Mục lục
Thần Y Phục Thù!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

57: Vì Em Giành Cả Thiên Hạ


“Tao phải đánh gãy tay chân của mày, để mày tận mắt nhìn con tao chơi người phụ nữ của mày!”
“Để cả đời này của mày đều sống trong hối hận!”
“Để cả đời này của mày đều nhớ lấy, làm con trai của tao bị thương, là sai lầm lớn nhất trong đời mày!”
Sắc mặt Lăng Việt vẫn lạnh lùng.

“Nói hết chưa? Nếu đã xong rồi thì ông có thể lên đường rồi! !”
Dứt lời, hắn bước từng bước một hướng Trần phụ đi tới, tròng mắt Trân phụ hơi híp lại.

“Đứng lại cho tao! Mày có nghe thấy không?”
Lăng Việt không nói,vẫn như cũ tiếng từng bước về phía Trần Phụ.

Trần Phụ nổi giận gầm lên một tiếng!
“Con mẹ nó, mày có bệnh phải không?”
Nói xong, ông ta không chút khách khí hướng về phía bắp đùi Lăng Việt mà nổ một phát súng.

Tiếng súng vang lên, khóe miệng Trân Phụ khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt ông ta ngay lập tức chuyển thành vẻ mặt hoảng sợ.

“Cái này.

..

cái này sao có thể?”
Đông đảo khách mời cũng bị một màn này làm cho khiếp sợ.

Viên đạn kia, thế nhưng lại trôi nổi trong không khí, khi Lăng Việt bước đến, nó lại tự động tránh qua một bên như sinh vật sống vậy.

Một màn này, cũng quá là kinh khủng, thật là khiến người ta ngạt thở.

“Chuyện này...!chuyện này không thể nào!”
“pằng pằng pằng..



Liên tiếp mấy tiếng súng lại vang lên, nhưng sau khi chúng vang lên, Trần Phụ cũng hoàn toàn mất hết hi vọng.

Miệng ông ta run rẩy nói:
“Mày.

.mày rốt cuộc là người hay là quỷ?”
Lăng Việt không nói gì, chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng cầm lấy khẩu súng lục của Trần Phụ.

Sau đó, Lăng Việt đột nhiên vung tay lên.

Trong nháy mắt, bàn tay mang theo khí lực của Lăng Việt phóng tới đem đầu của Trần
Phụ đánh bay đi.

Trần phụ cho đến lúc chết vẫn trợn trừng mắt, đôi mắt tràn đây sự kinh hãi, đến tột cùng hắn cũng không biết là mình đang đối mặt với ai.

“Bịch”, ông ta ngã trên mặt đất, chết ngay tại chỗ.

“Không -! Ông ơi! Mày, mày giết chồng tao, tao liều mạng với mày!”
Trần Mẫu tức giận xông lên, Lăng Việt đến nhìn cũng không thèm nhìn, khẩu súng trong tay
hướng về sau bắn một phát.

“Pằng--!”
Hắn thản nhiên bắn một phát súng, Trần mẫu đã ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả đế giày của Lăng Việt.

“Ba -Mẹ”
Trân Lễ Thạch gào thét liên tục, cặp mắt của hắn đã đỏ bừng cả lên, đáng sợ tới cực điểm!”
“Lăng Việt, mày gi3t chết cha mẹ của tao, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
Lăng Việt sắc mặt vẫn không đổi nói:
“Ngươi cảm thấy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Những thứ ngươi đã làm với vợ của ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười, gấp trăm lần!”

Nghe được hai chữ thê tử, thân thể của Mục Y Nhân trong nháy mắt run lên!
Cô trừng to mắt, gương mặt như không thể tin được.

“Lãng Việt...!.anh.

.

.anh vừa nói gì?”
Lăng Việt ôn nhu cười một tiến với Mục Y Nhân.

“Anh nói em là vợ của anh, anh đã trở về.”
“Thế nhưng.

..

Thế nhưng trước kia không phải anh đã phủ nhận sao?”
“Trước đó, lương tâm anh hết sức hổ thẹn, không mặt mũi nào cùng nhìn em.

