Tông Lạc đi đến phòng khách trong phủ Hoàng tử.
Phải nói rằng sau khi được lão Thái y thi châm chữa trị, hiện tại hắn đã gần như khôi phục hoàn toàn, huyệt đạo khơi thông, có thể nhìn rõ mọi vật, có lẽ nhờ sử dụng các loại dược liệu quý giá nên thị lực của hắn tăng vọt.
Hi vọng mấy ngày tới đây, Y Thánh sẽ tới kinh thành hợp tác với hắn, nếu không một mình hắn thật sự không diễn nổi.
Tông Lạc không vội mở cửa, mà đi đến chỗ Ngự y.
Bây giờ mặt trời mới lặn, vừa vặn là lúc Ngự y đổi ca bàn giao công việc.
Tông Lạc đẩy cửa ra, lão Ngự y ngồi xổm trước giỏ thuốc liền để thuốc xuống, vội vàng đứng lên hành lễ: "Tam điện hạ."
Tông Lạc phất tay ra hiệu không cần: "Lâm đại phu, ta tới đây để hỏi một chút, vị công tử trong y quán sao rồi?"
Vừa nói đến đây, Ngự y vội vàng cảm thán: "Điện hạ, đêm qua vị công tử kia... Thật sự là... Lão thần hành nghề y nhiều năm, chưa từng thấy qua thủ đoạn đê hèn như vậy! Thật là tán tận lương tâm, tán tận lương tâm!"
Loại chuyện phi nhân tính này, bất luận đặt lên người ai, là nam hay nữ, đều hủy hoại thể xác và tâm lý.
Lão Ngự y từng nghe nói, phi tần của Tiên hoàng thường dùng thủ đoạn quỷ quyệt, có một phi tần gây chuyện trong cung còn thích dùng cách này để trừng phạt thuộc hạ của mình. Tuy nhiên, hậu cung của Uyên Đế quá yên bình, không có chỗ cho sự xáo trộn, ai dám bày trò người đó sẽ chết, tuyệt không lưu tình. Vinh phi nương nương trước đây nổi tiếng hậu cung, vẫn bị xử tử như thường vì tham gia vào vụ án mưu nghịch của nhà mẹ đẻ, máu quý tộc cũng chảy xuống cống rãnh thường dân, không hề có chút thương xót.
"Vị công tử kia tối qua hôn mê, lão thần để cho tiểu đồng bôi thuốc, trên người hắn toàn là ngoại thương, hôm nay tỉnh dậy lại không chịu bôi thuốc... Thuốc của Điện hạ đều là thuốc tốt nhất, chỉ cần đừng có cứng đầu làm loạn như buổi chiều nay, nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ không có chuyện gì."
"Còn tay của Diệp công tử thì sao?" Tông Lạc sờ sờ mũi.
Hắn vô cùng hối hận vì mình đã luôn định kiến, đổ hết những chuyện Diệp Lăng Hàn làm ở kiếp trước lên đầu Diệp Lăng Hàn kiếp này, lúc hắn truy hỏi đã không chú ý tới vẻ lẩn tránh không nói của Diệp Lăng Hàn.
Tuy nói sai lầm của hạ nhân, chủ nhân cũng phải chịu theo, giống như Uyên Đế trừng phạt cung phi, không quản ai có tội ai vô tội. Nhưng Diệp Lăng Hàn dù gì cũng không có nói, Tông Lạc cũng không phải loại người vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo.
"Không có việc gì, cánh tay của hắn thoạt nhìn bị thương rất nặng, kỳ thật không có đả thương kinh mạch, chỉ tổn một ít da thịt, dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục hoàn toàn."
Không có di chứng là được.
Sau khi Tông Lạc xác nhận xong xuôi, hắn mới ra hiệu cho người hầu vào thông báo.
Bên trong truyền đến âm thanh khàn khàn: "Mời vào."
