Cảnh sắc trong mơ dường như đặc biệt ảm đạm tiêu điều.
Đây là thời điểm giao mùa đông xuân.
Gần như vừa tiến vào mộng cảnh, Công Tôn Du đã kịp thời phản ứng.
Hắn ít khi mơ, nhưng chỉ cần mơ, đều là giấc mơ thuần khiết, có thể tự chủ điều khiển bản thân.
Nhưng giấc mơ này lại vô cùng chân thực.
Hắn đứng trên tường thành cao, xa xa mây đen áp thành, bên trong lóe ra tầng tầng sấm sét, người hiểu thiên tượng nhìn là biết ngay sắp sửa đón nhận một trận bão tố.
Có vô số người đang đứng ở đây giống như hắn, đều nhìn về phía xa, sắc mặt do dự chần chừ.
Công Tôn Du âm thầm quét qua những khuôn mặt xung quanh, ngạc nhiên phát hiện bọn họ đều có ngũ quan rõ ràng, góc cạnh sắc nét, không có ranh giới mờ nhạt.
Bình thường khi hắn mơ, người lạ trong giấc mơ đa phần không có mặt. Nhưng trong mộng cảnh này, tất cả đều có ngũ quan, còn có mấy khuôn mặt Công Tôn Du đã từng gặp, tỷ như Đại thống lĩnh Đoàn Quân Hạo của Cảnh vệ binh Hoàng thành, hay là lão Tướng quân đã lâu không rời phủ kia, hắn cũng từng trông thấy từ xa một lần. Truyện Huyền Huyễn
Chỉ cần hắn nhìn lướt qua một cái, đã thấy không dưới hai ba phe đoạt trữ.
Người của Lục hoàng tử và Ngũ hoàng tử ngày thường đối chọi gay gắt với nhau, những người bạn ăn chơi của Tông Thừa Tứ, thậm chí còn thấy cả Cửu hoàng tử Tông Hoằng Cửu.
Dù là mơ, một đám người như vậy cũng không thể nào cùng tụ tập trên tường thành được.
Công Tôn Du càu nhàu trong lòng, bất chợt nghe "chính mình" mở miệng.
"Chư vị, tin tức thế nào rồi?"
Ngay lập tức có một tướng lĩnh mặc khôi giáp nói: "Công Tôn đại nhân, mạt tướng hôm qua nhận được tin báo, nói là Tam hoàng tử trên đường trở về vô cớ bị chặn giết, chỉ có mấy trăm người thoát khỏi vòng vây, bây giờ chắc sắp đến rồi."
Công Tôn Du nhớ ra vị võ tướng này.
Lúc trước ở Thanh Tự, hắn luôn theo sau Ngũ hoàng tử, chắc là gia thần của Ngũ hoàng tử.
"Ngũ hoàng tử vẫn chưa quyết định?"
Lúc này, lão Tướng quân đứng một bên nhắm mắt dưỡng thần cuối cùng mở miệng: "Bản hầu xuất hiện ở đây, đã đủ thể hiện thái độ của Ngũ điện hạ rồi."
Tường thành bỗng chốc yên lặng.
Dù lão tướng quân lâu không ra mặt, nhưng uy danh vẫn còn, hơn nữa quý phủ cũng đại biểu cho Định Bắc Quân, ai cũng nể mặt.
"Tam điện hạ nếu biết có nhiều người nghênh đón hắn trở về, chắc sẽ rất vui mừng."
'Công Tôn Du' nghe vậy, âm dương quái khí nói.
Những người khác thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Công Tôn Du trong lòng kinh ngạc.
Hắn hiện giờ chẳng qua chỉ là một mưu sĩ vô danh đi theo Tông Thừa Tứ, nhưng trong mộng lại có quyền lực khá nhiều. Chỉ là phát biểu vài câu, đã có vài phe thế lực gửi ánh nhìn cho hắn, như thể coi hắn là người một nhà.
