"Ngươi chê ta bẩn sao?"
Tông Lạc nghe xong câu hỏi của Diệp Lăng Hàn, vẫn không quay đầu lại.
Hắn không biết phải trả lời thế nào.
Diệp Lăng Hàn cho rằng hắn không nhìn thấy, nhưng trên thực tế, dải lụa trắng này đối với Tông Lạc không có tác dụng, ngoại trừ hơi mờ một chút.
Cho nên Tông Lạc cũng nhìn ra, vừa rồi sau khi Diệp Lăng Hàn tỉnh lại, lúc người hầu lại cầu xin, Diệp Lăng Hàn liền vươn tay kéo hắn, cổ họng phát ra âm thanh kêu gào không thành tiếng, bảo hắn đừng nói nữa.
Tông Lạc hiểu được sự kiêu ngạo của Diệp Lăng Hàn khi là Thái tử một nước.
Mười mấy năm trước ở Vệ quốc cẩm y ngọc thực, đi đến đâu cũng được người khác vây quanh. Một khi gia tộc suy tàn, từ Thái tử cao cao tại thượng biến thành con tin nước khác, chẳng khác nào từ trên cao rớt xuống đất.
Chưa kể gặp phải tình cảnh thế này, bất kỳ ai cũng sẽ vô vùng nhục nhã và suy sụp.
Điều Diệp Lăng Hàn không tiếp nhận nhất hiện giờ, chính là Hoàng tử của địch quốc đã nhìn thấy tình cảnh của mình, càng không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ hay bố thí nào khác.
Toàn bộ Đại Uyên, chỉ có Ngu Bắc Châu là có một chút quan hệ với hắn, nếu không hắn sẽ không kêu đi Bắc Ninh Vương phủ.
Người hầu cũng do nhất thời hoảng loạn, to gan lớn mật đi quá giới hạn, lại không nghĩ tới chủ tử của hắn có cần giúp đỡ hay không.
Giống như Tông Lạc vừa rồi có lòng tốt, đối phương cũng không nhất định tiếp nhận, hơn nữa nghe hắn hỏi câu kia, nói không chừng còn bị ghét bỏ.
Nhưng cũng không sao.
Tông Lạc rất ít khi chạm mặt với Diệp Lăng Hàn, không giống như Công Tôn Du, người luôn âm mưu đối phó hắn, khi hắn tự sát còn đứng ở trên tường thành từ xa quan sát.
Nghĩ kỹ lại thì, mặc dù Diệp Lăng Hàn làm đủ chuyện xấu sau khi hắc hoá, nhưng lại chỉ chừa hắn ra. Bằng không với lòng trung thành của Diệp Lăng Hàn với Ngu Bắc Châu ở kiếp trước, trong danh sách ám sát, kẻ thù số một như Tông Lạc phải đứng đầu.
Chuyện đáng ghét nhất mà Diệp Lăng Hàn đã làm chính là ra tay với Tông Thụy Thần.
Nếu người mật báo đời này không phải hắn, thì Tông Lạc cũng không đến mức một chút độ lượng cũng không có.
Tiếp nhận hay không là tuỳ Diệp Lăng Hàn.
Đương nhiên, Tông Lạc cảm thấy Diệp Lăng Hàn hơn phân nửa sẽ không tiếp nhận, dù sao hắn là người thuộc đảng Ngu Bắc Châu.
Vẫn câu nói cũ, lôi kéo nam phụ là việc Tông Lạc đời trước từng làm, đã biết không có kết quả, tuyệt đối sẽ không tái phạm.
Nhưng mà là người có máu có thịt, nhìn thấy cảnh này cũng khó thờ ơ.
Hắn làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, nhân từ nghĩa khí.
Sau khi đưa ô cho Diệp Lăng Hàn, Tông Lạc đầu trần đi giữa trời đêm.
May mà lúc ra cửa hắn mặc áo choàng, lại có nội lực hộ thể, cởi ra cũng không quá lạnh.
Lúc mới ra cửa, chỉ là lất phất tuyết rơi, dần dần tuyết lớn lả tả bay xuống, bám lên mái tóc của bạch y Hoàng tử, nhìn từ xa giống như một chiếc bánh ngọt cỡ lớn chuyển động dính đầy bột phấn.
Tông Lạc cứ như vậy chậm rãi đi đến mục tiêu chuyến đi tối nay của mình.
Phủ Bắc Ninh Vương.
Vì là vương gia khác họ được sủng ái trọng dụng, đương nhiên kiến trúc quy cách của phủ Bắc Ninh Vương cũng không tệ.
Rõ ràng giờ Hợi đã qua, nhưng vương phủ to như vậy lại không thắp đèn, yên lặng tĩnh mịch, giống như ma quỷ u linh tọa lạc giữa hoàng thành, trái ngược hoàn toàn với Tam hoàng tử phủ đèn đuốc sáng trưng ở góc đối diện, có chút quỷ dị.
Tông Lạc đi tới trước cửa lớn màu đỏ thẫm, ngước mắt nhìn lên, trực tiếp đề khí phi thân, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi vào trong sân vương phủ.
Thân là đối thủ một mất một còn, Tông Lạc biết rõ trong vương phủ của Ngu Bắc Châu không có nhiều hạ nhân. Hơn nữa tên này không thích đông người ồn ào, cho nên phần lớn người hầu trong phủ đều bị câm.
Về phần thị vệ cũng rất ít, chỉ có Thiên Cơ quân thay phiên đổi gác. Dù sao sức mạnh vũ lực đã bày sẵn ra đó, ai lại dám ám sát đệ tử Quỷ Cốc. Tuy nhiên, có khá nhiều tử sĩ, đều là năm đó Ngu Bắc Châu mang đến sau khi tiêu diệt Ngu gia, không cần tốn công đào tạo.
Lúc Tông Lạc đáp xuống, hắn thận trọng không nhúc nhích, mà đứng tại chỗ một lúc.
Theo lý mà nói, nếu có ai đó đang trực trong bóng tối, hắn mặc đồ trắng như thế, liếc mắt một cái là sẽ nhìn ra.
Hành lang trước mặt càng lúc càng sâu, nhìn không thấy đáy, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy. Chỉ có tiếng nước róc rách dưới hòn non bộ, xa xa có tiếng chim ưng kêu khẽ, tuyết trắng đang rơi, ngoài ra không có bất kỳ âm thanh nào khác, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nếu đã không có người, Tông Lạc dứt khoát mở rộng bước chân.
Hắn đi dạo trong phủ Bắc Ninh Vương, giống như tản bộ trong viện nhà mình.
Với giá trị vũ lực của Tông Lạc, ở Hoàng thành ngoại trừ hoàng cung, những nơi khác hắn đều có thể tự do đi lại.
Có câu 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng', lúc phủ Bắc Ninh Vương còn đang xây dựng, Tông Lạc đã để mắt tới, tuy không lấy được bản vẽ bố trí tuyệt mật, nhưng vẫn thừa dịp ban đêm đến nhìn trộm hai lần.
Việc này không phải rất có ích sao?
Hắn chọn một hành lang, đi sâu vào vương phủ.
Càng vào trong, ngay cả tiếng chim hót cũng biến mất, bóng tối treo trên mái hiên dường như chảy xuống.
Ban ngày tráng lệ bao nhiêu, ban đêm lại biến thành địa ngục vô tận.
Cách đó không xa, hai người hầu câm đang đứng bên ngọn đèn mờ.
Vẻ mặt bọn họ dại ra, giống như người gỗ đờ đẫn.
Những người hầu câm này không thể nói được, từ nhỏ bị thương nhân chuyên môn buôn bán dạy dỗ, làm việc rất có nề nếp, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh, không sinh nổi tâm tư dư thừa.
Nghe thấy tiếng bước chân cố ý phóng đại, người hầu câm vô thức toát ra thần sắc kinh hoàng, tức thì ra hiệu trong bóng tối.
Mỗi tháng cứ đến ngày mười lăm, bắt đầu từ sáng sớm, toàn bộ vương phủ đều trong tư thế sẵn sàng, không được phép phát ra một tiếng ồn nào, nếu không sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây, đặc biệt vào ban đêm, từ giờ Hợi cho đến rạng sáng.
"Xẹt xẹt - -"
Hoàng tử bạch y vừa mới ra khỏi hành lang, vài đạo kiếm quang lạnh băng liền chào đón hắn.
Tông Lạc đã chuẩn bị từ lâu, thờ ơ tiến lên một bước, thân ảnh quỷ mị lướt qua bóng kiếm, vẻn vẹn chỉ dùng vỏ kiếm Thất Tinh Long Uyên, đã đánh văng toàn bộ.
Trong một chiêu liền phân cao thấp.
"Kẻ tự tiện xông vào vương phủ phải chết!"
Vị tử sĩ cầm đầu ngã xuống đất cất giọng khàn khàn.
Tập võ đến trình độ này, chỉ cần một chiêu là biết mình không phải đối thủ của đối phương.
Nhưng mà ý nghĩa của hai chữ 'tử sĩ' nằm ở chỗ này, mặc dù không địch lại, nhưng muốn đi vào phải bước qua xác của bọn họ.
Tông Lạc đêm nay cũng không phải tới Bắc Ninh Vương phủ để giết người. Nếu không hắn đã mặc áo dạ hành, thay vì quang minh chính đại đi vào như thế.
Trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên mở ra một miếng ngọc bội trong suốt, phía trên điêu khắc hoa văn phức tạp.
Nhìn thấy miếng ngọc bội này, tử sĩ và người hầu câm đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là ngọc bội bình thường Vương gia hay đeo ở trên người.
Thấy phản ứng của bọn họ, Tông Lạc nở nụ cười: "Vương gia các ngươi nói rồi, người đeo ngọc bội này có thể tự do thông hành trong phủ."
E rằng bản thân của Ngu Bắc Châu cũng không thể ngờ, ngọc bội mà y tuỳ tiện ném cho Tông Lạc tại cổng thành ngày đó, lại bị Tông Lạc dùng ở chỗ này.
"Chuyện này...... " Các tử sĩ nhao nhao sửng sốt.
Kỳ thật Ngu Bắc Châu không có dặn dò như vậy, chỉ nói nếu có người đeo ngọc bội đến, nhớ tiếp đãi cho tốt, rồi dẫn đến cho y gặp.
Bình thường Ngu Bắc Châu xây dựng ảnh hưởng rất cao, thế lực rất dày, tính khí thất thường quái đản. Tông Lạc hình như chưa từng nhìn thấy bên cạnh có hạ nhân nào, ngay cả phó tướng Thiên Cơ quân cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh trên chiến trường.
Tông Lạc đoán là Ngu Bắc Châu đã dặn dò, nhưng vào lúc này bất luận thế nào hạ nhân cũng không dám hỏi lại, cho nên hắn mới bịa chuyện.
Dù sao miếng ngọc bội này cũng không phải giả.
Đây quả thật là khách quý của Vương gia.
Thấy bọn họ trầm mặc, Tông Lạc trực tiếp tiến lên: "Hắn hiện giờ ở đâu?"
Tử sĩ thu kiếm lui vào bóng tối, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của Tông Lạc.
Nguyên tắc đầu tiên của tử sĩ chính là nói ít làm nhiều, nói nhiều hỏng việc.
Về phần những người hầu câm, lại càng không thể nói chuyện.
May là bọn họ cũng không có ý ngăn cản Tông Lạc - một vị khách quý đang cầm ngọc bội trong tay, mà chỉ lẳng lặng đứng yên.
Thấy vậy, Tông Lạc liền khom lưng nhấc ngọn đèn cung đình trên mặt đất lên, dạo qua một vòng.
Có đôi khi hắn cũng bội phục Ngu Bắc Châu.
Vương phủ nhà mình mà còn làm cho bầu không khí áp lực như vậy, bộ không thấy ớn hay sao.
Nếu hắn đoán không sai, hiện giờ Ngu Bắc Châu hẳn là đang ở quanh đây.
Tầm mắt Tông Lạc quét một vòng quanh những người hầu câm, rồi nhìn vào điện vũ sau lưng bọn họ.
Đó là thư phòng của phủ Bắc Ninh Vương.
Kết hợp với kinh nghiệm đọc truyện xem kịch đời trước của Tông Lạc, gần như các bí mật thường được giấu trong thư phòng.
Thấy hắn đẩy cửa ra, những người hầu câm tức thì biến sắc.
Bọn họ vô cùng hoảng sợ nhìn qua, điều này cũng xác thực suy đoán của Tông Lạc.
"Két....!"
Bạch y Hoàng tử cầm đèn cung đình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngọn đèn chiếu sáng thư phòng, soi rõ bài trí cổ xưa.
Bàn án, nghiên mực, giấy viết, thẻ tre...... Sa bàn để ở một bên, còn có bản đồ hành quân treo ở trên tường.
Thoạt nhìn trông rất bình thường.
Nhưng càng bình thường lại càng có quỷ.
Tông Lạc lượn qua lượn lại hai lần, cũng không phát hiện có gì không ổn.
Nhớ tới thần sắc mấy người hầu câm vừa rồi, hắn có thể xác định Ngu Bắc Châu chắc chắn đang ở đây...... Hoặc là nói y đang ở trong mật thất của thư phòng, chỉ là hắn nhất thời chưa tìm được chốt mở.
Ngay khi hắn dự định tìm tòi, cầm mấy món đồ bằng ngọc trên bàn lên thử, chợt một tiếng thở hổn hển đè nén từ trong bóng tối truyền đến.
Cùng lúc đó, Tông Lạc dường như ngửi thấy một mùi ẩm ướt nhàn nhạt, kèm theo mùi rỉ sắt.
Hắn dừng động tác, im lặng lắng nghe.
Ước chừng hơn mười hơi thở qua đi, Tông Lạc rốt cục nhận ra, âm thanh này phát ra dưới chân hắn.
Vị trí mật thất đã được xác định, vậy thì công tắc sẽ dễ tìm hơn nhiều.
Sau nửa nén hương, mặt sàn thoạt nhìn trông rất bình thường đột nhiên lõm xuống một khối, lộ ra bậc thang sâu không thấy đáy.
Gió lạnh quét qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Tông Lạc suy nghĩ một lúc, sau đó đặt ngọn đèn cung đình xuống, cầm một cây hỏa chiết tử* tùy thời có thể đốt lên, thận trọng bước xuống bậc thang.
Càng đi xuống, nhiệt độ càng lạnh, khiến người ta đau cả cổ chân.
Không chỉ có vậy, mùi máu tươi trong không khí cũng càng lúc càng nồng đậm, tới nỗi Tông Lạc tự hỏi không biết có phải Ngu Bắc Châu đã phát rồ đến mức giết người làm một hồ máu dưới này hay không.
"Thịch, thịch, thịch......"
Không hiểu sao, Tông Lạc vốn luôn giữ vững tâm thái bình tĩnh cũng bắt đầu chờ mong.
Hắn sắp biết được bí mật lớn nhất của Ngu Bắc Châu.
Trong nguyên tác, nam phụ nhiều như vậy, chỉ có Bùi Khiêm Tuyết nhìn thấy bộ dạng của Ngu Bắc Châu lúc phát bệnh, hình như là do trong yến tiệc vô tình uống nhầm rượu, so với phát bệnh theo thông lệ mười lăm hàng tháng thì còn thua xa.
Cuối cùng, lòng bàn chân của hắn cũng chạm đến mặt đất cứng rắn.
Ngay khi Tông Lạc vừa định thổi lửa, thình lình bị một đôi tay nóng bỏng nắm lấy cổ chân.
Trong bóng tối, có người thì thào gọi hắn: "Sư huynh."
—----
Chú thích:
*Hoả chiết tử: Là một ống nhỏ làm bằng tre, bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy, khi muốn có lửa chỉ cần thổi mạnh là ngọn lửa sẽ bùng lên.
- ------