Đêm đông lạnh lẽo run người, tiếng chuông ngân xa kéo dài, như muốn thông báo cho khắp Hoàng thành, thời gian đã bước sang năm mới.
Nguyên Gia khom lưng, cầm đèn cung đình đi trước mặt hắn.
Ở tuổi này, ông gần như không còn tự mình làm mọi việc nữa mà chỉ phân phó cho cấp dưới làm, khi nào Uyên Đế hạ lệnh mới ra tay.
"Tam điện hạ, ngài phải nghỉ ngơi cho tốt, chăm lo thân thể, sớm ngày khôi phục."
Vừa đi, Nguyên Gia vừa thấp giọng nói: "Từ sau trận Hàm Cốc Quan năm ngoái, Bệ hạ thường xuyên ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại thì không thể ngủ được nữa, khoác áo choàng đến Chương cung xử lý chính sự."
Tông Lạc sửng sốt.
Chẳng trách vừa rồi hắn lén lút ngước mắt nhìn Uyên Đế, phát hiện quầng mắt cha hắn thâm đen, không giống mất ngủ ít hôm mà có.
"Lúc Điện hạ trở về, sự vui mừng của Bệ hạ gần như hiện rõ trong mắt. Những người thân cận như lão nô đều có thể cảm nhận được. Chưa kể mấy ngày nay, Bệ hạ vẫn luôn nhắc đến ngài, quan tâm đôi mắt của ngài."
"Nhưng nếu phụ hoàng thật sự quan tâm ta, vì sao không nói cho ta biết?"
Câu hỏi này Tông Lạc ấp ủ trong lòng đã lâu rồi.
Uyên Đế kiếp này rất khác với kiếp trước, ban đầu ông còn có thể ra vẻ lạnh lùng, nhưng bất kể là hạ thánh chỉ cầu y, khẩn thiết tìm thuốc, hay là ban tặng Vu dược Tiên đan. Tất cả mọi thứ đều chỉ hướng đến một điều, là điều mà kiếp trước Tông Lạc đã khổ sở cầu mong nhưng chưa bao giờ có được.
Giả chết một lần, thật sự có thể nhận được thái độ khác hoàn toàn với kiếp trước sao?
Tông Lạc đã suy nghĩ vô số lần, trong lòng biết rõ.
Không thể nào.
Đối với một vị quân chủ như Uyên Đế, điều đó là không thể.
Nhưng mà khả năng duy nhất, Tông Lạc không dám đoán, lại càng không dám nghĩ.
Chỉ là buổi đón giao thừa tối nay quá nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến mức khiến tim hắn lay động, ngay cả câu hỏi này cũng dám hỏi ra.
Một lúc lâu sau, Nguyên Gia mới thở dài: "Tam điện hạ, Bệ hạ từng hạ lệnh chém với lão nô, dù có ra sao lão nô cũng không thể nào tiết lộ. Cho nên vấn đề này, vẫn là chờ Bệ hạ chính miệng nói với ngài đi."
Tông Lạc không khỏi thất vọng, gật gật đầu, lại nghe Nguyên Gia nói: "Nhưng lão nô có thể nói cho ngài biết một chuyện, ngài nghe là được rồi, đừng nói với Bệ hạ, nếu không, Bệ hạ sẽ trừng phạt lão nô!"
Đại khái là mấy năm trước, lúc Tông Lạc dẫn binh bên ngoài.
Khi hắn dẫn quân ra trận, mặc dù thương tích đầy mình, nhưng trọng thương nguy hiểm đến tính mạng chỉ xảy ra đúng một lần. Nhưng mà lần duy nhất này, suýt nữa không thể cứu được.
Đối phương là Tướng quân của một nước nhỏ, chủ động nói với Tông Lạc không cần hao tài tốn của, chỉ cần trước trận có người ra đấu võ công, ai thua thì đầu hàng tại chỗ.
Lúc ấy binh lực hai bên chênh lệch không nhiều, quân tiếp viện còn đang trên đường tới. Hơn nữa đại hoang quả thực đã sớm có tiền lệ giao đấu tay đôi như vậy, vì thế Tông Lạc suy nghĩ nhiều lần, đồng ý yêu cầu của hắn.
