- Bác sĩ...vợ tôi thế nào? Cô ấy đã tỉnh....
- Cậu bình tĩnh...cũng may là đưa đến kịp thời nên cả 2 mẹ con đều không sao cả....bệnh nhân sẽ tỉnh lại nhanh thôi..
- Hai mẹ con sao?....Ý..bác sĩ...là vợ tôi có thai sao? Sao..sao tôi không biết? - hắn bất ngờ..
- Tôi nghĩ cả bệnh nhân cũng không biết mình có thai...tôi phát hiện thể chất của bệnh nhân vốn không tốt, tốt nhất trong thời kì mang thai cậu đừng để bệnh nhân cảm thấy bị áp lực, căng thẳng hay shock và bổ sung chất dinh dưỡng cho bệnh nhân....- vị bác sĩ giải thích chầm chậm, sau đó chúc mừng hắn rồi đi.
Hắn cùng mọi người vào thăm nó. Nghe tin nó mang thai, Ann cũng ngạc nhiên vui mừng không kém, thế là nó làm mẹ trước cô rồi.
Quay lại với nó, nó đã tỉnh dậy nhưng cảm thấy trong người rất khó chịu. Nhìn lên trần nhà thì thấy trắng tinh, theo nhận thức của nó, nó thừa biết mình đang ở bệnh viện, nhìn lại trên người là quần áo của bệnh nhân, đang truyền dịch vào tay, nó cảm nhận hình như trên đầu của nó có lớp gạc. Nó nhớ lại hình ảnh của mình và Sẵn Chỉ lúc ở trong xe, vì ngăn cản San Chi và rồi bị San Chi đẩy ra và vào thành cửa...Nó định ngồi dậy thì đã nghe tiếng mở cửa sau đó là nghe tiếng hắn.
- Em đừng cử động mạnh....nằm đó đi....-hắn ngồi xuống cạnh nó, giữ nó nằm xuống.
- Ryan, ba, Ann, Lucas, Mike..San Chi đâu rồi? - tất cả đều không ngờ, việc đầu tiên nó nói lại là về San Chi.
- Cậu hỏi cô ta làm gì...cô ta chính là người đã làm cậu ra nông nổi này, còn muốn giết 2 mẹ con cậu..vậy mà giờ cậu còn hỏi đến cô ta..-Nó nheo mắt khó hiểu về những điều Ann vừa mới nói.
-Giết 2 mẹ con mình...ý cậu là...- nó nhìn lại bụng của mình, nó vẫn như trước mà.
- An...bác sĩ nói em mang thai được 3 tuần...không lẽ em không nhận ra sao? - nó nghe hắn nói mà mặt đơ ra, mọi người nghĩ nó quá vui mừng nên mới như vậy nhưng thực chất nó cũng rất bất ngờ nhưng một phần nó không biết mình nên vui hay nên buồn.
- Nhìn Tử An kìa...sao đơ người ra thế? Ai đời làm mẹ như cậu lại không nhận ra sự khác lạ khi cơ thể mình có biến đổi chứ...- Lucas nói sau đó lại nhìn sang vợ mình cười cười, Ann có lẽ cũng hiểu ý phần nào nên hai má của Ann nhanh chóng đỏ lên.
- Thôi thôi....mấy đứa đừng chọc An nữa...An à..nếu con đã mang thai thì con nên dưỡng thai đi, việc công ty để ba và Ryan lo, lúc nãy ta có nghe bác sĩ bảo thể chất của con vốn đã yếu, nên con đừng để chuyện gì bên ngoài tác động nha con...- Phó Lâm nhìn nó nở nụ cười hiền dịu, người ngoài nhìn vào có lẽ nghĩ Phó Lâm là ba ruột của nó chứ không nghĩ rằng họ là ba chồng và con dâu. Thường thì thấy mẹ chồng thương nàng dâu chứ có ai nghĩ sẽ có tình trạng ngược lại như nó.
