Cô bị liếm đến cao trào.
Não hoàn toàn trống rỗng, khoái cảm như dòng suối nước nóng, cả người cô như chết đuối, toàn thân mềm nhũn.
Có người vớt cô lên, lại hôn môi cô.
Nụ hôn nóng bỏng dừng ở mỗi nơi trên da thịt, bao gồm cả những ngón chân, cậu hôn từ lòng bàn chân, hướng theo mu bàn chân lên trên, từng điểm đều dừng một chút rồi hôn lên đến vành tai, cằm, má, sau đó là đôi mắt.
Hôn xong mắt, cậu ôm cô, cằm đáp ở hõm vai, cúi đầu cọ cọ cần cổ, khàn giọng hỏi cô:
“Muốn ngủ chưa?”
Chỉ sợ là do uống say nên cô mới cho phép cậu làm như vậy, sợ ngày mai tỉnh dậy, sẽ lạnh lùng từ chối cậu.
Vật đang chọc ở bụng cô cực nóng, thân thể Hàng Cẩm giật giật, sắc mặt Trần Lâm bỗng trở nên khó coi, trán nổi đầy gân xanh, cậu thở hổn hển dựa vào cổ cô, lại hôn môi, đang muốn xoay người đi xuống, lại thấy Hàng Cẩm ôm lấy cổ cậu.
Lần nữa cô chủ động hôn cậu, một tay khác còn chạm vào đồ vật nóng bỏng cứng rắn kia.
Cả người Trần Lâm đều căng chặt, dây thanh quản càng khàn hơn:
“Đừng động đậy…”
Hàng Cẩm cố ý muốn mình trở thành một người phóng túng, chỉ đêm nay mà thôi…huống chi, cô cũng không bài xích sự đụng chạm của Trần Lâm.
Năm ngón tay nhỏ nhắn bao lấy đồ vật nóng bỏng kia, không hề có kỹ năng gì chỉ loát động lên xuống, hơi thở Trần Lâm nặng nề cắn môi cùng lưỡi cô, cậu thở gấp hỏi:
“Chị biết mình đang làm gì không?”
Cậu muốn hỏi một lần nữa.
Dường như muốn cô xác định mình đang không say rượu.
Không đợi Hàng Cẩm trả lời, cậu lại trằn chọc hôn lấy hạt đậu, thấy cô ngẩng cao cổ thở dốc, lại dùng sức xoa véo bầu thịt, đưa đến bên miệng gặm cắn, hơi nóng mút hôn dọc theo vòng eo đi xuống, tách hai đùi cô ra, lắm cây gậy th*t đặt ở cửa động, cơ thể ấn xuống chọc vào.
Chọc vài lần cũng không thể vào được.
Cậu lại nắm lấy đầu nấm, tìm đường đi vào, môi hoa bị chọc đến sưng đỏ, nước lại chảy ra một dòng, cậu dùng sức tách hai cánh hoa ra, lộ ra miệng nhỏ hồng hào bên trong, sau đó đỡ gậy của mình đỉnh vào bên trong.
Cậu cùng không biết rằng, đây là lần đầu tiên của Hàng Cẩm.
Cây gậy th*t to lớn thọc vào đường đi, sau đó chọc vào một tầng lá chắn mỏng manh, Hàng Cẩm khó chịu nhíu mày, cơn căng trướng cùng đau đớn khi bị xé rách làm cô kêu lên một tiếng, cơ thể như bị lưỡi dao sắc bén bổ ra, cô bất giác muốn lui về phía sau.
Trần Lâm lại kéo cô về, ấn chặt ở dưới thân, tầng tầng lớp lớp thịt mềm làm da đầu cậu tê dại, cơ thể theo bản năng làm động tác chọc vào rút ra, lại thấy thân gậy dính vài tia máu đỏ.
Cậu hoảng sợ, đang muốn rút ra, bỗng nhiên hiểu được.
“Lần đầu của chị.”
Cậu cúi đầu nhìn Hàng Cẩm, gương mặt hiện vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Cô sắp 29 tuổi rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên.
Hàng Cẩm bị căng đến khó chịu, hai mày vẫn luôn nhíu lại, đưa tay đẩy cậu:
“Xuống đi.”
“Lát nữa sẽ tốt hơn.”
Cậu gắng kiềm chế bản thân không động nữa, cúi đầu hôn môi cô, môi lưỡi dây dưa, cậu ôm cô rất chặt, nụ hôn càng hung ác và kịch liệt, giọng nói khàn như sắp bốc lửa:
“Có phải chị cũng thích tôi?”
Cho nên đêm nay không phải là ai khác.
Là tôi.