Cuối cùng chính là chủ tướng tỷ thí.
Có thể tưởng tượng, người bình thường làm sao có thể là đối thủ của đệ tử Quỷ Cốc?
Chỉ là Tướng quân đối diện không phải thứ tốt lành gì, đánh không lại thì móc ra ám khí xuất phát từ Lỗ Ban.
Ám khí này tên là Ngũ Biện Hoa Mai Lục Vị Tuyết, là tác phẩm tâm đắc của Lỗ Ban, đứng hàng đầu trong binh khí phổ, nghe nói chỉ có thể sử dụng ba lần.
Ám khí bình thường thật ra không có tác dụng gì nhiều với Tông Lạc. Bởi vì phàm là ám khí, thời điểm phóng ra không thể vô thanh vô tức, chỉ cần có âm thanh là sẽ cảm nhận được.
Hắn đã sớm phòng bị, tránh được một phần, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là bị thương nhẹ.
Nhưng không ngờ, trên Ngũ Biện Hoa Mai Lục Vị Tuyết lại bôi độc dược 'Kiến Huyết Phong Hầu' (hộc máu là ngủm) được chiết xuất từ Tiễn Độc Mộc (cây mũi tên). Tông Lạc lúc đầu không nghĩ tới, sau đó nhận ra liền dùng nội lực chống cự, phong bế đại huyệt quanh thân, miễn cưỡng giữ lại một hơi tàn.
Đối với loại độc dược kỳ lạ hàng đầu thiên hạ này, quân y đương nhiên bất lực.
Vì thế Huyền Kỵ đặt hắn lên cáng, hối hả bôn ba mấy đêm, cuối cùng cũng mang hắn về tới hoàng thành.
Khi đến hoàng thành, Tông Lạc đã hoàn toàn mất đi ý thức, lâm vào hôn mê sâu.
Mật thư báo tin tốc độ không nhanh bằng Huyền Kỵ, lúc đến trước cửa cung, Uyên Đế đang cùng triều thần nghị chính mới nhận được tin tức muộn màng.
Nguyên Gia lúc ấy đứng phía sau Uyên Đế, nhìn thấy thần sắc Bệ hạ đột nhiên trầm xuống, lập tức giải tán mọi người, khẩn cấp triệu tập toàn bộ Ngự y Thái y viện.
Chỉ tiếc tất cả Ngự y nhìn thấy đều thở dài lắc đầu.
Ngay cả lão Thái y cũng nói: "Bệ hạ, Kiến Huyết Phong Hầu còn được gọi là Thất Thượng Bát Hạ Cửu Đảo Địa, chỉ cần trúng, bước đi chín bước sẽ chết. May mà Tam điện hạ nội lực thâm hậu, cứng rắn bảo vệ tim mạch, nhưng độc này phải cần có thuốc giải."
Thuốc giải duy nhất của Kiến Huyết Phong Hầu chính là Hồng Bối Trúc Can Thảo (cỏ thân tre lưng đỏ), hai loại này sinh trưởng cùng một chỗ, người chế độc hái Tiễn Độc Mộc (cây mũi tên) thường sẽ bứt hết Hồng Bối Trúc Can Thảo hiếm có mang về, vì thế mới tạo ra uy danh hiển hách của Kiến Huyết Phong Hầu.
Nhìn một đống Ngự y chỉ biết lắc đầu, ý nói Bệ hạ bớt đau buồn, chuẩn bị lo liệu hậu sự cho Tam hoàng tử, Uyên Đế giận tím mặt, phẩy tay áo bỏ đi.
Chỉ có Nguyên Gia biết, cuối cùng Bệ hạ đã đến Đại vu từ, không biết dùng điều kiện gì, mời được Thái Vu xưa nay không tùy ý can thiệp vào vận mệnh thế gian ra tay, dùng tiền đi chợ đen tìm mua Hồng Bối Trúc Can Thảo. Lúc này mới có thể dùng Vu thuật kéo Tam hoàng tử từ địa phủ trở về.