- Vâng..thưa ba..- nó nhẹ giọng, cố gắng vẻ ra nụ cười nhưng nụ cười của nó rất nhạt có gì đó buồn mọi người cũng nhận ra nhưng họ lại nghĩ vì nó mệt nên thế.
Nói qua nói lại một lúc thì Ann, Lucas và Mike cũng tạm biệt ra về. Phó Lâm cũng về lại công ty vì có chút việc, chỉ còn lại hắn, hắn gọi về nhà bảo cô Hạ nấu chút gì đó cho nó rồi lại chạy về nhà. Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại mình nó. Nó gắng gượng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, cầm ly sữa trong tay nhưng lại không uống. Trong đầu nó rất rối vì một số chuyện và tất nhiên chuyện lớn nhất chính là chuyện nó có thai lúc này. Có thai, nó nên vui hay nên buồn?? Để lại ly sữa lên bàn, tay nó nhè nhẹ đặt lên bụng. Nó đang suy nghĩ, nó có thai cũng có lợi, lợi vì Phó Lâm càng tin tưởng nó hơn, nó khẳng định được Phó Lâm đã hoàn toàn tin tưởng nó nhờ vào cử chỉ nụ cười của Phó Lâm lúc nãy. Tuy nụ cười hiền dịu nhưng trong đó lại chứa đầy sự thỏa mãn mà chỉ có nó mới nhận ra. Nhưng điều nó lo sợ nhất chính là trong thời gian nó trả thù, sau thời gian đó...nếu đứa bé được sinh ra thì giữa nó và hắn sẽ thế nào khi nó đã hoàn thành xong việc trả thù...Những dòng suy nghĩ không ngừng chạy trong đầu nó.Nó dường như đang bế tắc và bất lực, tay vẫn giữ ở bụng, 1 giọt nước mắt cũng đã rơi xuống, đôi môi tái nhợt nở nụ cười chua chát "Bảo bối....lẽ ra con không nên đến vào lúc này....", nhẹ nhàng nói ra, chỉ mình nó nghe nhưng lòng nó lại đau nhói. Người phụ nữ hạnh phúc nhất chính là được làm mẹ, được cùng người mình yêu tạo ra 1 sinh linh nhỏ bé liên kết bởi 2 người. Hôm nay, nó cũng được làm mẹ, cũng đã cùng người nó yêu tạo ra sinh linh bé nhỏ nhưng nó lại khác với mọi người, nó cũng cười nhưng nụ cười mang đầy sự xót thương. Không phải nó ghét bỏ đứa bé nhưng đúng như nó nói, chuyện này đúng thực xảy ra không đúng lúc. Vừa đúng lúc hắn trở về, trên tay là hộp cháu mà hắn đã về nhà lấy. Khi vào hắn thấy nó khóc liền chạy đến bên nó, sợ nó xảy ra chuyện gì.
- An...xảy ra chuyện gì với em vậy...y tá...
- Không...em không sao..chỉ vì em vui thôi..- nó níu tay hắn lại không cho hắn gọi y tá.Hắn nghe lời nó nói mà cười. Hắn biết vợ hắn là người thông minh tài giỏi nhưng cũng có lúc ngốc nghếch đáng yêu thế này..
- Ngốc quá.....em xem...em vui đến nỗi rơi nước mắt thế này...sau này sinh con ra...mặt con buồn thì sao?? // Em sẽ không khóc nữa...- nó nghe hắn nói vội lấy tay quệt hết nước mắt, hắn ôm nó vào lòng và vỗ nhẹ lưng nó. Không hiểu sao lúc này nước mắt nó rơi còn nhiều hơn lúc nãy. Cái ôm này quá ấm áp, hắn quá tốt đối với nó, hiện giờ nó thực sự rất hạnh phúc, nhưng điều khiến nó đau lòng nhất là sau này, sẽ có một ngày nào nó, chính nó sẽ phải phá hủy cái hạnh phúc mà nó và hắn đang có. Đó chính là điều đau lòng nhất đối với nó.
