Đã ba tháng kể từ lần cuối cô ngủ ở đây.
Trần Lâm bật hết đèn lên, chọn một bộ phim hài, sau đó cậu nằm ôm Hàng Cẩm trên giường sofa cùng xem phim, cậu gần như không bao giờ có thời gian để xem phim, cũng chưa bao giờ đến rạp chiếu phim xem cùng Hàng Cẩm, mong muốn từ rất lâu trước đó, giấc mơ cùng Hàng Cẩm xem phim đến bây giờ mới có thể thực hiện được.
Hàng Cẩm rất mệt, dựa vào trong lòng ngực cậu uể oải buồn ngủ, miễn cưỡng chống mí mắt lên xem phim.
Cậu lo cô đói, cắt trái cây thành từng miếng nhỏ bón vào miệng cô, cô cắn ngậm trong miệng nhưng không muốn nhai, cậu lại lấy lại miếng trái cây, ngậm vào miệng mình, ăn xong quả lại hôn môi cô, còn bón cho cô hai ngụm nước, thấy cô đã quá buồn ngủ không thể mở nổi mắt, hỏi cô có muốn xuống lầu ngủ hay không.
Mí mắt cô giật gật, giọng khàn khàn: “Không cần.”
Phim có rất nhiều diễn viên nhí, Trần Lâm lại nhớ tới mình ngày đó, cúi đầu hỏi Hàng Cẩm:
“Chị còn nhớ lần đầu tiên gặp tôi không?”
Hàng Cẩm híp mắt, mơ hồ “Ừm” một tiếng.
“Tôi cho rằng chị là kẻ lửa đảo.” Cậu dùng cằm mình cọ cọ đỉnh đầu cô, giọng nói trầm khàn:
“Một kẻ lừa đảo rất xinh đẹp.”
“Lúc đó tôi không đồng ý, trưởng thôn tìm đến khuyên bảo rất lâu, nói sẽ tìm người chăm sóc cho em trai, bảo tôi sau này có tiền đồ đừng có quên núi Sùng, hãy làm vẻ vang vùng núi này, lúc đó tôi rất sợ, vẫn luôn suy nghĩ, lúc tôi ra ngoài có phải sẽ bị bán đi tận đâu, bị bịt mắt moi móc tim gan phèo phổi, lại bị ném vào biển cho cá mập ăn.”
Cậu vuốt tóc cô, âm thanh thả nhẹ: “Lo lắng sợ hãi nhiều năm trời rồi mới tin, chị thật sự đến để giúp tôi.”
“Có phải hơi ngốc không?” Cậu cười.
Hàng Cẩm không nói gì, khóe môi lại vô thức cong lên.
“Trước đây, núi Sùng là tất cả đối với tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đó.”
Hiếm khi Trần Lâm nói những lời này trước mặt Hàng Cẩm, nhưng cậu đã giữ những lời này trong lòng rất lâu, luôn muốn nói với cô:
“Chính chị đã kéo tôi ra khỏi núi Sùng, cho tôi tất cả nhưng gì tôi có hiện tại, chị nói mình chỉ cho tôi cơ hội, nhưng nếu chị không cho cơ hội này, có lẽ tôi sẽ ở lại núi Sùng cả đời, không thể nhìn được thế giới bên ngoài, cũng sẽ không gặp được chị.”
“Cho nên, chị biết không?”
Cậu cúi đầu nhìn cô: “Tôi may mắn biết bao khi được chị chọn không?”
Hai mắt Hàng Cẩm đã nhắm, hình như ngủ rồi.
Trần Lâm thơm má cô, tắt bộ phim đang chiếu, ôm cô nằm trên giường sofa, đan mười ngón tay vào nhau, cậu ôm Hàng Cẩm rất chặt, cằm đặt vào hõm cổ cô, cánh tay dài vòng qua eo, vòng ôm như không thể tách rời.
“Ngủ ngon.” Cậu nói.
Hàng Cẩm bị nguồn nhiệt nóng bao vây nên trở mình, nửa đêm tỉnh dậy, vẫn thấy bị Trần Lâm ôm chặt vào lòng, cô mở mắt ra nhìn cậu một lát, sau đó lại dựa vào ngực cậu, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực, từ từ nhắm mắt lại.
Trần Lâm nói mình thật may mắn.
Nhưng lúc cậu xuất hiện, tại sao không phải là một điều may mắn đối với Hàng Cẩm?