Nhưng bây giờ, anh đã nắm toàn bộ Giang Châu trong tay, Giang Châu cũng chính là lễ vật cầu hôn của anh.”
“Là thật ..

.Là thật sao? Anh không phải là đang lừa em chứ?”
Mục Y Nhân run rẩy, đôi mắt bây giờ đã ngập nước.

Lăng Việt nhẹ nhàng vuốt v3 khuông mặt cô, đem cô ôm vào trong ngực.

“Trước đây không phải em đã từng nói, em muốn gả cho anh sao?"
“Năm nó, anh bốn tuổi, em ba tuổi.”
“Ở nhà chòi, anh nói anh muốn sinh thật nhiều con, em nói em có thể sinh một đội bóng.”

“Năm đó, anh bảy tuổi, em sáu tuổi."
“Anh vĩnh viễn không quên được đôi mắt của
em, mái tóc của em, đôi môi của em, và cả những thời hứa của hai ta.”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Là anh! Thật sự là anh rồi!”
Mục Y Nhân đã khóc không thành tiếng!
Mỗi một câu nói của Lăng Việt giống như là mật ngọt rót vào bên trong lòng của Mục Y Nhân.

Cô đã không còn khống chế được cảm xúc của bản thân, không do dự chút nào, cô chạy đến ôm cổ của Lăng Việt, nhón chân lên mà hôn hắn.

Giờ khắc này, tại nơi đây, cô dường như quên đi tất quả mọi thứ xung quanh.

Cô đem tất cả mọi cảm xúc mà suốt năm năm qua cô ngày đêm tích lũy, tất cả đều ở thời
khắc này giao phó cho Lăng Việt.

Một lát sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động! Tiếng võ tay nhiệt liệt làm Mục Y Nhân giật mình tỉnh lại, cô giống như một con thỏ trắng bị dọa đến hoảng sợ, lập tức đem đầu vùi trong ngực của Lăng Việt, còn tay thì hung hăng đấm một cái lên ngực của hắn.

Lãng Việt cười cười.

Hắn ôm Mục Y Nhân vào ngực.

Năm năm qua mỗi một khắc đều mong nhớ tới cô!
Hắn khẽ vuốt tóc Mục Y Nhân, cười nhạt một tiếng, nói:
“Nhìn về phía ngoài cửa đi, anh sẽ vì em mà giành cả thiên hạ.”
Mục Y Nhân nhìn qua một chút, những ông chủ người giàu có ở Giang Châu đều đồng loạt quỳ xuống.

Theo hướng cổng biệt thự Trần gia, mọi người lũ lượt kéo đi ra bên ngoài.

Còn có một số người nhanh chóng chạy ra quỳ xuống, nữa chữ cũng không dám nói nên lời.”
Trong đó thậm chí có những nhân vật tai to mặt lớn, thân phận cực kì tôn quý, cho dù là Mục Y Nhân ngày bình thường đều phải nói chuyện khách khí với họ.

Mà bây giờ thì sao, tất cả những người này đều trở thành thủ hạ dưới trướng của Lăng Việt!
Trong lúc nhất thời, cô cũng không thể nào thích ứng được với những thứ này!
“Lăng Việt...!Năm năm nay, anh đã trải qua chuyện gì a?”
Lăng Việt khẽ cười một tiếng.

“Chuyện này khi về nhà anh sẽ nói rõ đầu đuôi cho em biết.


Hiện tại, ta còn có chuyện phải xử lí”
Nói xong, Lăng Việt chậm rãi đi đến trước mặt Trần Lễ Thạch.

Lúc này, Trân Lễ Thạch lấy đâu ra cỗ khí thế như lúc nãy nữa.

Anh ta lúc này đã hoàn toàn chìm vào trong sự hoảng sợi
Nhiều Giang Châu đỉnh cấp phú hào như vậy, bây giờ đều đi tới Trần gia hắn, không chỉ thế, hết thảy bọn hắn đều quỳ dưới chân của Lăng Việt!!
Lăng Việt phải cường đại đến cỡ nào mới thuần phục được tất cả bọn họ đây?
Mà Trần Lễ Thạch may mắn giữ được cái mạng nhỏ, thế mà hết lân này đến lần khác đều
đi đắc tội với Lăng Việt!
Đây là một việc đáng sợ đến bực nào.

