............................................................................................
Hiện tại đã hơn 7 giờ 30 phút, nó bước vào công ty thì tất cả các nhân viên thấy nó đều cuối gập người chào nó. Nó không nói gì chỉ lịch sự chào lại, thái độ không lạh không nóng rất hòa nhã. Từng bước chân của nó rất tự nhiên, phong thái cũng không thay đổi rất hòa nhã. Nếu như là người ngoài đến thì sẽ không đoán được cô gái trẻ đẹp này lại là một CCO của một tập đoàn thuộc top thế giới.
- Thư kí Jung....báo cáo lại tất cả mọi việc ở công ty trong thời gian tôi không đi làm. - nó về phòng liền ngã người ra ghế và xoay ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy thư kí Jung đang báo cáo với lưng ghế đang xoay xoay kia.
- Anh nói dự án với WATION? Sao tôi không nghe ba và Ryan nhắc đến? - nó xoay ghế lại sau khi nghe tin làm nó phải ngạc nhiên. "WATION...chẳng phải do Aran quản lí sao?"
- Thưa giám đốc....dự án này chủ tịch đã giao cho tổng giám đốc Phó phụ trách, vì giám đốc phải dưỡng bệnh nên chủ tịch bảo tôi không được nói chuyện công việc với cô. - Thư kí Jung thành thật.
- Được rồi...anh về phòng làm việc đi. - nó biết trong VIVIAN này chỉ một lời nói của "chủ tịch" thì có trọng lượng thế nào. Nó ngã người ra sau ghế. Dự án này rất lớn...nhưng lại đến đúng lúc này...nó nghĩ rằng việc này không đơn gian như vậy, nó có thể tin tưởng vào Aran - anh mình sau lần gặp trước nhưng người mà nó phải lo lắng nhất chính là anh hai mình, Cent, anh ấy là người luôn hành động trước suy nghĩ. Nhìn lại những tập tài liệu đã chất thành chòng trên bàn, nó thôi ngửng suy nghĩ và mở tài liệu ra xem cho đến trưa. Cũng đã 10 giờ trưa, nó đang làm việc thì nhận được điện thoại, sau đó lại gấp rút chạy ra khỏi công ty và không quên gọi cho thư kí Jung hủy hết mọi lịch trình ngày hôm nya
.....................
Hắn đã tỉnh dậy sau những tia nắng chói chan cứ chiếu qua cửa sổ làm hắn phải khó chịu mở mắt. Nhìn sang kế bên thấy trống không,hắn đoán là nó đã đến công ty vì hắn đã nghe nó nhắc đến chuyện này khi cả hai đang trên đường đến buổi tiệc hôm qua. Nhắc đến buổi tiệc hôm qua, hắn liền nở nụ cười hany5 phúc, quả thật hắn rất hạnh phúc. Không chần chừ do dự hắn lao ngay vào phòng tắm và chuẩn bị đến công ty ngay để được gặp nó.
Hắn đến công ty với trang phục chuẩn soái ca với áo sơ trắng sơ vin được hắn xoắn lên đến khuyển tay, tay trái còn mang theo chiếc cặp laptop, hiển nhiên mỉm cười chào mọi người trong công ty mặc dù hắn biết mình đến trễ, nhưng hắn biết chẳng ai nói gì hắn đâu.
- Thư kí Jung, Tử An đã ra ngoài rồi sao? Tôi vừa sang phòng làm việc của cô ấy nhưng không thấy. - hắn đến chỗ làm việc của thư kí Jung gần với phòng làm việc của nó.
- Thưa tổng giám đốc, giám đốc đã ra ngoài rồi ạ..- thư kí Jung cúi đầu trả lời.
- Hôm nay cô ấy gặp đối tác nào vậy? - hắn lại hỏi về lịch trình của nó.
- Thưa, giám đốc đã hủy hết mọi lịch trình của ngày hôm nay rồi ạ. - Thư kí Jung thành thật nói.
- Hủy hết sao? Cô ấy có nói đi đâu không?
