mặt với phụ mẫu ở dưới suối vàng.
Cô khóc ròng rã cả một đêm, vừa khóc cô lại vừa lặp đi lặp lại “xin lỗi” với không khí.
Nào có ai biết được, câu xin lỗi mà cô nói cả đêm hôm qua là nói với Lăng Việt.
Đôi mắt cô khóc đến mức đỏ bừng cả lên, sớm đã mất đi mấy phần lộng lẫy vốn có, Mục Y Nhân lúc bấy giờ chỉ là một bộ thể xác không có linh hồn mà thôi!
Trần Lễ Thạch nhìn bộ dáng lúc này của Mục y Nhân, trong lòng càng thêm đắc ý!
Một cảm giác thoải mái tới cực điểm lúc bấy giờ tự nhiên sinh ra trong đầu anh ta, mà chính anh ta muốn cũng là loại cảm giác này!
Anh ta muốn Mục Y Nhân sống không bằng chết, muốn Mục Y Nhân thương tâm, đau lòng,
Mục Y Nhân càng thương tâm bao nhiêu, anh ta càng vui vẻ bấy nhiêu!
"Y Nhân, từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ nhân của tôi, tôi đột nhiên cảm thấyccho dù
chân hay tay có gãy đi chăng nữa, tất cả đều là đáng giá!”
Mục Y Nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói:
"Cả đời này, cũng sẽ không bao giờ có được trái tim của tôi!"
Mắt Trần Lễ Thạch hơi híp lại, tặng cho Mục Y nhân một cái nhìn lạnh lẽo.
"Tôi muốn trái tim của cô làm cái gì? Tôi chỉ cần đạt được thể xác cô, chà đạp cô, như vậy
đủ rồi!"
Dừng lại một chút, anh ta lại một lần nữa cười lạnh.
"Nói thật ra, nếu như khi đó cô sớm đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi, cũng sẽ không có chuyện
ngày hôm nay! Tôi sẽ không bị gãy tay gãy chân,cô cũng không cần phải trở mặt thành thù với tôi! Cần gì chứ? Ông trời đã định sẵn cô là người phụ nữ của tôi, cô chạy không thoát đâu!”
Mục Y Nhân khẽ cắn môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Lễ Thạch hừ lạnh một tiếng, hướng về phía người hầu mà nói:
"Không cần quan tâm cô ta, có thể bắt đầu cử hành hôn lễ! Cử hành hôn lễ xong, đem cô ta đi động phòng tra tấn một phen."
Cô người hầu gật đầu, lập tức tìm đi tìm MC người chủ trì hôn lễ.
Người chủ trì là một đàn ông trẻ tuối mặc âu phục, nở một nụ cười giả nhân giả nghĩa, bắt đầu một phen thao thao bất tuyệt, có thể so với lời khấn bái cúng tế không sai lệch bao nhiêu.
"Ở cái thời điểm vui mừng này...!“
Mỗi khi người chủ trì nói xong một câu, trong lòng của Mục Y Nhân càng lúc càng hoảng loạn hơn!
Bởi vì cô biết, sau khi người chủ trì đọc xong, đó cũng là lúc cô nghênh đón những giờ phút khó khăn nhất!
Nhưng cái gì tới, cuối cùng rồi cũng phải tới!
Sau khi người chủ trì thao thao bất tuyệt xong lời khấn, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.
"Trần Lễ Thạch tiên sinh, xin hỏi ngài có nguyện ý, cùng với vị Mục Y Nhân mỹ lệ kế bên ngài kết làm vợ chồng, chăm sóc và che chở cô ấy một đời một kiếp hay không?"
Trần Lễ Thạch lộ ra một nụ cười đầy nho nhã!
"Tôi nguyện ý!"
Người chủ trì cười cười, quay mặt qua phía Mục Y Nhân.
"Được rồi! Như vậy, cô dâu Mục Y Nhân, cô có đồng ý gả cho người bên cạnh cô, một người
nam nhân anh tuấn Việt sái, Trân Lễ Thạch tiên sinh làm chồng, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử, không bỏ không rời hay không?”
Thân thể mền mại của Mục Y Nhân run lên, Sắc mặt nhợt nhạt cả đi!
Người chủ trì sững sờ, chợt lần nữa nhỏ giọng nhắc nhở.
" Cô dâu Mục Y Nhân.
.
cô.
..
Nguyện ý gả cho chú rể Trần Lễ Thạch tiên sinh không?”
Mục Y Nhân cắn môi, bờ môi đều đổ máu, có chết cũng không chịu mở miệng.
Khách khứa bắt đầu nghị luận ầm ï, Trần Lễ Thạch dữ tợn nghiêm mặt, cắn rắng nói:
"Mục Y Nhân, cô muốn làm gì? Cô tốt nhất nên biết điều cho tôi! Bằng không, toi lập tức
lấy tro cốt của cha mẹ cô, đi làm bô nước tiểu!"
Thân thế mềm mại của mục y nhân lần nữa run lên, cô sớm đã khóc đến đỏ cả mắt, lúc này đôi mắt cô lại ươn ướt, từng giọt lệ nhẹ nhàng chảy ra.
