Chương 41: Cục tức của Dương Dương
Trần Phong từ bên trong nhà hàng đã trong thấy hai cô, nhưng vì đang tiếp khách nên không thể gọi hai cô. Tầm mắt anh rơi vào tay của Mộng Uyên trong thấy tay cô đang bị thương thì rất lo lắng.
Ngồi tiếp khách mà lòng anh cứ như lửa đốt, muốn chạy đến quan tâm cô. Nhưng lại thấy hai cô rời đi, vẻ mặt anh buồn bả.
Lúc nảy Dương Dương không hề phát hiện Mộng Uyên bị thương. Bây giờ mới để ý thấy, liền nắm lấy tay cô.
“Tay cậu bị sao vậy”
“À do mình không cẩn thận bị mãnh vỡ cứa vào thôi. Không sao đâu”. Mông Uyên xua xua tay không có gì to tác với Dương Dương.
Mộng Uyên không dám nói thật sẽ làm Dương Dương lo lắng cho cô.
“Cậu lúc nào cũng hậu đậu hết vậy ”
Mộng Uyên cười cho qua chuyện , đổi chủ đề.
“Sao hôm nay cậu lại có nhã hứng hẹn mình đi ăn vây?!”
” Ba mẹ mình muốn đưa bà về quê, ở quê không khí trong lành, yên tĩnh thích hợp cho bà mình dưỡng bệnh. Nên mình cũng dự định sẽ về quê!!!”
“Sao đột ngột vậy?”
“Đúng là hơi đột ngột, nên mình muốn đưa cậu đi ăn uống thỏa thích, để báo với cậu việc này”
” Cậu về chỉ còn một mình tớ ở lại sẽ rất buồn!”
Dương Dương gõ vào trán Mộng Uyên một cái.
“Cậu bị hâm hả? Mình về quê tiện cho việc chăm sóc ba mẹ và bà của mình. Chứ có phải đâu xa đâu, khi nào rảnh rỗi cậu về thăm tớ là được ”
Mộng Uyên ôm trán đau của mình nủng niệu nói:
” Ồ”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất lâu, cùng nhau đi trung tâm mua sắm mua rất nhiều đồ. Tay hai cô sắp không xách hết nữa rồi.
……
Lâm Tuệ cũng đi dạo ở trung tâm mua sắm vô tình bắt gặp Mộng Uyên và Dương Dương cũng đang mua sắm ở đây, cô ta nhìn hai cô bằng ánh mắt câm phẫn.
Lâm Tuệ đi đến giả vờ để Mộng Uyên va phải trúng vào cô. Mộng Uyên vội vàng cúi người xin lỗi.
“Thật xin lỗi, tôi xin lỗi ”
Vừa ngẩn đầu lên thì thấy đó lại là Lâm Tuệ. Chưa kịp nói gì thì Mộng Uyên bị Lâm Tuệ tát một tát rất mạnh nghe mà vang dội.
Dương Dương đứng bên cạnh cũng tức giận kéo Mộng Uyên ra phía sau lưng mình.
“Nè cô là ai mà dám đánh bạn của tôi!”
“Cô ta tông trúng tôi. Cô có biết một bộ đồ trên người của tôi rất đắt không hả?!”
“Thứ nhất bạn tôi đụng trúng cô cũng đã xin lỗi rồi. Thứ hai nếu đồ của cô quá mắt thì đừng có mặt ra đường, lỡ tên cướp mà biết hắn sẽ xé bộ đồ của cô đi bán đó. Thứ ba cô đánh còn đánh người bậy bạ!” Dương Dương tức giận thật rồi.
Mộng Uyên kéo Dương Dương lại, vẻ mặt khó xử.
Mặt của cô cũng đang sưng đỏ lên, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống không ngừng.
Thu Hương và Hồng Trâm cũng mang theo bốn vệ sĩ chạy tới, lo lắng xem vết tát trên mặt cô.
Trong thấy Thu Hương và Hồng Trâm ở đây Lâm Tuệ sợ rằng Cao Trọng cũng ở đây, nên định bỏ đi thì bị Thu Hương gọi lại.
“Tiểu thư Lâm Tuệ, cô bỏ đi như vậy sao?”
Lâm Tuệ quay lại nhìn Thu Hương với vẻ mặt hiền từ.
“Tôi không có làm sai , thì tại sao lại không được đi!”
Nói rồi Lâm Tuệ bước đi thật nhanh bỏ lại đám người Thu Hương đang quan tâm đến Mộng Uyên. Dương Dương hai mắt đỏ ngầu nhìn bọn họ.
“Các cô quen cô ta , lại để cô ta đi như vậy? Các cô làm vệ sĩ kiểu gì vậy?.”
“Dương Dương cậu đừng tức giận để mình giải thích với cậu một chuyện.!”
Mộng Uyên kéo Dương Dương lại chỗ khác giải thích rõ ràng với cô. Dương Dương càng nghe càng tức giận hơn. Kéo Mộng Uyên về biệt thự nói cho ra lẻ, cô không thể để người khác bắt nạt bạn thân của cô được.
Mộng Uyên biết sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng không có cách nào ngăn cản được Dương Dương, vì việc mà cô đã muốn làm thì khó có ai có thể ngăn nổi cô.
Mộng Uyên theo Dương Dương về biệt thự, Mộng Uyên luôn đứng phía sau của Dương Dương. Cao Trọng dường như cũng được vệ sĩ báo cáo lại tình hình, nên đã ngồi đợi hai cô sẵn.
Khi Cao Trọng trong thấy trên mặt trắng nỏn của Mộng Uyên vẫn còn đang sưng tấy một bên, tim anh như quạnh lại, đau lòng nhìn cô.
Dương Dương còn chưa kịp nói gì thì đã bị Cao Trọng tiến tới kéo cô về bên cạnh mình, xem xét mặt của cô, càng khiến anh đau lòng.
” THU HƯƠNG, HỒNG TRÂM , lập tức đưa Mộng Uyên về phòng, giúp cô ấy giảm đau trước”
Dương Dương không kiên nể mà trừng Cao Trọng một cái, kéo Mộng Uyên về sau lưng của mình.
“Chủ tịch, trước tiên tôi xin lỗi ngài vì đã tự ý xong mà không xin phép!” . “Ngài nhìn đi cô ấy là bạn thân nhất của tôi, khi giận cô ấy, ngay cả đánh cô ấy cũng chưa từng đánh, thế mà ngài vì cậu ấy nợ ngài một món nợ mà lại để em gái ngài đánh cô ấy thành ra như vậy!?”
Mộng Uyên kéo kéo tay Dương Dương muốn nói với đừng nói nữa, sợ rằng Cao Trọng sẽ nổi giận. Bởi vì, cô nhìn thấy lúc này mắt của Cao Trọng đang đỏ ngầu.