Trước cửa Đại vu từ, xe ngựa của triều thần và học sinh đều đang chờ đợi.
Tuy rằng triều trước sụp đổ, nhưng lễ nghi vẫn truyền thừa xuống, đặc biệt là lễ tiết dành cho Thiên tử hoàng thất. Uyên Đế bước lên ngự giá đi trước, sau khi các hoàng tử phi tần rời đi, triều thần mới di chuyển.
Ngự liễn của Thiên tử do sáu con tuấn mã toàn thân không có một sợi lông tạp kéo đi, không hào nhoáng như những quốc quân các nước khác, cũng không trang trí cầu kỳ thể hiện uy nghi, mà cổ xưa dày nặng, trên gỗ xe điêu khắc hoa văn thần bí, giống như bố cục hoàng cung Đại Uyên, uy nghiêm trang trọng.
"Vậy ta đi trước."
Lúc xoay người, trong lòng Tông Lạc cũng không có bao nhiêu gợn sóng.
Ngu Bắc Châu hồi kinh chưa lâu, hiện giờ hắn và Bùi Khiêm Tuyết vẫn là bạn tốt, nhưng trong tương lai có thể sẽ thay đổi.
Vấn đề là Bùi Khiêm Tuyết quá thông minh cẩn thận.
Cái cớ mất trí nhớ này, Tông Lạc chỉ có thể gạt hắn nhất thời, nhưng không lừa được lâu.
Bùi Khiêm Tuyết là tâm phúc của Uyên Đế, có thể tiếp cận rất nhiều bí mật, Tông Lạc nói thẳng với Uyên Đế, chỉ xin tạm thời không khôi phục thân phận Hoàng tử. Có lẽ Bùi Khiêm Tuyết sẽ nhanh chóng nhận ra manh mối từ thái độ của nội thị và Uyên Đế.
Cho nên kế tiếp, chuyện Tông Lạc phải làm, chính là chậm rãi khôi phục trí nhớ của mình một cách hợp tình hợp lý.
Tiếp theo, hắn phải vì chính mình tham gia đoạt trữ, hơn nữa còn phải điều tra làm rõ chân tướng đời trước.
Về phần Bùi Khiêm Tuyết có phát hiện hay không, căn bản là không nằm trong phạm vi suy tính của Tông Lạc.
Cho dù có phát hiện hay không, cuối cùng hắn cũng sẽ chạy đến bên cạnh nam chính Ngu Bắc Châu, phản bội bạn bè như kiếp trước.
Trong khi Tông Lạc còn đang suy nghĩ, Nguyên Gia đã vén màn xe.
Mọi người đưa mắt nhìn Uyên Đế lên xe. Tiếp theo Nguyên Gia lại mời Tam hoàng tử.
Hôm nay trải qua nhiều lần kích thích, trong lòng mọi người chỉ nói một câu "Quả nhiên là vậy".
Sau khi Nguyên Gia mời Tông Lạc, lại không có ý mời Tông Hoằng Cửu.
Phải biết rằng, Tông Hoằng Cửu còn chưa đủ tuổi, không có xe ngựa riêng, lúc trước xuất cung đều cùng Uyên Đế ngự giá. Nhưng bây giờ, đừng nói phụ hoàng, ngay cả nội thị cũng quên mất Cửu hoàng tử là hắn.
Tông Hoằng Cửu không phải ngu ngốc, hắn kiêu căng, nhưng chỉ kiêu căng với những người khác. Còn đối với phụ hoàng, hắn vô cùng kính sợ. Lúc này trước mặt mọi người, hắn không dám nói gì, sắc mặt rất kém.
Từ nhỏ đến lớn, có khi nào hắn chịu uỷ khuất như vậy.
Không chỉ bị Tam Hoàng huynh đánh hai lần, mà phụ hoàng cũng không đứng ra bênh vực hắn, thậm chí bắn hạ chín quả Phúc Trạch, cũng không cho hắn một quả!
Vừa rồi ở Đại vu từ, Tông Hoằng Cửu nghe thấy những lời xì xào bàn tán.