Đẩy cửa ra, mùi thuốc nồng nặc xông thẳng vào mặt. Chậu than thật lớn đặt trên mặt đất, bên trong đốt lửa, càng khuếch tán loại dược khí trầm kha.
Tông Lạc khẽ cau mày đóng cửa.
Ngự y nói, trên người Diệp Lăng Hàn đầy rẫy vết thương, có rất nhiều chỗ còn đang rỉ máu, nếu như ngoan cố mặc đồ, thân thể sẽ bị vải vóc cọ xát vô cùng đau đớn. Nhưng mà Diệp Lăng Hàn không chịu nghe lời khuyên, cương quyết đứng trước phủ Tam hoàng tử suốt hai canh giờ, cuối cùng bất tỉnh vì kiệt sức.
Sau khi ngất đi, người hầu giúp hắn cởi bỏ y phục gây đau đớn ra, đặt hắn lên giường, hiện giờ xem ra đã tỉnh.
Đúng là một bệnh nhân không nghe lời thầy thuốc, khó trách lão Ngự y luôn miệng cằn nhằn.
Vì giữ phép lịch sự, cân nhắc đến việc đối phương hiện giờ đang trong tình trạng không mặc xiêm y, cách đây không lâu còn gặp phải chuyện cực kỳ tồi tệ, Tông Lạc không tiến lên thêm mà chỉ đứng ở cửa.
Nam nhân xõa tóc ngồi ở trên giường, trên người đắp tấm chăn lông.
Khuôn mặt của hắn tiều tụy khó tả, đôi môi tái nhợt, hai mắt trũng sâu, nhưng lại bừng bừng ngọn lửa dữ dội khác hẳn lúc trước.
Tông Lạc đã từng thấy qua Diệp Lăng Hàn trong trạng thái này.
Đó là khi Diệp Lăng Hàn hắc hoá, đi theo Ngu Bắc Châu kiếp trước.
Lúc đầu, con tin Vệ quốc cao ngạo, trầm mặc, biết tìm lợi tránh hại.
Nhưng từ đó về sau, hắn liền biến thành một kẻ không từ thủ đoạn, điên cuồng nham hiểm.
Căn phòng chìm trong im lặng.
Ngay khi Tông Lạc đang định nói chuyện để giảm đi bầu không khí khó xử, Diệp Lăng Hàn đột nhiên mở miệng, âm thanh khàn đặc: "... Sao ngươi đứng xa như vậy?"
Bàn tay hắn vẫn nắm chặt áo.
Tông Lạc nhìn thấy, nhận ra đó là áo choàng mà hắn đã khoác cho Diệp Lăng Hàn tối qua. Phần lớn vạt áo phía dưới đã bị cắt đứt, hoàn toàn nhìn không ra hình dáng ban đầu, nhưng người sau vẫn gắt gao nắm chặt, khớp ngón tay trắng bệch, không chịu buông ra.
Tông Lạc đang định giải thích, lại nhớ tới mình hiện đang giả mù, không nên thấy những thứ này.
Cho nên lời đến bên môi, hắn liền lảng sang chuyện khác: "Ta không thích mùi vu dược."
Đúng là như thế, hạ nhân trong phủ đều biết Điện hạ không thích uống thuốc, cho nên một ngày ba bữa uống thuốc họ đều chú ý làm theo lời dặn của Liêu tổng quản, sau khi uống xong còn phải chuẩn bị mứt ngọt đặc chế.
Nghe thấy không phải tại mình mới không đứng gần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Diệp Lăng Hàn rốt cuộc cũng tốt lên, hiện lên một chút huyết sắc.
Hắn chăm chú nhìn bạch y Hoàng tử cách đó không xa, trong lòng nhất thời dâng lên hàng ngàn cảm xúc.
Giống như đêm qua trong tuyết.
Người hắn trần truồng, vô cùng chật vật, tâm như tro tàn.
