Chương 4: Khuôn viên Hòa Long
Từ lúc lên xe cô đều không dám nói một lời nào chỉ nhìn ngấm bên ngoài, còn anh thì như không có gì lướt tài liệu công ty. Thiên Minh lái xe trong tâm trạng khó hiểu. Một bầu không khí tĩnh lặng.
Về tới khuông viên Hòa Long.
Mải mê nhìn ngắm bên ngoài cô không để ý đến, khi phát hiện xe đang tiến nào khu nổi tiếng nhất thành phố này thì cô lo lắng thốt lên:
” Hai người định đưa tôi đi đâu vậy”
“Cô bị thương , nên ghé nhà tôi xử lý vết thương. Sẵn tiện giải quyết vấn đề cô nợ tôi” tay anh vẫn đang lướt ipad nói với cô.
“Oh ”
Từ trước đến nay cô chỉ có dịp đi ngang nơi này vẫn chưa được vào bên trong. Được dịp này nên cô ngắm cho thỏa mãn sự tòa mò trước giờ.Đột nhiên Mộng Uyên nhớ đến gì đó, liền mở túi lấy điện thoại ra…
“Alo, cậu đã về đến nhà chưa” cô sợ ồn đến vị ngồi kế nên không dám nói lớn tiếng mà chỉ thì thào gọi điện
Không biết người cô gọi là ai, cũng không biết bên nói gì chỉ nghe cô trả lời lại
“Được vậy nghỉ ngơi đi nha, mình cũng nghĩ ngơi đây”
Cao Trọng nhìn cô một cái, rồi lại làm việc, trong lòng anh biết người này có vẻ rất thân với cô, nếu muốn biết về cô thì sau này có thể tìm người này.
Sau khi gọi điện thoại xong thì xe cũng dừng lại một căn nhà xa hoa, cô không tin vào mắt mình nữa thầm nghĩ rốt cuộc người là ai, mà lại giàu đến vậy. Có khi nào mình làm suốt đời cũng không đủ đền chiếc xe này không.
“Xuống thôi” giọng nói truyền đến làm cắt ngang suy nghĩ của cô
“…” Cô đang định nói gì đó nhưng chưa kịp nói, thì anh đã giúp cô bước xuống. Cô ngây ngốc trước gương mặt điển trai của anh, làm tim cô nhảy loạn xạ.
“Cảm ơn , tôi đã bớt đau rồi có thể tự đi được” cô không dám nhìn thẳng vào mặt nói, vì cô đang xấu hổ.
Anh sải bước đi trước, cô cũng lon ton đi theo anh vào bên trong.Cô đứng trước căn nhà to mà ngỡ ngàng, lần đầu tiên được tận mắt thấy, lần đầu được bước vào nơi sang trọng như vậy.
” Mời cô vào trong ngồi” giọng nói người phụ nữ khoảng 60 tuổi vang lên làm cô giật mình.
“Dạ ” lúc này cô mới quay nhìn người phụ nữ. Người phụ nữ lớn tuổi này là ai. Cô đang muốn biết thì
” Tôi là quản gia ở đây, cô có thể kêu tôi là Dì Dương ” dường như dì ấy biết cô đang muốn hỏi gì.
Dì Dương rất hiền diệu , nhìn cô với ánh mắt triều mến. Dì ấy nhìn quét qua cô một vòng rồi gật gật đầu.
” Cô bé, cô tên là gì?”
“Dạ , cháu tên Mộng Uyên”
Trong lúc cô và dì Dương đang nói chuyện thì anh không nói một lời nào mà đi thẳng vào trong mất hút. Khoảng 3 phút sau thấy từ trong đi trên tay còn mang hộp cứu thương tại nhà, đang tiến đến chỗ chỗ cô và dì Dương.
Lúc trước do cô hoảng hốt nên chưa nhìn rõ người đàn ông này, bây giờ nhìn anh đẹp hoàn mỹ từ gương mặt đến thân hình. Đúng là hình mẫu của các cô gái, mà còn giàu có nữa.