Một lúc sau, lão Tướng quân mới nói: "Thay vì quan tâm Ngũ điện hạ, chi bằng Công Tôn đại nhân tự lo cho mình, hiện giờ hành động này, có được Lục điện hạ chấp thuận hay không."
Lục điện hạ? Chuyện này liên quan gì đến Lục hoàng tử? Chẳng lẽ trong mộng hắn là mưu sĩ của Lục hoàng tử đảng?
Những lời này nghe có vẻ hung hăng, nhưng thực ra thái độ của mọi người đối với 'Công Tôn Du' trong giấc mơ đều vô cùng hợp tác.
Công Tôn Du chỉ cảm thấy giấc mơ này kỳ quái vô cùng, khiến cho hắn không hiểu gì cả.
Hắn không biết giấc mơ này biểu thị cho cái gì, chỉ cảm giác nó rất quan trọng, theo bản năng bắt đầu phân tích tình hình trong mộng.
"Ngụy tướng quân nói đùa. Nếu Lục điện hạ không đồng ý, ta cũng không xuất hiện ở đây."
Công Tôn Du khoanh tay cười nói: "Còn nữa, Diệp công tử sẽ tự mình đến đây một chuyến, thái độ của vị kia chắc không cần ta phải nói nhiều."
"Diệp công tử!" Bên cạnh có người hít một hơi lạnh.
Những người ban đầu có chút xốc nổi bỗng nhiên yên lặng xuống.
Công Tôn Du chú ý nghe, chỉ nghe thấy họ thấp giọng thì thầm, xen lẫn những âm thanh như "Con tin Vệ quốc Diệp Lăng Hàn", "Chó săn của Bắc Ninh vương", "Ban đầu cho rằng chỉ có ba vị Hoàng tử tham dự, không ngờ y cũng nhúng tay vào".
Rất nhanh, Công Tôn Du đã tinh lọc ra trọng điểm.
Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử và Tứ hoàng tử vậy mà lại liên thủ với nhau, dường như muốn làm đại sự gì đó. Vả lại nghi ngờ có sự nhúng tay của Bắc Ninh Vương.
Vì thúc đẩy đại sự, bọn họ mời tới rất nhiều thần tử không liên quan.
Không sai, trên thành có nhiều thần tử không biết sắp xảy ra chuyện gì, nắm rõ tình hình thực tế chỉ có tâm phúc của ba vị Hoàng tử.
Tuy rằng bọn họ ngày thường đều có lập trường riêng, nhưng sức ảnh hưởng không cần phải nói nhiều, huống chi là liên thủ. Công Tôn Du hiểu rõ, bọn họ chỉ có thể đứng cùng một chỗ vì lợi ích chung hoặc kẻ thù chung.
Trong mộng Diệp Lăng Hàn đại diện cho phe Bắc Ninh Vương, còn hắn là mưu sĩ của Lục hoàng tử. Ngũ hoàng tử thái độ ra sao chưa rõ, lão Tướng quân ra mặt thay.
Đương nhiên, 'Công Tôn Du' này rốt cuộc có thật lòng trung thành với Lục hoàng tử hay không còn phải bàn lại. Hắn hiểu bản tính của mình, càng tin rằng mình đã xen vào các phe thế lực, nhưng lại trung thành với một người khác.
Còn nữa, nhiều người tụ tập cùng nhau, lại thiếu đi một vị.
Công Tôn Du đột nhiên nổi lên một dự cảm không tốt.
Nhiều Hoàng tử như vậy, lại không có chúa công của hắn, chẳng lẽ....
Không đợi hắn nghĩ xong, từ xa đã truyền đến âm thanh của nội thị.
"Bùi thừa tướng có lệnh, nhanh chóng đóng cửa thành! Không cho phép bất kỳ ai vào trong!"
Lời vừa nói ra, quần thần xôn xao.
"Bùi thừa tướng sao lại hạ lệnh như vậy?"
"Ài, xem ra Tam hoàng tử thật sự không được thánh tâm, đã hai năm rồi."