- Thôi nào...An..đừng khóc nữa...em ngoan ngoãn ăn hết phần cháo này sau đó nằm xuống ngủ 1 giấc...anh có nhờ y tá...lát nữa cô ấy sẽ vào..giờ anh phải đến công ty 1 chút...xong việc, anh đến thăm em. - nó gật nhẹ đầu đồng ý, hắn khom người lau nước mắt và hôn nhẹ lên trán nó, sau đó rời đi. Nó nhìn theo hắn, trong khoảng thời gian hẹn hò, nó cũng biết hắn rất thích trẻ con nên khi biết nó có thai, nó biết hắn không thể giấu đi vẻ vui mừng của mình.
Đúng như lời hắn nói, cô y tá vào giúp nó mở hộp cháu nhưng nó nhìn vào lại thở dài.
- Cô ra ngoài đi..lát nữa tôi sẽ ăn sau...
- Nhưng chồng...// tôi hứa lát nữa sẽ ăn...mà cô cho tôi mượn điện thoại được không, tôi không có điện thoại...
- À...Chồng cô có nói là điện thoại để ở tủ bàn cạnh giường của cô..Chồng cô rất chu đáo với cô đấy...thôi tôi tin cô...nhớ giữ lời đấy nhé, tôi ra ngoài trước..- nó gật đầu, xem ra cô y tá này cũng rất dễ thương đấy chứ, không nghiêm khắc ép nó, diễn nhiên nó cũng không phải người thất hứa. Việc quan trọng lúc giờ là nó nên tìm được San Chi, vì nó có linh cảm chẳng lành về cô ấy.
Lấy điện thoại trong tủ ra, thầm khen mình may mắn vì nó không bị hư, sau đó nhấn dãy số quen thuộc.
"Em có việc nhờ chị...chị có thể về Việt Nam 1 chuyến được không? - giọng nói nó đầy vẻ mệt mỏi
- Được..chị sẽ về trong đêm nay..nhưng em có sao không, nghe giọng của em, dường như có chuyện gì thì phải?
- Em không sao..Khi nào chị về đến liên lạc nhé..tạm biệt.." Nó mong rằng Eva về càng sớm càng tốt vì việc này nó không tiện ra tay và cũng vì việc nó mang thai chắc hẳn sau này việc đi lại của nó cũng sẽ khó khăn bởi chịu sự quản lí của hắn và Phó Lâm.Về chuyện của San Chi và nó, mặc dù ba mẹ của cô ấy đã phản bội ba mẹ nó cùng liên kết với Phó Lâm nhưng dù sao Aran cũng đã cho họ phải trả giá nên nó cũng thôi bỏ qua, nhưng việc nó muốn tìm hiểu chính là ai đã hướng mũi tên sang nó. Nó cảm thấy trong chuyện này dù nó bị hại nhưng nó thấy tội cho San Chi, cô ấy bị người khác sai khiến và xoay vòng vòng. Nó thầm cầu mong với sự chân thành và "Chi Chi" - một phần của quá khứ sẽ lay tỉnh San Chi. Nó biết rằng có 1 người nào đó muốn mượn tay San Chi để đối phó với nó, cũng giống như việc hộp quà lần trước. Nó chỉ thầm đoán nhưng vẫn chưa khẳng định người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là ai? Là ai đã mách San Chi dùng roi điện đề phòng nó. Nhưng nếu người đứng đằng sau là 1 người nguy hiểm và biết nó còn sống thì chắc rằng ít nhiều San Chi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đó cũng là nguyên nhân nó muốn Eva trở về. Biết là giờ tìm San Chi rất khó, nhưng nó phải tìm được San Chi trước "người nguy hiểm" kia. Dù biết việc này khó như mò kim đáy biển, nhưng dù biển hay đại dương gì, nó cũng phải mò được người cho bằng được.