Sau đó, mấy đêm liền, Bệ hạ nhốt mình ở Thái y viện, ngày đêm chờ đợi, chỉ có lúc lâm triều mới về lại tẩm cung, mặc vào miện phục rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, bãi triều xong lại thay y phục, tiếp tục đến Thái y viện trông coi.
Tấu chương chưa phê duyệt chồng chất thành núi, đến mức không thể rớt khỏi bàn làm việc của Chương cung.
Uyên Đế đăng cơ hơn mười năm, đây là lần đầu tiên như vậy.
Thần tử quá lâu không nhận được câu trả lời, nhưng do sợ hãi uy áp của bạo quân, nên không ai dám hỏi nhiều một tiếng.
Đợi đến khi Ngự y bắt mạch, vui mừng nói Tam hoàng tử có dấu hiệu cải tử hồi sinh, Bệ hạ lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng, ra lệnh không ai được nói những chuyện ông đã làm. Sau đó xoay người trở về tẩm điện, ngã đầu ngủ suốt một ngày một đêm.
Nguyên Gia thấp giọng nói: "Có lẽ ngày đó quá mệt mỏi, Bệ hạ chỉ dặn dò Ngự y, nhưng lại quên dặn lão nô không được nói ra, cho nên nghiêm khắc mà nói, không tính là kháng chỉ."
Cứ trò chuyện như vậy, hai người cuối cùng cũng tới Vũ Xuân cung.
Nhìn thấy Nguyên Gia và Tông Lạc, cung nhân canh giữ trước Vũ Xuân cung vội vàng hành lễ: "Tam điện hạ, Nguyên công công."
"Điện hạ, nếu không có việc gì, lão nô chỉ đưa ngài đến đây thôi. Bệ hạ còn đợi lão nô trở về phục mệnh."
Tông Lạc gật đầu: "Đa tạ Nguyên công công."
Hắn cần một ít thời gian để bình phục tâm tình sau khi nghe xong những lời Nguyên Gia vừa nói.
Cung nhân của Vũ Xuân cung tiến lên nói: "Điện hạ, nước nóng trong bồn tắm đã chuẩn bị xong."
"Được." Tông Lạc đưa lò sưởi cho cung nhân, tiện tay cởi áo choàng, đi vào phòng tắm.
Con người đều có trái tim, tình cảm đều được tạo nên từ hai phía.
Kiếp trước, Tông Lạc không phải không cảm nhận được Uyên Đế quan tâm và coi trọng hắn. Đầu tiên là ban cho hắn phủ Hoàng tử trước đây của mình, sau đó được trao quyền độc lập chưởng binh, những thứ này đã nói lên rất rõ.
Phải biết rằng đây chính là thân binh, thân binh có nghĩa là Tông Lạc đối với Huyền Kỵ có toàn quyền quyết định, không có Hoàng đế nào có thể cho phép thần tử của mình có quyền lực như vậy, kể cả Hoàng tử.
Hắn hiếu thảo, nhưng cũng không phải hiếu thảo một cách mù quáng.
Nếu không cảm nhận được gì, hắn căn bản đã không ngoan ngoãn chém đứt cổ mình khi bị ban kiếm tự sát.
Tông Lạc ngâm mình trong nước nóng, trầm tư suy nghĩ.
Nếu lời Nguyên Gia nói là thật, tại sao đời trước lại phái hắn đi biên quan, tại sao phải ban kiếm tự sát, hắn cần một câu giải thích.
Hắn cảm thấy như thể mình bị chia thành hai phần, một phần nói với hắn rằng cha hắn yêu thương và coi trọng hắn, phần còn lại lạnh lùng bảo hắn hãy suy nghĩ về kết cục của kiếp trước đi.
Tông Lạc không muốn tiếp nhận, nhưng lý trí và tình cảm của hắn ngày càng nghiêng về lời nói của Ngu Bắc Châu.
Kiếp trước thật sự có ẩn tình mà hắn không biết.
Mà tất cả những thứ này, đều bị khóa lại.
Chìa khóa duy nhất đang nằm trong tay của Ngu Bắc Châu.