"Lăng Việt à, em yêu anh, nhưng em thật xin lỗi!
Nếu có kiếp sau, em sẽ trả lại cho anh phần nhân duyên này!”
Trong lúc tuyệt vong nhất, trong đầu liền nói ra câu này, môi Mục Y Nhân khẽ hở, chuấn bị mở miệng nói “Tôi đồng ý".
Lúc này khóe miệng Trần Lễ Thạch vếnh nhẹ lên, dường như là đắc thắng sau một cuộc chiến
tranh vậy!
Nhưng ngay lúc này, chuyện ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh.
Một đạo kim quang, đột nhiên từ trên trời rơi xuống, rơi ngay tại cửa chính của Trần gia.
"Oanh = =!"
Nương theo một tiếng nố vang, mặt đất khói bụi mịt mù, đất đá văng tứ tung.
Mọi người giật nảy mình, nhìn ra phía bên ngoài, một bóng người anh tuấn từ bên trong khó bụi đi ra.
Đôi mắt tràn đầy sát ý làm cho tất cả mọi người nhịn không được mà run rấy.
Mục Y Nhân đột nhiên quay đầu lại, cô không thể nào kìm được nước mắt, hai hàng lệ đã lăng dài trên má.
Trần Lễ Thạc mở to mắt ra nhìn.
"Đáng chết, tên khốn này làm sao lại tới ngay lúc này chứ? Nhanh! Ngăn hắn lại cho tôi! Người chủ trì, hỏi nhanh lên, chỉ cần cô ta đồng ý, cô ta chính thức trở thành người Trần gia tôi!"
Trần gia bảo vệ không nói hai lời, lập tức ào ạt hướng về phía Lăng Việt.
Ánh mắt Lăng Việt không chớp đến một cái nào, nhìn chăm chăm Mục Y Nhân, đồng thời cũng là hướng về phía Mục Y Nhân mà đi tới.
Bảo vệ đã xông tới, hung hăng đập một quyền, Lăng Việt duỗi tay, không chút lưu tình nắm quả đấm nghiền nát xương cốt của tên bảo vệ đó!
"`.
Bảo vệ vừa mới hét thảm một tiếng, Lăng Việt đã quất tới một bàn tay, trực tiếp đem đầu
đánh bay!!
Một đám bảo tệ đẳng sau nhào lên, Lăng Việt giận dữ quát một tiếng.
"Cút!"
Một tiếng hét chứa cương khí bộc phát ra, vô hình mà mang theo một lực lượng khống lồ, đem tất cả bảo vệ đang còn sống sờ sờ trực tiếp hóa thành sương máu!
Thấy cảnh này, người chủ trì bị dọa đến kêu thảm một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Trần Lễ Thạch giận dữ không thôi!
"Khốn nạn! Đồ khốn nạn! Trở lại đây! Không thì tôi sẽ làm thịt anh! !*
Anh ta vừa mới phẫn nộ gào thét, Mục Y Nhân đã xé toang khăn lụa màu trắng trên đầu ra, không chần chờ chút nào hét lên!
"Đi chết đi!”
Nói xong, cô không chút do dự xông về Lăng Việt!
Trần Lễ Thạch tức giận đến thổ huyết, nhưng, Mục Y Nhân còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa,
liền bị một họng súng nhắm ngay đầu!
"Cô chạy một bước nữa thử xem?”
Mục Y Nhân thân thế run lên, cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chắm người đàn ông ở trước mắt.
Trân Phụ, cha của Trần Lễ Thạch!
Người nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông này vào lúc then chốt lại tung ra một đòn sát thủ như vậy!!
Ông ta cười lạnh.
"Muốn chạy? Cô chạy được không? Đánh gãy tay chân của con trai tôi, cô cho rằng Trần gia
buông tha cho cô dễ dàng như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô không sinh con dưỡng
cái cho Trần gia tôi, cả đời này, cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc chạy! Mấy người hầu các cô, bắt cô ta lại”
Nói xong, hắn nhìn về phía của Lăng Việt.
"Tiểu tử kia, còn không mau dừng tay!”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, Trần Phụ cười lạnh, đem họng súng chĩa về phía Lăng Việt!
"Cũng là do mày và tiện nhân Mục Y Nhân đánh gãy tay chân của con trai tao? Mày thật to gan, ỷ vào mày là Võ đạo tu luyện giả thì có thể đối với con trai tao như thể sao? Mày tưởng mình là ông to bà lớn rồi sao?”
Sắc mặt Lăng Việt không nóng không lạnh nhìn ông ta.
"Bây giờ ông để súng xuống, ta còn có thế cho ông chết một cách toàn thây!"
"Ha ha ha.
..
Trần Phụ ngửa mặt lên trời cười to.
"Để súng xuống? Tao nói cho mày biết, mày nghĩ cùng đừng nghĩ, hôm nay tao cho mày ném mùi bị gãy tay gãy chân là thế nào, mày phải đền tội cho con tao.”.
Danh Sách Chương: