"Ngươi thật sự cho rằng...... Ngươi gạt được trẫm?"
Tông Lạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, để chén nước đập mạnh vào đầu, nước trà ấm theo mái tóc đen chảy xuống, sau đó vỡ tan tành trên mặt đất.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được đau đớn truyền đến từ trán mình, máu từ vết thương bị xé rách chậm rãi chảy xuống, sền sệt ấm nóng, theo khe hở giữa sống mũi và lông mày, chậm rãi bò trên mặt.
Uyên Đế đã không kìm nén được sự tức giận của mình.
Khi thực sự tức giận, ông không phải như người bình thường la đánh la giết, ngược lại ẩn nhẫn kìm nén, giống như núi lửa ngủ yên chầu chực phun trào.
Càng như vậy, khi cơn giận bộc phát càng thêm đáng sợ.
Rốt cục vẫn đến một bước này. Tông Lạc thầm nghĩ.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy.
Hắn không nói gì, vén vạt áo lên, thẳng thắn quỳ xuống.
"Nhi thần...... Cầu xin phụ hoàng thứ tội."
Uyên Đế từ trên cao nhìn xuống, châm chọc nói: "Thứ tội?
"Nếu ngươi không mất trí nhớ, vì sao không trở về? Sau một năm, lại làm bộ làm tịch trước mặt trẫm?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm 'người tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh', ngay cả một Hoàng tử cũng không bảo vệ được, trở thành trò cười thiên hạ?!"
Đế vương càng nói, âm thanh càng trầm, lửa giận ngày càng chồng chất.
Lồng ngực của ông không ngừng phập phồng, mỗi hơi thở đều đau như dao cắt.
Nhưng ông vẫn cứ nói, rõ ràng là vô cùng tức giận, ngữ khí bén nhọn gay gắt.
"Trẫm thật không biết, ngươi muốn ngôi vị Thái tử như vậy. Hoặc là... ngươi căn bản không muốn làm Tam hoàng tử bị giam cầm trong kinh thành, bị hạn chế khắp nơi, làm gương cho thiên hạ,
mà muốn tiếp nhận y bát của Quỷ Cốc, lưu lạc góc bể chân trời?"
Người sáng suốt đều nghe ra, những lời của Uyên Đế không hề có chút phán đoán nào, hoàn toàn là lời nói khi nóng giận.
Hành vi của Tông Lạc thực sự quá kỳ lạ, lại căn bản không có động cơ.
Giống như suy luận của Tứ hoàng tử, nếu Tông Lạc thật sự muốn đoạt trữ, trận chiến Hàm Cốc Quan sẽ đẩy danh vọng của hắn lên tới đỉnh cao, không cần phải giả chết chạy trốn, làm ra hành động thừa thãi.
Dưới tình huống như vậy, Uyên Đế nói hắn không muốn gánh vác trách nhiệm Hoàng tử, giả chết thoát thân, xoay người tiếp nhận y bát của Quỷ Cốc, điều này có thể hiểu được. Dù sao trước đó, Tông Lạc cũng không có biểu lộ ý đồ muốn đoạt trữ, so với ở Hoàng thành, hắn thích lĩnh binh ra ngoài tác chiến hơn.
Nghe vậy, cổ họng Tông Lạc chuyển động, đột nhiên dập đầu thật sâu.
Giọng nói của hắn mang theo thống khổ vừa đủ: "Không phải nhi thần cố ý giấu diếm...... Chỉ là nhi thần...... Sau trận chiến Hàm Cốc Quan, may mắn thoát chết trong gang tấc, được thủ lĩnh Nho gia cứu giúp, sau khi tỉnh lại, mặc dù trí nhớ nguyên vẹn, tay chân lành lặn, nhưng...... không may mất đi thị lực, trở thành một người mù."
Uyên Đế bản tính đa nghi, ngụy trang mất trí nhớ mù mắt có thể lừa được ông một lúc, không thể lừa ông cả đời. Huống chi Tông Lạc đã trở về kinh thành, nhất định phải khôi phục thân phận làm Hoàng tử, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dù hắn có thông minh cẩn trọng tới đâu, cũng không thể chu toàn, không để lộ sơ hở.
Vạn nhất nếu bị vạch trần, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói đoạt trữ, không chừng còn dẫm phải vết xe đổ của kiếp trước. Tông Lạc dù có ngốc tới đâu, cũng không thể làm điều ngu xuẩn như vậy.
Diệp Lăng Hàn biết hắn không mất trí nhớ, Ngu Bắc Châu biết hắn không mất trí nhớ, Công Tôn Du cũng biết hắn không mất trí nhớ... Chỉ vì hắn căn bản không có ý định che giấu chuyện này.
Ngay từ đầu, Tông Lạc đã chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, là ai tiết lộ tin tức ra ngoài, tất cả đều trong dự liệu của hắn.
"Chỉ trách nhi thần sơ suất. Giờ chuyện đã đến nước này, tuy rằng vô cùng hối hận, nhưng cũng không thể làm gì. Chung quy cũng bởi không thể yên lòng, khó quên quê cha đất tổ, nên mới nhất thời hồ đồ...... Nói dối là mình mất đi trí nhớ."
Bạch y Hoàng tử cố gắng duy trì âm thanh kiên định: "Là nhi thần bất hiếu, không nên lừa gạt phụ hoàng, nhưng hiện giờ...... Ngay cả y thánh tiền bối cũng bó tay hết cách. Bộ dạng mù mắt thế này...... Thật sự không còn mặt mũi gặp lại phụ hoàng, huống chi làm gương cho các hoàng đệ, ngay cả dẫn binh bảo vệ tổ quốc...... cũng không còn năng lực."
"Phạm phải tội khi quân, nhi thần không còn lời nào để nói, không có ý định biện minh. Nếu phụ hoàng muốn trừng phạt, nhi thần tuyệt đối không oán hận, mặc cho phụ hoàng xử trí."
Trán hắn dán sát mặt đất lạnh như băng, máu trên trán theo suối tóc đen chảy xuống, lòng bàn tay hắn toát mồ hôi, môi mím chặt, trái tim giống như đánh trống trận.
Lá bài mất trí nhớ này, là lá bài đầu tiên Tông Lạc vứt bỏ.
Tuy rằng hắn không đoán ra được tâm tư của Uyên Đế, nhưng thật giả lẫn lộn sẽ càng đáng tin hơn. Nếu chỉ đơn thuần là mù mắt hay mất trí nhớ, e rằng kết cục sẽ giống như ngày hôm nay, vừa đối mặt đã bị Uyên Đế nhìn thấu.
Vì thế hắn phải ngụy trang thành bộ dạng ngoài ý muốn mù mắt, trải qua đả kích trọng đại, cam chịu bản thân đã thành một phế nhân, cho nên không dám về nước, dù có về nước cũng phải giả vờ làm một Hoàng tử bị mất trí nhớ.
Về tình về lý, dựa theo thái độ làm người và biểu hiện lúc trước của Tông Lạc, tất cả đều hợp lý.
Lòng dạ đế vương thật không dễ đoán.
Tông Lạc đã làm hết sức mình, kế tiếp, chỉ đành phó mặc cho số phận.
"Rì rào......"
Bên ngoài yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua kẽ lá.
Đêm qua rơi ít tuyết đầu mùa, sáng sớm hôm nay đã không còn rơi nữa, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng, gió lạnh vù vù.
Những tiếng gió này rơi vào trong tai Tông Lạc, cuối cùng xen lẫn với tiếng bước chân.
Uyên Đế bình tĩnh nhìn chằm chằm nhi tử lớn tuổi nhất hiện nay, sau đó mới tức giận nôn ra. Máu, trong cổ họng xộc lên mùi máu tươi nồng đậm.
Là một người cha, ông không thể không hiểu con trai mình.
Huống chi...... Tông Lạc kỳ thực vẫn là Hoàng tử ông quan tâm nhất, để ý nhất.
Không ai khác.
Nguyện vọng lớn nhất của Tông Lạc, chính là mỗi một lần nắm giữ ấn soái xuất chinh, mặc áo giáp đen, từ phủ hoàng tử vào cung từ biệt, lúc từ biệt, nghe Uyên Đế nói một câu "Trẫm hôm nay vừa hay rảnh rỗi, lại mới bãi triều, có thể đưa tiễn ngươi".
Cho dù không tiễn ra khỏi cổng thành, chỉ đơn giản là cùng hắn đến trước phủ điểm binh, đoạn đường ngắn ngủi như vậy, Tông Lạc cũng sẽ vui mừng như một đứa trẻ được khen ngợi.
Nhưng Uyên Đế chưa từng nói qua, một lần cũng không có.
Tông Lạc dẫn theo đội quân Huyền Kỵ giục ngựa rời khỏi cổng thành, trước mặt dân chúng luôn ngẩng cao đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt vẫy tay chào họ.
Trên quãng đường không tính là dài này, nếu hắn đột nhiên quay đầu lại, dùng nội lực tập trung lên đáy mắt, có lẽ sẽ phát hiện ra. Mỗi lần hắn xuất chinh ra trận, trên toà tháp cao nhất trong góc thành, đều có một vị quân vương mặc long bào huyền kim đứng đó, sắc mặt nhu hòa khó nhận ra, xa xa chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Nhưng Tông Lạc không hề ngoảnh lại, một lần cũng không.
"Ngươi ngẩng đầu lên."
Tông Lạc nghe lời làm theo.
Không có dải lụa trắng kia, đôi mắt bạch y Hoàng tử cứ vô hồn mở to như vậy, đen trắng rõ ràng, không còn thần thái, không thể tìm được một điểm tập trung.
Uyên Đế gần như dùng hết sức lực toàn thân, nuốt máu trở về.
Ông đã vô số lần chứng kiến Tông Lạc dẫn quân rời đi, khí thế hào hùng, tinh thần hăng hái.
Nhớ rõ Tông Lạc múa kiếm trong ngày sinh thần, dáng vẻ như bay.
Nhưng ông chưa từng thấy Tông Lạc trầm lặng như vậy, không buồn không vui, tâm như tro tàn.
Hắn là một đứa trẻ ngoan.
Là một nam nhân hiếu nghĩa trung tín, quan tâm thủ túc, cho dù bị trách phạt, cũng chỉ biết 'Bá Du khóc trượng'*, lúc nào cũng vậy.
Giọng nói của Đế vương đã không còn tức giận như trước: "Đứng lên...... Ngươi đứng lên."
Tông Lạc cảm thấy ngực mình tê dại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Chuyện đến nước này, ba ngàn tầng sóng, rốt cục cũng hạ màn.
Hắn đã đặt cược đúng.
Hoàn toàn lừa gạt phụ hoàng của mình.
Lừa gạt bạo quân kiếp trước vô cớ chán ghét hắn, không nói một lời phái hắn ra biên ải, cuối cùng ban xuống thánh chỉ tự sát.
Dễ dàng và đơn giản đến mức ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Càng không thể tin trong lòng hắn thế nhưng lại không hề vui vẻ.
Tông Lạc không đứng dậy.
Hắn quỳ trên mặt đất, chậm rãi vươn một tay ra.
Uyên Đế nhìn hắn mở lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay là một miếng hổ phù.
Đây là hổ phù Huyền Kỵ binh đã biến mất cùng Tam hoàng tử sau trận Hàm Cốc Quan.
Giọng nói Tông Lạc khàn khàn: "Tam hoàng tử đã chết trong trận Hàm Cốc Quan từ lâu, không thể tận hiếu với phụ hoàng, mong phụ hoàng thành toàn cho nhi thần, coi như...... thành toàn một danh tiếng tốt."
"Nói bậy! Đôi mắt của ngươi cũng không phải không trị được!"
Uyên Đế nhảy dựng cắt ngang lời của hắn: "Trẫm là chân long thiên tử, thiên hạ này đều là của trẫm, y thuật trị không hết thì dùng vu thuật, vu thuật trị không hết thì còn tiên pháp. Thánh chỉ hạ xuống, danh y thiên hạ phải đến chẩn trị, chữa khỏi phong vương tấn tước, nếu không chữa khỏi, trẫm sẽ khiến bọn họ mất đầu!"
Bạch hoàng tử cứng đờ sống lưng, không thể tin được ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Đối mặt với tình huống này, Tông Lạc đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng.
Với sự đa nghi của Uyên Đế, hơn phân nửa đối với lý do thoái thác của hắn không chừng nửa tin nửa ngờ, có thể sẽ gọi ngự y xác nhận.
Hoặc là căn cứ vào biểu hiện trước sau như một của Uyên Đế, một nhi tử vốn không được quan tâm, trong đông đảo Hoàng tử chỉ tính là tầm thường. Bây giờ sau khi mất trí nhớ, hắn càng không bắt mắt, nhận lại thì nhận lại, cũng không có gì to tát.
Hoặc là thuận nước đẩy thuyền nhận lấy binh quyền, cầm lên thật cao, nhẹ nhàng buông xuống. Giống như những gì kiếp trước Tông Lạc từng nghĩ, Hoàng đế ngoài mặt tỏ ra bình thản, kì thực đối với binh quyền canh cánh trong lòng. Danh vọng của hắn trong trận Hàm Cốc Quan quá cao, muốn khôi phục thân phận Hoàng tử, trước hết phải tự giác giao nộp binh quyền, bày tỏ thái độ.
Tông Lạc hao hết tâm tư, cố gắng hết sức để tính toán những phản ứng có thể xảy ra của cha mình, mường tượng ra vô số phương án và kết quả ứng đối khác nhau ở trong đầu.
Duy chỉ không nghĩ tới, Uyên Đế sẽ nói với hắn những lời như vậy.
. m thanh Tông Lạc chật vật như tắc nghẽn: "Nhưng hiện giờ, nhi thần chỉ là một phế nhân..."
Chưởng phong sắc bén lại lần nữa giương lên.
Gió vẫn như trước, nhuốm đầy mùi rỉ sét.
Ngay khi Tông Lạc cho rằng lần này nhất định không thoát khỏi một cái tát, gió bỗng nhiên dừng lại trước trán.
Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp mà to lớn nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn.
"Ngày nào trẫm còn sống, ngươi vẫn là Tam hoàng tử Đại Uyên."
Hoàng đế khẽ di chuyển bàn tay, động tác có chút vụng về.
Đôi tay ông không biết đã cầm qua bao nhiêu binh khí, dính qua bao nhiêu máu tươi kẻ thù, giờ khắc này lại thận trọng từng ly, không dám động mạnh, sợ máu của mình không cẩn thận dây vào tóc bạch y Hoàng tử.
"Chuyện mà trẫm muốn làm, dù đào núi lấp biển, đâm thủng ngày đêm, trẫm cũng sẽ làm được."
—-----
Chú thích:
*Bá Du khóc trượng: thành ngữ Trung Quốc nói về lòng hiếu thuận. Bá Du phạm sai lầm, mẹ ông đánh ông, Bá Du liền khóc. Mẹ ông hỏi: "Trước đây mẹ đánh con, con chưa từng khóc, vậy hôm nay vì sao con khóc?" Ông trả lời: "Trước đây con làm sai nên mới bị đánh, nhưng hôm nay, sức lực của mẹ không thể khiến con đau, cho nên con khóc."
—----