Mà người này lại cầm một chiếc ô không tì vết, xiêm y còn trắng hơn cả hoa tuyết đang rơi, giống như một đám mây trên trời cao cao tại thượng.
Diệp Lăng Hàn không hiểu tại sao mình lại dâng lên cảm xúc phức tạp.
Bản thân xấu xí thảm thương, một màn khó coi lại bị đối phương bắt gặp, cảm thấy chính mình giống như bùn thối.
Hắn nên ghét mình. Diệp Lăng Hàn thầm nghĩ.
Lúc này, cánh tay buông thõng bên hông vẫn còn đau nhức.
Nhưng Diệp Lăng Hàn tự mình biết rõ, nếu như ngày đó người hầu không nói, e rằng hắn cũng không chống đỡ được bao lâu. Dù không tiết lộ bí mật của Tông Lạc, thì Tông Thụy Thần chỉ có giao tình bề ngoài với hắn vẫn không thoát được.
Tông Lạc lên tiếng: "Không biết chân tướng, vô duyên vô cớ đâm ngươi một kiếm là ta không đúng, tại đây ta xin lỗi ngươi."
"Mấy ngày nay ngươi có thể yên tâm ở đây tĩnh dưỡng, nếu cần gì cứ trực tiếp nói với hạ nhân, bọn họ sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của ngươi. Ta đã hỏi Thái y rồi, chỉ cần ngươi phối hợp điều trị, sau này sẽ không để lại di chứng."
Nhìn xem, đối mặt với người như hắn, nhìn thấy tình cảnh thế kia, vẫn cư xử tốt như vậy, mặt không đổi sắc.
Nếu đổi lại là Diệp Lăng Hàn trước kia, trong lòng có khi đã bốc lửa.
Nhưng hắn bây giờ, đã không còn muốn suy nghĩ dư thừa.
Diệp Lăng Hàn dừng một chút, thấp giọng nói: "Ta hiểu rồi."
Ngay khi Tông Lạc đang định hỏi hắn còn chuyện gì không, bỗng nhiên nhìn thấy người trên giường giãy dụa đứng dậy. Hắn vừa động đậy, chăn đắp trên người hắn cũng tuột ra, lộ ra làn da đầy vết bầm tím và dấu tay, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
"Ngươi làm gì vậy?" Tông Lạc không khỏi nhíu mày.
Một giây sau, con tin Vệ Quốc đã quỳ xuống đất.
Diệp Lăng Hàn trước nay chỉ quỳ trong từ đường Hoàng lăng Vệ quốc.
Nghi thức quỳ gối không phổ biến ở thời đại này, các quan đại thần khi nhìn thấy vua chỉ cần chắp tay hành lễ, nếu tiến lên thì nửa quỳ, đã coi như cực kỳ tôn kính. Chỉ khi cầu xin Thánh thượng tha tội, hoặc dưới tình huống đặc biệt thì mới phải quỳ hai chân.
Huống chi Diệp Lăng Hàn tính tình kiêu ngạo, không có khả năng tùy tiện quỳ trước mặt người khác.
Nhưng bây giờ hắn đang quỳ, hai đầu gối chạm xuống đất.
Nam nhân thân thể gầy gò, giống như chỉ cần thổi nhẹ là bay.
Hận thù có thể thay đổi cả một con người như vậy.
......
Vì quá bất ngờ, đối với thỉnh cầu của Diệp Lăng Hàn, Tông Lạc cuối cùng vẫn không đáp ứng.
Hắn không thể ngờ, Diệp Lăng Hàn sẽ quỳ xuống trước mặt hắn, nhận hắn làm chủ, thề rằng sau này sẽ mãi trung thành.
Chỉ là rất nhanh, Tông Lạc liền tỉnh táo lại.
"Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí cả, tất nhiên cũng không có chuyện vô duyên vô cớ cống hiến trung thành, ngươi muốn gì ở ta?"