Chẳng trách sau khi trùng sinh y lại nhàn nhã thảnh thơi như vậy, thỉnh thoảng nhảy ra trêu chọc hắn vài lần, bởi vì y tin chắc dù Tông Lạc có đi lòng vòng, cuối cùng vẫn phải quay lại tìm y.
"Ngu, Bắc, Châu."
Tông Lạc gằn giọng đay nghiến từng chữ.
Hắn kỳ thật không ngại tìm Ngu Bắc Châu hỏi rõ những chuyện này.
Điều hắn sợ là lại nhìn thấy Ngu Bắc Châu cả người đầy máu nhốt mình trong phòng tối.
Bởi vì hơn ai hết, Tông Lạc rất rõ ràng, đêm trăng tròn lần trước, mất khống chế không chỉ có một người.
Trong phủ Tam hoàng tử, Diệp Lăng Hàn đứng trong sân, nhìn về phía cung cấm.
Kể từ ngày vào cung với Tông Lạc, hắn không còn cơ hội bước vào nữa.
Hắn vốn là con tin Vệ quốc, nên đương nhiên không thể tùy ý đặt chân đến vị trí quan trọng của hoàng cung Đại Uyên.
Hiện giờ vết thương đã khá hơn nhiều, hắn không nên tiếp tục ở lại phủ Tam hoàng tử.
Nhưng mà, mấy ngày trước lúc Diệp Lăng Hàn định cùng người hầu cũ dọn ra ngoài, Liêu quản gia đặc biệt đến, nói Tam điện hạ đã dặn dò, bảo hắn cứ yên ổn ở trong phủ, không cần trở về phủ Chất tử.
"Tam điện hạ đã căn dặn rồi, còn bảo ta nếu người không đi thì đừng mở miệng."
Liêu quản gia cảm khái: "Túi tiền trên bệ cửa sổ hôm đó cũng là do Diệp công tử để lại đúng không? Công tử thật sự không cần phải làm vậy, người Tam điện hạ dặn dò, chúng ta đều sẽ hết lòng săn sóc."
Ngay cả chuyện này cũng đoán trước được, người kia vẫn luôn dịu dàng như vậy, quan tâm đến lòng tự trọng nhỏ bé của mọi người.
"Đa tạ."
Diệp Lăng Hàn trầm mặc hồi lâu, sau đó quay người, đặt đồ trên tay xuống.
Trải qua nhiều như vậy, hắn đã sớm mất đi sự kiêu ngạo ban đầu.
Kỳ thực, phủ Chất tử hiện giờ không còn gì cả. Vì để tìm đường về cố quốc, Diệp Lăng Hàn đã bán hết mọi thứ, cả phủ chỉ còn lại bốn bức tường, ngay cả một tấm đệm cho mùa đông cũng không có, nếu như còn sỉ diện cố gắng trở về, không chừng sẽ chết cóng trong mùa đông này.
Mà hắn nợ Tông Lạc cũng rất nhiều rồi, đã sớm trả không hết.
Tình cờ Tông Thụy Thần ôm một đống đồ tới, nhìn thấy hắn cũng không chào hỏi, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.
Hôm nay là tết, hắn vừa ra khỏi cửa thì gặp Tứ hoàng huynh.
Tứ hoàng huynh dẫn hắn đi cùng, dọc đường mua sắm không ngừng, tặng hắn rất nhiều quà vặt, nói là đã nợ hắn nhiều năm.
Lần trước sau khi vào cung, Tông Thụy Thần đã nói với Tông Lạc chuyện mình gặp Tông Thừa Tứ.
Tông Lạc không nói gì nhiều, chỉ bảo Tông Thụy Thần tránh xa hắn ra.
Sau đó suy nghĩ mình bây giờ vẫn còn đang câu Tông Thừa Tứ, Tông Lạc mới bảo: "Cũng không cần phải cố ý tránh xa, nếu hắn muốn tặng đệ cái gì, đệ nhận lấy là được."
Vì thế Tông Thụy Thần cũng không từ chối, một đường theo Tông Thừa Tứ đi chơi.
—----