Một người phụ nữ trung niên quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói, mỉm cười nhẹ nhàng.
” Cháu về rồi à, mau lại đây”
Người phụ nữ này chính là cô gái ruột của ba anh Cao Ngọc. Bà ấy bây giờ là người thân duy nhất của hai anh em nhà họ Cao.
Lâm Tuệ bị ngó lơ liền một mạch chạy đến chỗ của bà làm nủng. Cô được bà nhận nuôi từ bé , rất cưng chiều. Dù cô muốn gì bà điều cho cô.
“Mẹ, anh ấy không thèm quan tâm tới con !”
“Cái con bé này thật là, anh con vừa về nên hơi mệt thôi”
Bà vỗ vỗ bàn tay Lâm Tuệ mà nói.
“Cao Trọng à, sao càng ngày càng đẹp trai như vậy hả?”
“Vâng, sao cháu bằng anh trai được ạ”
“Hai đứa nhỏ này vẫn luôn yêu thương nhau như vậy là tốt rồi . Cô sẽ ở lại vài tháng chỉ dẫn cho Lâm Tuệ rồi sẽ về Mỹ”
Cao Trọng hôm nay đến đây không phải vì để thăm bà mà muốn đến để hỏi tội Lâm Tuệ. Cao Trọng không kiên nhẫn nói:
“Cô à, cháu hôm nay về không phải để thăm mọi người, cũng càng không phải về nói chuyện phím ,mà cháu muốn hỏi tội Lâm Tuệ! ”
Bà ấy ngạt nhiên nhìn Lâm Tuệ ngồi cạnh.
“Con đã làm gì sai để anh con đến hỏi tội vậy hả?”
Lâm Tuệ lo lắng nhìn Cao Ngọc, thầm mắng Mộng Uyên [đồ con tiện nhân dám mách lẽo với anh Cao Trọng].
Cao Vinh thấy vậy cũng vội hỏi
” Có chuyện gì sao , em ấy đã lã làm sai gì sao?”
“Anh nên hỏi em ấy đi”
Lâm Tuệ tỏ ra bình tỉnh như không có chuyện gì, mà nhẹ nhàng hỏi:
” Em không biết mình đã làm sai gì sao ạ”
Cao Trọng lười nói với cô ta trực tiếp ra hiệu cho Thiên Minh chiếu đoạn video ở trung tâm mua sắm lên màng ảnh lớn cho mọi người nhìn.
Cao Ngọc rất đổi ngạc nhiên quay sang nhìn đứa con gái ngoan hiền của bà tại sao lại trở nên vô cơ đánh người, không có lý lẽ, đanh đá như vậy từ lúc nào.
Cao Trọng đứng dậy muốn rời đi thì bị bà ấy gọi lại.
” Cô gái đó là ai, tại sao cháu lại phải bảo vệ? ”
Cao Trọng không hề quay lại nhìn cứ thế mà bước đi, chỉ muốn nhắc nhở bà ấy một câu.
“Cô không cần biết quá nhiều đâu!”
“Cao Trọng….”
Bà còn muốn nói gì đó với anh nhưng anh đã đi xa rồi.
Cao Vinh cũng thấy tình hình không thích hợp để ở lại cũng xin phép đi mất. Cao Ngọc lúc này tức giận nhìn Lâm Tuệ.
“Con nói đi rốt cuộc là sao đây hả?”
“Con…..”
“Con cái gì? Rốt cuộc còn có bao việc mà ta chưa biết nữa hả?”
Lâm Tuệ lúc này không biết phải làm gì, chỉ có thểủ rủ mặt mày cho bà xem. Không dám nói một lời nào. Cô chỉ có thể cam chịu sự quở trách của mẹ nuôi mà thôi.
Cao Ngọc tức tới không biết nói gì nữa, bà đi về phòng đóng sầm cửa lại (rầm) tiếng đóng cửa rất mạnh ngay cả Lâm Tuệ cũng phải giật mình.
……
Qua rất lâu Lâm Tuệ mới dám đến gõ cửa phòng của mẹ nuôi.
” Mẹ là con, mẹ mau mở cửa cho con đi” , ” Mẹ mở cửa cho con đi ”
Nhưng Cao Ngọc không hề muốn mở cửa. Bà đã hy sinh thân mình thay anh chị quá cố chăm sóc cho hai đứa cháu, bà lại nhận nuôi thêm cô từ bé.
Cô là đứa rất ngoan ngoãn, luôn làm cho tất cả mọi người yêu thương chiều chuộng. Tất cả những thứ cô muốn bà chưa bao giờ từ chối, thế mà hôm nay bà lại nhìn thấy đứa con bà yêu thương làm cho đứa cháu mà bà xem như con ruột không muốn về thăm bà.
Trước lúc anh chị bà mất , bà đã hứa với họ sẽ chăm sóc tốt cho Cao Trọng vì khi cậu ra đời chưa đầy 2 tuổi hai người họ đã bị tai nạn. Từ đó Cao Trọng trở nên lạnh lùng , ít nói. Cũng từ đó căn bệnh của anh trở nặng thêm.
Từ khi sinh ra Cao Trọng không hề thích gần phụ nữ, chỉ cần là nữ đụng vào anh đều khóc. Nhưng sau đó khi na mẹ anh mất bệnh sợ nữ giới của anh càng nghiêm trọng hơn.
Càng nghĩ đến thái độ của Cao Trọng lúc sáng bà càng cảm thấy buồn phiền. Đột nhiên lại nhớ đến cô gái đã bị Lâm Tuệ tát ở trung tâm mua sắm.
Cao Ngọc giật mình phát hiện ra vấn đề, trước nay nay Cao Trọng không hề quan tâm đến giới nữ kia mà. Liền mở cửa cho Lâm Tuệ. Nhưng không hề để cô bước vào bên trong. Bà nhìn Lâm Tuệ nói:
“Mau gọi anh Cao Vinh của con đến đây cho ta”