Dùng bữa xong Cao Vinh giữ Mộng Uyên ngồi lại và cho tất cả mọi người ra ngoài chỉ còn lại một mình cô. Cao Vinh liền mở lời
” Cô Mộng Uyên , cô thấy đứa em trai của tôi như thế nào ”
“Ngài muốn hỏi điều gì ạ”
“Cô cứ trả lời theo những gì hiểu là được”
“Chủ tịch rất tốt, cũng rất đẹp trai. Nhưng mà chủ tịch rất ít nói”
” Thì ra đứa em trai này của tôi trong suy nghĩ của cô là thế. Vậy cô có một chút gì đó rung động với nó không? ”
” Thật ra chủ tịch rất đẹp trai làm cho nhiều cô gái muốn nâng niêu, không dám chạm vài sẽ vỡ. Đôi lúc vẻ đẹp trai của chủ tịch cũng làm tôi xiêu lòng, nhưng mà chỉ là thoáng qua. Bởi vì tôi luôn thầm yêu một người dù rằng người đó đã có chủ. Thế nên tôi và chủ tịch chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên ngài cứ yên tâm.”
“Không phải ý của tôi là ý khác…..Nhưng mà thôi không nói chuyện này nữa. Sẽ có một lúc nào cô hiểu ý tôi muốn hỏi là gì thôi.”
Mộng Uyên không phải là không hiểu nhưng mà cô đang trốn tránh, cũng vì cô vẫn còn tình cảm với Thiên Vỹ. Cô cũng không cam tâm chấp nhận Thiên Vỹ đã một người khác.
Cao Vinh sợ hỏi nhiều, nói nhiều sẽ làm cho Mộng Uyên sợ. Không đồng ý ở lại bên cạnh giúp Cao Trọng nữa, nên cũng không muốn miễn cưỡng cô.
Cao Vinh phải đi giải quyết công việc nên cũng không cùng cô trò chuyện quá lâu. Mộng Uyên lại tìm người làm vườn học thêm kiến thức.
…….
Buổi chiều Cao Trọng về sớm hơn mọi khi, vừa vào tới cung điện Cao Trọng ngó xung quanh liền hỏi Mộng Uyên đang ở đâu. Quản gia liền nở một nụ cười ” Thưa ngài cô Mộng Uyên đang ở ngoài vườn hoa”
” Cô ấy ở đó làm gì”
“Tôi thấy cô ấy đang học cách chăm sóc hoa”
Cao Trọng cũng không nói gì , mà trực tiếp ra vườn hoa để xem thử. Từ phía xa xa Cao Trọng thấy Mộng Uyên đang ghi chép, xem ra cô rất thích những loại hoa này. Cao Trọng chỉ đứng ở xa nhìn không lại gần làm phiền cô.
“Cậu mang một số loại hoa ở đây về cho cô ấy giúp tôi ”
” Vâng thưa ngài “. Thiên Minh suy nghĩ liệu Cao Trọng sau này có chiều vợ quá không. Nếu mà chiều theo vợ sẽ khổ cho anh rồi.
……..
Cao Trọng đứng nhìn Mộng Uyên một lúc rồi mới đến gần. Bởi vì Mộng Uyên mãi chăm chú ghi chép lại những gì người làm vườn hướng dẫn không để ý thấy Cao Trọng đến gần. Cao Trọng đưa động tác giữ im lặng với mới bọn họ nên không ai lên tiếng mà lặng lẽ rời đi. Mộng Uyên vừa ghi vừa nói chuyện :
” Thu Hương cô nhớ tý nữa nhắc tôi xin vài cây ở đây về nhé”
” Không cần phải xin làm gì , em thích hoa nào cứ nói với Thiên Minh , cậu ta sẽ mang về giúp em”
Mộng Uyên nghe được giọng nói của anh liền giật mình đứng thẳng tóp dậy mỉm cười nhìn anh.
” Chủ tịch anh về rồi ạ”
“Ừm ”
“Vậy tôi có thể mang một vài cây ở đây về nhà chủ tịch không ạ”
“Em thích cây nào cứ nói Thiên Minh là được”
“Dạ cảm ơn chủ tịch ”
“Ngày mai chúng ta về ”
” Vâng”
Chân của Mộng Uyên đã đỡ hơn rồi cũng có thể đi lại bình thường nên Cao Trọng không muốn ở lại cung điện này tý nào, chỉ muốn về biệt thự của mình, cũng muốn nhìn thấy sự hoạt bác của cô. Bởi vì ở đây Mộng Uyên lạ lẫm cũng e dè không được vui vẻ như lúc ở nhà cùng dì Dương.