Cha mẹ của anh ta cũng đều đã chết hết cả rồi, anh ta giờ đã không còn gì nữa ?
“Lăng.

..

Lăng Việt, cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”
“Quỷ cốc Lăng Việt, tự là Vô Địch! Nhớ kỹ cái tên này, nếu có kiếp sau, cũng chớ mà tùy tiện đi trêu chọc họ Lăng!”
“Không -I”
Trần Lễ Thạch hét thảm một tiếng, nước mắt nước mũi đều tuôn hết cả ra.

“Đừng giết tôi, tha...!tha cho tôi đi! Tôi không dám, về sau tôi không bao giờ dám, ngươi tha cho tôi đi, ô Ô...!ˆ
Đối mặt với siêu cấp ma đầu Lăng Việt trước mặt, cho dù là Trân Lễ Thạch luôn luôn phách lối, giờ phút này, cũng chỉ có thể cầu xin hắn tha thứ.

Anh ta đã thảm hại đến không đến mức thảm hại hơn, bị thực lực của Lăng Việt nghiền ép triệt để đến mức không thể ngóc đầu lên được!
“Tôi không muốn chết! Lăng Việt! Tôi không muốn chết, cậu...!cậu tha cho cái mạng chó này của tôi điII! Cậu xem, tay chân của tôi đều đã bị cậu đánh gẫy, cậu tha cho tôi, từ nay về sau tôi sẽ không gây bất lợi gì cho cậu nữa đâu.”
Lăng Việt cười khẩy.

“Tha cho ngươi? Tha cho ngươi để ngươi lại đi hại người sao?”
“Không! Về sau những thứ như vậy tôi sẽ không làm nữa! Tôi là người thừa kế của Trần gia, sau này, trên dưới trần gia ta đều một lòng nghe theo cậu.

“Đáng tiếc, Ta một chút cũng không hứng thú gìvới ngươi!”.

58: Nhận Nhau


Trong nháy mắt, một luồng khí xuyên vào trong cơ thể của Trân Lễ Thạch, hắn hoảng sợ, hỏi:

“Ngươi...Ngươi vừa làm gì ta? Sao thân thể của ta đau quá vậy?”

Lăng Việt sắc mặt đạm mạc nói”

“Cũng không có gì. Ta chỉ. . .đem kinh mạch toàn thân của ngươi phá vỡ, thay đổi vị trí một chút, để cho ngươi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Trân Lễ Thạch lúc bấy giờ đã vô cùng hoảng SỢ.

“Tha cho...

Vừa mới nói được hai chữ "Tha cho", anh ta đã hét thảm lên một tiếng, mạch máu toàn thân đều bành trướng, hằn lên từng vệt trông hệt như những con giun vậy.

Sau đó, 'bành" một tiếng, Trân Lễ Thạch lập tức đã hóa thành một bãi huyết vụ!

Trần gia? Toàn diệt!

Một màn này là vô cùng phần tàn nhẫn, vô cùng đáng sợ nhưng tuyệt nhiên, không một

ai đứng ra vì Trân gia mà cầu tình.

Thứ nhất,uy nghiêm của Lăng Việt, há lại có thể khinh nhờn sao?

Thứ hai, Trần gia cũng không phải là một gia tộc tốt đẹp gì!

Giải quyết Trân Lễ Thạch xong, Lăng Việt cũng không quan tâm đến anh ta nữa mà trực tiếp hướng Mục Y Nhân đi tới, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua về phía cửa. Đối mặt với ánh mắt của Lăng Việt, tất cả đềuđồng loạt cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn!

"Từ nay về sau, Mục Y Nhân chính là nữ chủ nhân của các ngươi!"

"Kính chào thiếu phu nhân!"