Lưng Diệp Lăng Hàn cứng đờ, hai tay siết chặt, thấp giọng nói: "Ta muốn..."
Lần đầu tiên trong đời, hắn không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao.
Hắn hận ư?
Diệp Lăng Hàn nghĩ, hắn hận.
Hắn hận không thể giết chết Thất hoàng đệ, hận không thể giết chết Sứ thần, hận đến mức muốn tự tay lăng trì bọn chúng ra từng mảnh, đào xương cốt bọn chúng ra đập nát.
Hắn cũng hận Vệ Quốc, hận phụ hoàng tàn nhẫn, hận vận mệnh thối tha, hận ông trời tàn ác, hận đến mức muốn tự tay hủy diệt cố quốc của mình.
Bây giờ hắn không quan tâm bất cứ điều gì.
Tôn nghiêm, kiêu ngạo, thân phận, địa vị...... Tất cả mọi thứ, Diệp Lăng Hàn đều có thể từ bỏ.
Nếu chỉ để báo thù, Tam hoàng tử Đại Uyên không phải lựa chọn tốt.
Dù sao ai cũng biết, Tam hoàng tử không được sủng ái, hiện tại lại bị mù, có thể nói liếc mắt một cái cũng nhìn thấy tương lai. Dựa theo truyền thống của hoàng thất Đại Uyên, Hoàng tử đoạt trữ thất bại phần lớn đều chết trẻ.
Nếu muốn chọn, cũng phải chọn Lục hoàng tử hay Ngũ hoàng tử mới đúng, Tứ hoàng tử dù có kém cỏi đến đâu cũng đáng tin cậy hơn so với Tông Lạc đã mất đi tư cách thừa kế ngôi vị.
Nhưng Diệp Lăng Hàn vẫn quỳ xuống.
Trong lòng hắn tồn tại một phần tâm tư không giải thích được.
Hắn chỉ muốn...... lại gần người này, gần hơn nữa.
Dõi theo từ xa cũng tốt.
Khoảng cách như vậy, có lẽ sẽ được vầng trăng sáng trong này chiếu rọi đến.
"Ta muốn báo thù." Cuối cùng, Diệp Lăng Hàn quyết định nói vậy.
Tông Lạc tất nhiên không biết về những tâm tư phức tạp của đối phương.
Lý do từ chối của hắn rất đơn giản, hắn cho rằng Diệp Lăng Hàn bị sốt cho nên đầu óc hồ đồ.
Kiếp trước, Diệp Lăng Hàn một mực chạy theo Ngu Bắc Châu, kiếp này hắn chỉ giúp đỡ một chút, lẽ nào có thể thu phục?
Tông Lạc nhớ lại lần trước hắn đâm Diệp Lăng Hàn một kiếm ở bãi săn. Bởi vì hắn không biết sau đó đối phương còn nghe được đoạn đối thoại của hắn với Uyên Đế ở Thanh Tự, cho nên chỉ trông thấy vẻ mặt tràn đầy oán hận của Diệp Lăng Hàn.
Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ để Tông Lạc cảm thấy nếu mình thật sự chấp nhận Diệp Lăng Hàn, e rằng khả năng bị hắn phản bội còn cao hơn Công Tôn Du.
Nhưng mà đối phương hiện giờ đang là bệnh nhân, vì thế phương thức từ chối của Tông Lạc cũng tương đối uyển chuyển.
Hắn nói: "Chờ vết thương của ngươi bình phục rồi hãy nói chuyện này sau."
Khi nói hết câu, hắn vô thức cau mày, xuyên qua tất lụa trắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài rèm cửa sổ dày, màn đêm đang dần áp bức tịch dương, nặng nề phủ xuống.
Cách đó không xa, một nhành tuyết mai nghiêng mình trong gió, nhẹ nhàng lay động hai lần, rồi không còn động tĩnh.
—-----