- Thưa tôi...không biết....nhưng tôi thấy giám đốc đi rất gấp. -
- Được rồi...anh làm việc đi. - thư kí Jung lớn hơn nó và hắn chỉ 2 tuổi, nhưng nó và hắn vẫn gọi anh là anh chứ không hề không phải phép. Hắn biết thư kí Jung là người chân thật và nghiêm túc trong công việc, nói đúng sự thật nên hắn có gắng hỏi nữa cũng chỉ bằng không. Hắn vừa về phòng làm việc của mình vừa gọi cho nó nhưng nó lại không bắt máy.
...............................................................
Quay lại với nó, vừa nghe xong điện thoại của Hiểu Lam đã tức tốc bắt taxi về nhà. Vừa về đến thì thấy cửa nhà đã mở toan, vào trong thì thấy hai mẹ con Hiểu Lam ngồi trên sofa nắm tay nhau. Nó thấy tinh thần của bà Thụy không được ổn cho mấy, và phải gọi là đang hoảng loạn. Hiểu Lam thấy nó đến liền mừng rỡ, nó đến ngồi cạnh hai người thì mới để ý đến hộp quà màu đỏ trước mặt.
- Có chuyện gì mà chị và bác Thụy hoảng vậy.....
- An......con xem....// em xem nó đi...- bà Thụy run cầm cập, thứ bên trong quả thực rất đáng sợ.
Nó theo hướng chỉ tay của bà Thụy liền biết nguyên nhân gây nên là hộp quà kia. Nó lại gần, lúc này nó mới nhận ra, không chỉ đẹp mà còn rất sặc sỡ thu hút, muốn người khác mở ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Đừng giỡn là lựu đạn ở trong đấy nhé..." nó nghĩ thầm, nhưng chắc chắn là không phải rồi. Tay nó đã dần mở và Hiểu Lam và bà Thụy đã nhắm mắt, họ không muốn thấy những thứ đó một lần nữa. Nó bất ngờ lớn về món quà bên trong, đúng là đừng bị lừa bởi vẻ ngoài. Một hộp quà bên ngoài đẹp và hấp dẫn đến như vậy nhưng bên trong lại chứa những thứ đáng sợ. Nhưng đối với người đã được huấn luyện khắt khe như nó thì chắc rằng, nó vẫn luôn giữ được bình tĩnh trong tình huống này. Bên trong hộp quà là một hình nhân dính máu, đáng sợ hơn là kế bên hình nhân là một quả tim thật bị một vật sắc nhọn đâm vào và máu vẫn còn đang chảy ra. "Đúng là dọa người mà" nó nghĩ thầm sau đó cầm thử hình nhân nữ đó lên, nó cảm nhận có thứ gì đó phía sau lưng hình nhân cộm vào tay nên nó xoay hình nhân lại và xem thử thì đúng là có thứ gì đó thật. Nó lấy ra thì ra là một tấm giấy nhỏ nhưng bên trong chỉ vỏn vẹn bốn chữ làm người khác sợ chết khiếp. Có lẽ 4 chữ đó được viết bằng máu thật bởi nó ngửi được mùi tanh từ máu người. Nhưng nó lại nhanh chóng gập tấm giấy lại vì Hiểu Lam và bà Thụy vẫn còn hơi sợ nên không biết đến tấm giấy kia.
Nó đóng hộp quà lại và xoay người trấn an bà Thụy.
- Bác Thụy..bác hai phải đi công tác xa, trong nhà chỉ còn mình bác hai gái...Bác ấy mới gọi cho con và muốn bác Thụy cùng chị Hiểu Lam sang đó chơi vài ngày...con nghĩ hay hai người sang đó thư giãn đi nha...sau đó cùng dọn về nhà lúc trước...- nó muốn đưa Hiểu Lam và bác mình về lại Mỹ. Vì nó tin chắc rằng nếu họ còn ở đây..chắc chắn có một ngày nó phải hối hận vì không bảo vệ được họ. Nó biết rõ ràng người gửi món quà này là muốn nhắm vào nó, nhưng nếu đã vậy tại sao không gửi đến phòng làm việc hay nơi ở hiện tại của nó mà lại ra tay với Hiểu Lam và bà Thụy.
- Con thấy làm thế cũng ổn...vả lại nơi đó cũng là nhà của mẹ...có rất nhiều kỉ niệm mà phải không? - Hiểu Lam cũng muốn tốt cho mẹ mình nên tán thành cách làm của nó. Vì chính chị cũng biết, việc trước đó là một lần lại thêm lần này nữa..Chắc không ngốc đến nỗi nghĩ 2 chuyện đến đều trùng hợp chứ?
- Được...cũng lâu rồi...ta không gặp chị ấy...- nói xong nó nói với Hiểu Lam đưa bà Thụy về phòng nghĩ ngơi và nhờ Hiểu Lam chuẩn bị hành lý và nó gọi điện thoại để đặt vé trước. Khoảng 3 giờ nữa sẽ bay.
Phòng khách lúc nãy vắng tanh, chỉ còn nó ngồi đối mặt với hộp quà kia. Đôi mắt nó vẫn luôn dán chặt vào hộp quà kia, bất giác hai tay nó đang vào nhau và đưa lên gần cằm. Nó đang suy nghĩ là ai muốn đối phó với nó đây. Nó đang cho rằng liệu người muốn nó chết có phải là San Chi hay không? Sau 2 năm không gặp nó cũng nghe chút tin tức về gia đình của San Chi và bất ngờ với nó hơn là San Chi cũng có mặt tại buổi tiệc hôm qua. Thêm một người khiến nó nghi ngờ hơn nữa chính là Tử Anh, nhưng nó không nghĩ Tử Anh có thể làm ra những chuyện đáng quyền rủa thế này. Nhưng nếu nó nhìn việc này theo một cách khách quan và tổng thể thì vẫn còn một điều mà đáng lo ngại nữa đó có thể là một người bí ẩn nào đó họ làm vậy mới mục đích cản trở kế hoạch trả thù của nó. Nhưng điều này nó loại bỏ ngay lập tức vì kế hoạch trả thù chỉ có duy nhất một người đó chính là chính bản thân nó biết mà thôi. Nghĩ đến đây nó đứng phắt dậy, hai tay của nó mạnh mẽ cầm lấy hộp quà kia đem ra sau nhà vứt vào thùng rác một cách lạnh lùng. Trước khi xoay người vào nhà, nó nói thầm một câu, tay của nó cũng đã nắm chặt lại từ lúc nào.
- Tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. - giọng nói lạnh nhạt, nó lấy điện thoại từ túi quần sau đó nhắn tin cho hắn nói nó về nước vì ở Lucky có chút việc cần nó giải quyết. Và việc đưa bà Thụy và Hiểu Lam cùng đi thì không một ai biết vì nó đã bí mật sắp xếp chuyện này.
.......................................................................................................- Cậu làm vậy.....không sợ..mang xui xẻo.....
- Bậy...bậy...nếu có xui xẻo thì Tử An và những người trong nhà đó mới xui xẻo...mắc mớ gì liên quan đến chúng ta...vì cậu nên tớ đã mang đến nhà riêng..chứ nếu không, món quà đó đích đến phải là Phó gia....- Tử Anh rót một 2 ly rượu sau đó đưa cho San Chi 1 ly.
-Cậu chắc nó sẽ không dám làm loạn như hôm qua chứ? - San Chi có vẻ lo lắng về kết quả, nói đúng hơn trong lời nói của cô có chút không tin tưởng vào khả năng làm việc của Tử Anh.
- Không đâu...tớ chung sống với nó từ nhỏ nên biết được điểm yếu của nó là gì...- Tử Anh chắc chắc..
- Trông cậy vào cậu...- San Chi tin tưởng vào Tử Anh, sau cuộc bàn chuyện đó là tiếng cười giả lả của 2 người con gái. Báo hiệu sắp có chuyện xảy ra nhưng không biết đích đến của những chuyện này là đâu.