Mấy trăm người cùng nhau hô to một tiếng làm cho Mục Y Nhân đỏ cả mặt, tim đập loạn nhịp mãi không thôi.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù là tổng giám đốc, nhưng dưới tay cô cũng có không ít nhân viên, nhưng đó cũng chỉ là những người bình thường mà thôi.

Nhưng bây giờ thì sao? Ở đây nhiều người như vậy, đã thế những người này có ai không phải là người giàu có?

Thậm chí còn có ít người mà ai ai cũng phải kiếp sợ a~

Thế nhưng, tất cả những người này, đều mà quỳ rạp dưới chân cô, cái này khiến cho cô cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ vậy,

Thật là khiến cho người khác không thể tin!

"Mọi người. .. mọi người đứng lên hết đi, đừng có quỳ! Mặt đất rất lạnh!"

Nói xong, sắc mặt Mục Y Nhân đỏ lên trông thấy. cô cảm giác, chính bản thân mình hệt như một nha đầu ngốc chưa bao giờ va chạm xã hội.

Nhưng mà không một ai ở đây dám bất kính đối với Mục Y Nhân.

Đơn giản bởi vì Mục Y Nhân là nữ nhân của Lăng Việt, chỉ cần như vậy là đủ rồi!

"Cám ơn Thiếu phu nhân!"

Tất cả cùng kinh hô một tiếng rồi đồng loạt từ từ đứng lên, xếp thành hai hàng, vẻ mặt đây nghiêm túc khiến người ta có chút cảm giác khẩn trương.


Mục Y Nhân cắn môi, nhìn lén qua phía Lăng Việt.

Lăng Việt cười nhạt một tiếng, nắm lấy tay của cô, kéo nàng đi ra ngoài cửa.

"Em không cần sợ hãi, làm vợ của anh, em chính là vương hậu ở mãnh đất này, không một ai dám chê cười em.”

Mục Y Nhân nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu. Dưới ánh mắt của hàng trăm người, hai người

bước lên xe, hướng khách sạn Giang Châu mà đi. Trên toàn bộ đường đi, Mục Y Nhân đều nắm chặt lấy tay của Lăng Việt, không dám buông ra một khắc, cô sợ hắn lại một lần nữa biến mất.

Về đến phòng, Tú Nhi thức thời lui ra, để lại hai người Lăng Việt và Mục Y Nhân trong phòng.

Lăng Việt rút tay ra khỏi tay cô, rót một chén trà để lên trên bàn cho Mục Y Nhân.

"Em còn chưa có ăn gì cả, trước tiên uống ngụm trà, chờ lát anh bảo Tú Nhi đi nấu cháo cho em!"

"Ừm!"

Mục Y Nhân nhẹ gật đầu, bưng lấy chén trà, mắt mở to, thi thoảng lén nhìn Lăng Việt một chút. Mỗi khi Lăng Việt ngẩng đầu nhìn cô, cô lại thẹn thùng cúi đầu xuống, đáng yêu đến nỗi Lăng Việt không thể ngừng trêu chọc được.

Mục Y Nhân như một dòng nước mát không ngừng chảy vào trong tâm hồn hắn.

"Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Anh biết, em nhất định có rất nhiều thứ muốn hỏi."

Mục Y Nhân khẽ cắn môi, để chén trà xuống.

"Năm năm trước đây, ở trong núi, em dùng hết sức để gọi anh, vì sao anh lại không trả lời.”

Lăng Việt phiền muộn cười một tiếng.

"Khi đó, cha mẹ anh bị giết, hai chân anh bị gãy, có thể nói, là tuyệt vọng tới cực điểm! Vào lúc đó, anh không biết tương lai có thể cho em được gì cho nên mới lựa chọn im lặng.”

“ Anh có biết năm năm nay em khó khăn thế nào không? Nếu như không phải tình cảm của em dành cho anh quá sâu đậm, có lẽ, năm năm trước, em đã theo cha mẹ rời khỏi thế gian rồi!"

"Có nhân tất có quả. Năm năm trước đây, bởi vì đi tìm anh mới dẫn đến cha mẹ em bị sát hại, nếu anh còn theo em về chỉ sợ hai chúng ta không còn sống được đến ngày hôm nay.”