"Nhưng trước đây Bùi thừa tướng không phải thuộc Tam hoàng tử đảng sao, còn là bạn thân của Tam hoàng tử. Nay Bệ hạ bệnh nặng không dậy, hắn lại đối xử với bạn cũ như vậy, quả nhiên khiến người ta lạnh lòng."
'Công Tôn Du' sắc mặt bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được, tự tin nắm chắc phần thắng.
Công Tôn Du lòng nóng như lửa đốt, liều mạng căng tai nghe những người khác nói.
Gom góp thông tin hợp lại, cuối cùng cũng cho ra kết luận.
Trong mộng cảnh, Vu tế đại điển đã tổ chức xong, hơn nữa không biết trong Vu tế đại điển đã xảy ra biến cố gì, khiến Uyên Đế nổi giận lôi đình, kéo dài hai năm, cố chấp không lập Thái tử.
Sau đó còn phái Tam hoàng tử đến biên cương, thời gian đã được hai năm.
Hiện giờ Uyên Đế đột nhiên bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh. Vì chưa lập trữ, đành để Bùi thừa tướng thay mặt giám quốc.
Uyên Đế lâm bệnh, người trong hoàng thành bắt đầu náo loạn.
Trong mắt những người này, Bùi thừa tướng dù mấy năm trước thân thiết với Tam hoàng tử, cũng khá ngưỡng mộ Bắc Ninh Vương, nhưng cuối cùng người hắn trung thành vẫn là Uyên Đế.
Nói cách khác, ý của hắn, chính là ý của Uyên Đế.
Nếu Bùi thừa tướng đã đóng cửa thành, tức là Bệ hạ không hoan nghênh Tam hoàng tử trở về.
Mọi người không khỏi thở dài.
– Không biết hai năm trước Tam hoàng tử đắc tội với Bệ hạ chuyện gì, hay trong Vu tế đại điển tính ra kết quả thế nào, mà khiến cho Bệ hạ nhẫn tâm phái người đi canh giữ biên cương, thậm chí lúc này cũng không cho phép người trở về thăm hỏi.
"Chờ đã!"
Ngay khi cửa thành đóng lại, bỗng có một chiếc xe ngựa chạy đến.
Tứ hoàng tử tươi cười từ trên xe ngựa bước xuống, phía sau còn có một bóng người quen thuộc.
Công Tôn Du chăm chú nhìn, người nọ chính là Diệp Lăng Hàn, mặt mày không hề thay đổi.
Nói ra cũng lạ, hắn có cảm giác, Diệp Lăng Hàn trong mộng cảnh này khác xa với Diệp Lăng Hàn theo sau chúa công.
Trong mơ, Diệp Lăng Hàn rất gần với nhận định trước đây của hắn về người này, nham hiểm độc ác, không từ thủ đoạn.
"Mọi người chắc cũng biết. Phụ hoàng quanh năm cất giữ một hộp đỏ. Bây giờ phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, thánh chỉ trong đó cũng đã đến lúc thấy được ánh mặt trời."
Tông Thừa Tứ quơ quạt, lệnh cho hai nội thị bưng hộp đỏ ra, lộ ra thánh chỉ bên trong, để cho mọi người cùng xem.
'Công Tôn Du' đứng tại chỗ, không tiến lên nhìn.
Hắn trao đổi ánh mắt với Diệp Lăng Hàn, hai bên ngầm hiểu ý nhau.
Rõ ràng, 'Công Tôn Du' cũng biết bên trong hộp đỏ đang chứa cái gì.
Từ xa, Công Tôn Du nhìn không rõ, chỉ biết là trong mộng hắn và Diệp Lăng Hàn mới thật sự cùng một phe, nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
Ngay sau đó, có người hô to: "Tam hoàng tử tới rồi!"
Ngay khi 'Công Tôn Du' đưa mắt nhìn xuống dưới thành, cảnh trong mơ chợt rơi vào hỗn độn.
Người đứng trên tường thành và tiếng huyên náo dưới thành vọng lên, toàn bộ đều trôi xa dần.
Vô số mảnh ghép ký ức loang lổ như thủy triều kéo tới.
Công Tôn Du không thể nhìn rõ, cũng không thể nhớ mình đã thấy được gì bên trong, sau khi xem xong lại quên ngay lập tức.
Nhưng cảnh cuối cùng, là trong phủ Bắc Ninh Vương.
Xa xa, hoàng cung yên tĩnh, các Vu từ trong hoàng thành đồng loạt rung chuông mấy vạn lần.
Đó là âm thanh tang thương chỉ vang lên khi Hoàng đế Đại Uyên băng hà. Nó tượng trưng cho vị bạo quân máu lạnh vô tình, oai phong một cõi đã nhắm mắt vĩnh viễn.
"Ai cho các ngươi hành động bừa bãi?"
Trong cơn hoảng hốt, vang lên giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh nhưng đã kìm nén thật sâu cơn thịnh nộ.
Một bầu không khí im lặng chết chóc.
Công Tôn Du nhớ ra, đó là tiếng của Bắc Ninh Vương.
"Biểu huynh, là ba Hoàng tử kia, ta chỉ là, á — "
Diệp Lăng Hàn dường như còn đang nói gì đó, hắn chưa kịp nghe rõ, chỉ là tiếp theo liền đau nhức khắp nơi, không còn ý thức."
Cuối cùng, Công Tôn Du rốt cục cũng thoát khỏi giấc mơ, ngồi dậy trên giường, trời đất quay cuồng, suýt nữa ngã xuống.
Sau khi tỉnh lại, hắn không kịp nghĩ gì, vội vàng thay y phục, lao ra ngoài như một cơn gió. Dọc đường chỉ cần gặp người của phủ Tứ hoàng tử, hắn trực tiếp dùng khôi thuật khống chế, đảm bảo không lộ ra một chút tin tức.
Lúc nhận được tin báo của hạ nhân, Tông Lạc đang buồn chán ngồi xổm trong Vũ Xuân cung chơi cờ một mình.
Hai ngày trước hắn ngủ quá nhiều, kết quả hôm nay hạ sốt, cả người sảng khoái tinh thần, tỉnh hơn chữ tỉnh, không thể nào ngủ được. Nhưng đã nửa đêm rồi, trong cung không có gì tiêu khiển, mắt hắn hiện tại vẫn đang nguỵ tạo chưa lành, cũng may lúc trước Uyên Đế ban thưởng một bộ bàn cờ làm bằng ngọc lạnh và đá ấm, không cần nhìn cũng có thể sờ soạng tự chơi.
Lúc Công Tôn Du cầu kiến, Tông Lạc có chút ngạc nhiên: "Đã trễ như vầy, có việc gì gấp thế?"
Người kia đứng tại chỗ, thần sắc phức tạp sờ sờ đầu mình.
Không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của hắn sau khi tỉnh mộng là vội vàng chạy tới báo cáo cho chúa công, trong lúc nhất thời đã quên dùng đầu óc kiêu ngạo của mình ngẫm lại, từ đầu đến cuối, những gì hắn đã trải qua chỉ là một giấc mộng.
Nhưng mà, đến cũng đến rồi, vào trong tẩm điện luôn rồi, nếu như không nói, chẳng khác nào giấu giếm quân tình.
Dù nói ra sẽ có chút chuyện bé xé ra to.
Công Tôn Du đành cam chịu nói: "Là như vầy, chúa công, vừa rồi thần nằm mơ."
"Thần mơ thấy tất cả Hoàng tử liên thủ với nhau muốn hại ngài, thậm chí không tiếc giả mạo thánh chỉ."
Một giây sau, hắn nhìn thấy vị bạch y Hoàng trước giờ luôn trầm ổn, dù Thái Sơn có sập cũng không biến sắc đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, quân cờ đen trắng trong tay rơi vãi đầy đất.
—----