"Không phải nói Cửu hoàng tử trong cung được sủng ái nhất sao?"
"Ai mà biết, thâm cung đại nội, chúng ta không thể tùy tiện do thám, huống chi với tính cách của Bệ hạ... chắc là cũng chỉ đối xử với Cửu hoàng tử tốt hơn các Hoàng tử khác một chút thôi."
"Cũng đúng, Bệ hạ đâu có coi trọng những thứ này, trước khi Bệ hạ đăng cơ...... không phải cũng...."
Nói đến đây, bọn họ ăn ý im miệng.
Tông Hoằng Cửu hiểu ý bọn họ.
Hắn cũng từng nghe nói, trước khi phụ hoàng xưng đế đã tàn sát thủ túc, bởi vì tất cả mọi người trong tông thất đều ủng hộ Thái tử lúc đó, cho nên Uyên Đế không thể tha mạng cho một người nào. Cũng chính vì vậy, mới mang danh bạo quân tàn ác, nhiều năm trôi qua vẫn bị văn nhân theo lễ giáo cũ trách mắng.
Huyết thống thủ túc chẳng là gì đối với Uyên Đế, Hoàng tử cũng chỉ là một trong số đó.
Nhưng Tông Hoằng Cửu vẫn luôn cảm thấy mình khác biệt, mình nhất định là người phụ hoàng sủng ái nhất.
Tuy rằng mấy năm nay, bởi vì chuyện lập trữ, hắn ngầm ngầm tính toán gia nhập vào đảng phái mấy hoàng huynh.
Nhưng nói cho cùng, trong lòng Tông Hoằng Cửu vẫn còn suy nghĩ, nhiều năm như vậy phụ hoàng không lập trữ, chẳng lẽ là muốn các hoàng huynh của hắn tranh đoạt sức cùng lực kiệt, kì thực chờ hắn lớn lên.
Cho nên lần trước nghe được cuộc đối thoại ở Chương cung, Tông Hoằng Cửu ngay từ đầu đã không muốn tin.
Nhưng bây giờ...... hắn muốn không tin cũng không được.
"Cửu đệ, hay là cùng về với ta đi?"
Tông Thừa Tứ đảo mắt, thoáng thấy thần sắc Tông Hoằng Cửu, chủ động mời hắn đi cùng mình.
Tuy rằng Phủ Tứ hoàng tử cách hoàng cung một đoạn, nhưng muốn điều tra Tông Hồng Cửu giấu giếm chuyện gì, đi đường vòng đưa hắn về cũng không phải việc gì to tát.
"Được."
Tông Hoằng Cửu nhìn ngự giá đã đi xa, nắm chặt tay lại.
......
Tông Lạc bước vào ngự liễn, màn xe nặng nề buông xuống sau lưng hắn, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
Bên trong xe rộng rãi, đốt hương lạnh hay dùng nhất trong cung, cay nồng xông vào mũi.
Uyên Đế ngồi ngay ngắn trên ghế chính, giống như một thanh vương kiếm đã rời khỏi vỏ.
Sau khi cởi mặt nạ quỷ và áo bào trắng của Thanh Tự ra, Uyên Đế đã thay lại trang phục ông thường mặc.
Long bào huyền kim trải trên thảm tơ tằm, chuỗi hạt châu trên mũ miện rủ xuống leng keng rung động, làm dịu đi đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm phía sau.
"Phụ hoàng." Tông Lạc chắp tay.
Hắn biết vừa rồi trong sương phòng của Đại vu từ, ngoại trừ những vấn đề mấu chốt kia, còn có một số chuyện chưa nói.
Trước đó cứ cho là vì hắn thình lình chết đi sống lại, khiến Uyên Đế nhất thời quên đi. Nhưng trải qua thời gian diễn ra Thanh Tự lâu như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đoán ra, huống chi Uyên Đế.
"Ngồi đi."
Phía trên truyền đến âm thanh không nghe ra cảm xúc.
Tông Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn ở trước mặt Uyên Đế vẫn luôn là vậy, trầm mặc ngoan ngoãn, cũng không chủ động nói chuyện.
Hắn có thể cảm nhận, ánh mắt sắc bén của Uyên Đế đang dán chặt vào dải lụa trắng của mình.
"Thái vu đã nói với trẫm, đôi mắt của ngươi chỉ là tụ huyết chưa tan, vẫn chưa hoàn toàn tổn thương kinh mạch, nhưng vì ứ máu đã lâu, cho nên cần phải cẩn thận tịnh dưỡng, sau một thời gian sẽ có cơ hội khôi phục."
Nếu đổi thành một Ngự y, e rằng rất khó nhìn ra kinh mạch của hắn không gặp phải vấn đề lớn.
Chỉ có thể nói không hổ là Thái Vu. Cũng may Thái Vu không phát hiện ra, kỳ thật hắn dùng thủ pháp điểm huyệt áp chế tạo thành tụ huyết trong kinh mạch, bằng không thật sự rất khó xử.
Tông Lạc hoài nghi Ngu Bắc Châu đã nói gì đó với Thái Vu, nhưng hắn không có chứng cớ.
Thật là, chắc đầu hắn hỏng rồi nên mới nghĩ kẻ thù truyền kiếp sẽ có lòng tốt giúp mình, làm sao có thể.
Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại, âm thanh Uyên Đế đã gần ngay trước mắt: "Từ nay về sau, ngươi cứ ba ngày tiến cung một lần, để Ngự y thi châm chẩn trị, vu dược trẫm đã phân phó, nhớ rõ mỗi ngày ba lần, đúng giờ uống thuốc.
Uyên Đế hình như rất ít khi nói nhiều với hắn như vậy.
Tông Lạc đáp: "Vâng."
Không gian rộng rãi trong xe lại khôi phục yên tĩnh.
Mọi người bên ngoài vẫn đang chờ.
Hoàng liễn chưa đi, những xe ngựa khác cũng không thể di chuyển.
Không ai biết Uyên Đế và Tam hoàng tử vừa mới trở về đang nói cái gì, ngự giá sao lại chậm chạp không đi.
Mà lúc này, Tông Lạc đang chờ Uyên Đế hỏi những câu hỏi vẫn còn nghi ngờ.
Bởi vì phòng ngừa bệnh đa nghi của phụ thân mình, cho nên hắn mới cố tình để lại khoảng trống.
Trong một năm sống ở Nho gia, Tông Lạc đã hình dung vô số lần đối thoại với Uyên Đế, gần như không có khả năng bỏ sót.
Nhưng thật không ngờ, Uyên Đế lại không truy vấn tất cả vấn đề.
Không hỏi hắn vì sao lựa chọn Nho gia, vì sao sau khi hắn mất đi thị lực, Y thánh không thể đưa ra phương án điều trị hữu hiệu, hay những thứ khác mà Tông Lạc tưởng tượng.
"Mọi người đều nói mơ thấy cảnh tượng trước khi ngươi tự sát ở Hàm Cốc Quan, chỉ có trẫm chưa từng mơ thấy.
"Cho nên, trẫm vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi sở dĩ lựa chọn không trở về Hoàng thành, chỉ vì lo sợ đôi mắt vĩnh viễn mù loà hay sao?"
Bạch y Hoàng tử trầm mặc hồi lâu.
Tất nhiên là không.
Hắn không trở về hoàng thành, bởi vì hắn biết tương lai mình sẽ bị chán ghét, biết mình sau trận Hàm Cốc quan sẽ công cao lấn chủ, nhận được chỉ dụ điều đến biên cương, sau đó tự sát dưới Hoàng thành.
Nhưng hắn làm sao có thể nói.
Tông Lạc cảm giác tầm mắt Uyên Đế đang dừng thật lâu trên người hắn, có lẽ trong ánh mắt ông sẽ có sự xem xét và suy tính thường thấy trong trí nhớ của hắn, hoặc là phát hiện ra manh mối lãnh khốc nào đó, hoặc là những thứ khác.
Trong lúc nhất thời, Tông Lạc cảm thấy may mắn vì hiện giờ cái gì cũng không nhìn thấy.
Con người không thể ngã hai lần trên cùng một tảng đá.
"Nhi thần không dám về Đại Uyên, chuyện nhi thần sợ nhất chính là...... không thể đạt được kỳ vọng của phụ hoàng."
Ngu Bắc Châu nói rất đúng, kiếp trước hắn không xoay người rời đi, trực tiếp quay về biên quan chỉnh hợp quân binh làm phản, suy cho cùng, là do hắn không dám.
Tông Lạc bình tĩnh mở miệng, tựa như thẳng thắn phân tích nguyên nhân vì sao kiếp trước mình lại quyết định tự sát dưới Hoàng thành, dùng đáp án đó để trả lời câu hỏi của Uyên Đế.
Chỉ cần nhắm mắt lại, thánh chỉ ngày đó từ trên Hoành thành ném xuống lại hiện ra mồn một ngay trước mắt.
"Nhi thần sợ phụ hoàng thất vọng với nhi thần, sợ nhìn thấy.... ánh mắt thất vọng của phụ hoàng."
Tạo phản đương nhiên rất đơn giản.
Tông Lạc đóng quân ở biên quan vài năm, dẫn dắt Huyền Kỵ binh, không cao cao tại thượng như Hoàng tử quần là áo lụa trong kinh, mà mọi việc đều phải tự mình làm, đối nhân xử thế tử tế với mọi người, rất nhanh lấy đức phục chúng, thuyết phục tướng lĩnh biên cương ủng hộ.
Chỉ cần hắn muốn, cho dù không có một nửa hổ phù cất giữ ở chỗ Uyên Đế, hắn cũng có thể phát binh tạo phản, không sợ không có người theo, không sợ không có người hưởng ứng lời kêu gọi của hắn.
Nhưng tạo phản đại biểu cho điều gì?
Có câu thắng làm vua thua làm giặc, nhưng hai chữ này vẫn tượng trưng cho tiếng xấu.
Tông Lạc là một người hiện đại, sống không mang tiếng, chết không để danh, hắn căn bản không sợ những sử quan kia viết thế nào về hắn.
Điều duy nhất hắn sợ... Là ánh mắt thất vọng của Uyên Đế.
Nói ra mới buồn cười làm sao.
Chiến thần Đại Uyên, đệ tử Quỷ Cốc, Tam hoàng tử danh chấn đại hoang, rừng đao mưa kiếm chưa từng sợ hãi, lại sợ một ánh mắt như vậy.
Nếu không phải kiếp trước quá thất vọng, tâm như tro tàn tự sát, Tông Lạc sẽ đem đáp án này chôn ở trong lòng, vĩnh viễn không nói.
Bởi vì Tam hoàng tử Đại Uyên không cần thiết phải tỏ ra yếu đuối sợ hãi. Phụ hoàng của hắn, người tự mình giết huynh giết đệ, khiến cho tiên hoàng tức chết, sẽ không muốn nghe một câu trả lời hèn nhát như vậy.
Nhưng Tông Lạc vẫn nói.
Hắn không biết tại sao mình lại nói.
Suy cho cùng, vẫn là trong lòng oán hận.
Oán hận Uyên Đế không nói cho hắn biết, oán hận vô cớ sung quân rồi ban chết, oán hận nhiều lắm, cho nên mới không lựa lời.
Sau khi nói xong, trong xe lại rơi vào yên lặng.
Hồi lâu, Uyên Đế lên tiếng.
"Tuy rằng trẫm không biết mở miệng thế nào, nhưng ngươi thật sự không cần phải sợ không đạt được kỳ vọng của trẫm."
Giọng nói bạo quân tràn đầy mỏi mệt, đây là cảm xúc mà Tông Lạc chưa bao giờ thấy được từ phụ hoàng anh minh thần võ, chuyên quyền độc đoán của mình trong cả hai đời.
Ông nói: "Bởi vì trẫm chưa bao giờ thất vọng về ngươi, dù là quá khứ hay hiện tại, và kể cả tương lai."
—----