Mục Y Nhân thở dài.

"Đáng tiếc, bác trai bác gái và cả cha mẹ em đã không còn để mừng cho chúng ta nữa rồi! Tất cả đều tại cái Hoa gia trời đánh đó!"

Lăng Việt Nam cau mày.

"Hoa gia, sớm muộn gì cũng phải trả giá!"

"Anh nhất định phải báo thù cho bọn họ!"

"Nhất định.”

Trong phòng lại im lặng trầm mặc, năm năm không Gặp, bây giờ cô biết được thân phận của Lăng Việt thế này, tựa hồ có chút thẹn thùng, không

biết nên nói với hắn cái gì.

"Đúng rồi, anh đã trở vê thăm ông nội chưa?” Lăng Việt gật gật đầu.

"Đã đi thăm rồi, qua hai ngày nữa, cũng là đại thọ 70 tuổi của ông nội, đến lúc đó, em cùng anh trở về nhé.”

Mục Y Nhân ngượng ngùng nhìn Lăng Việt một chút đã cúi đầu.


"Năm năm nay anh rốt cuộc đi nơi nào? Vì sao chân lại bình phục, lại còn trở nên lợi hại

như vậy?”

"Năm năm trước, anh được Quỷ Cốc cốc chủ cứu, hắn chữa khỏi hai chân của anh, đồng thời dạy anh tu luyện.”

"Quỷ Cốc, cũng là môn phái võ lâm sao?"

"Đúng thế, anh hiện tại là thiếu chủ Quỷ Cốc thiếu chủ.’”

"Anh lợi hại như vậy sao?"

Mục Y Nhân dứt lời, Tú Nhi bưng một chén cháo đi tới, vừa đi vừa cười nói:

"Đâu chỉ vậy! Thiếu chủ nhà chúng ta hiện tại là Long Tổ Thiếu tướng đó"

"Tê ~I

Mục Y Nhân hít sâu một hơi.

Thẳng thắn mà nói, Quỷ Cốc thiếu chủ, Chiến Thần đường đường chủ cái gì, cô không hiểu

được.

Nhưng hai chữ “Thiếu tướng” cô lại rất rõ "Lăng Việt, anh mới 18 tuổi, sao lại thành

Thiếu tướng?”

"Long Tổ Thiếu tướng không dựa vào tuổi tác, mà là dựa vào thực lực! Thực lực của anh hiện tại đã đủ mạnh, tự nhiên sẽ được phong hàm Thiếu tướng."

Mục Y Nhân có chút tự tỉ.

"Nghĩ không ra, mới ngắn ngủi năm năm anh lại đã trở nên lợi hại như vậy!"

Lăng Việt sao có thể nhìn không ra ánh mắt tự ti của cô ?

Hắn lấy cháo trong tay Tú Nhi, phất phất tay ra hiệu Tú Nhi lui ra ngoài, sau đó, đứng dậy ngồi bên cạnh Mục Y Nhân dùng cái muỗng múc một miếng cháo, đút cô ăn.

"Anh là thiếu chủ Quỷ Cốc cũng được hay Long Tổ Thiếu tướng cũng tốt. Hoặc là cái gì khác. Những cái đó anh cũng không quan tâm."

"Bởi vì anh nỗ lực lấy những thứ này, cũng là vì em!"

Một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho trái tim của Mục Y Nhân như được rót mật ngọt

Cô há cái miệng nhỏ nhắn, cắn môi, một hơi uống cạn hết chén cháo.

"Đừng có mà cầm những thứ như vậy đến lừa em, trước kia anh lừa em thật khổ sở, em sẽ không bị anh lừa dễ dàng như lần trước đâu!"

"Nha đầu ngốc!"

"Em không ngốc, anh mới ngốc ấy!"

Hai người cứ như vậy, một bên cãi nhau, một bên ăn đồ ăn, trò chuyện vui vẻ, một luồng

không khí yêu thương rót đầy vào trong căn phòng nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK