“Hàng Cẩm! từ từ chờ tôi với!”
Hàng Cẩm không thích đụng chạm chân tay, Lục Vận Phục cũng không dám động lên đầu thái tuế, chỉ kéo tay áo cô nói:
“Em đi chậm thôi, cẩn thận ngã xuống dưới.”
Bộ quần áo thể thao màu trắng tinh bị Lục Vận Phục kéo một cái như vậy, để lại một dấu bàn tay đen xì.
Lục Vận Phục: “……”
Anh ta cười ngượng, thu tay về lau lau lên người mình: “Tôi về giặt cho em.”
Mặt Hàng Cẩm vô cảm xoay người đi xuống núi.
Bữa trưa được dùng trong căng tin của trường tiểu học núi Sùng. Trưởng thôn thịt hai con gà để chiêu đãi Hàng Cẩm. Ngoài ra, trên bàn còn có đủ loại dưa chua và rau rừng, như rau trộn, cháo củ, rau dại xào, canh rau dại, ngoài ra còn cả bánh bao rau dại.
Rau dại đắng đến khó nuốt, sau khi nhai hai miếng, Lục Vận Phục cau mày, che miệng ép mình phải nuốt xuống.
Hàng Cẩm ăn với vẻ mặt không đổi sắc, như đã quen với vị đắng này rồi.
Sau khi mấy người ăn xong, trưởng thôn đưa cô đi thăm quanh trường một chút, lúc đi ngang qua nhà bếp, Hàng Cẩm nhìn thấy Trần Lâm vẫn còn đang gánh nước, trường này dùng rất nhiều nước, bên trong có ba cái thùng nước lớn, giờ đây chỉ có hai cái có nước, mồ hôi trên mặt Trần Lâm chảy ròng ròng, như vừa mới được vớt ra từ trong nước,cậu tựa lưng vào tường thở hổn hển, những giọt mồ hôi chảy xuống mặt khi ngửa người ra sau.
Mái tóc cậu xoăn tự nhiên từ khi mới sinh, tóc mái dài phủ kín trán, chỉ để lộ đôi lông mày đen dày đặc, sống mũi cao, ngũ quan lập thể. Mí mắt mỏng hơi rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng. Làn da ngăm đen làm đường cong trở nên sắc nét hơn, càng nổi bật vẻ hoang dã trên khuôn mặt cậu.
Trưởng thôn nhìn thấy Trần Lâm, cách đoạn xa đã bảo cậu đừng gánh nước nữa, nhanh đi ăn cơm đi, ông nói từ ngày về đây chỉ có đi gánh nước, làm cho bả vai bị thương, lại hỏi chân của ba cậu thế nào rồi, hỏi cậu bao giờ về trường học.
Trần Lâm vén vạt áo lên lau lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói ngày mai sẽ đi, mua vé rồi.
Trưởng thôn dặn dò thêm rồi quay lại đưa Hàng Cẩm về làng dưới chân núi. Tất cả thanh niên đều ra ngoài làm việc kiếm tiền, chỉ để lại những người già yếu, bệnh tật. Sinh bệnh cũng chẳng có tiền đi chữa, chỉ nằm ở nhà dưỡng bệnh, nếu khỏi lại tiếp tục làm việc, không khỏi thì chậm rãi chờ đợi cái chết.
Trên đường đi, Lục Vận Phục nhìn thấy mấy ông lão cùng bà lão tội nghiệp, anh ta sẽ phát một bao lì xì màu đỏ, tuy nó không đáng là bao, nhưng cũng tốt để có thể cải thiện cuộc sống bây giờ.
Khoảng ba giờ chiều, xe chở vật tư của Lục Vận Phục cuối cùng cũng thành công chạy lên đến nơi. Chiếc xe tải quá lớn, đường núi dốc khó đi nên họ bị mắc kẹt dưới chân núi, lúc này mới thuận lợi lên đến.
Lúc Lục Vận Phục cùng nhóm công nhân phân phát đồ vật, Hàng Cẩm ngồi trên ghế, bàn tay nhỏ nhắn cầm tách trà thưởng thức, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cảnh trước mắt.
Trần Lâm cũng giúp đỡ bê hết thùng lớn thùng nhỏ ra khỏi xe tải, chiếc áo phông rộng lộ ra phần da bị xước trên vai và cổ, để lại một vết máu nhỏ trên cổ áo cậu mà không hề hay biết. Cậu vác chiếc thùng lớn lên vai, đi đến khu vực để đồ, cẩn thận đặt nó xuống đất.
Mồ hôi thấm vào vết thương trên vai cùng cổ làm đau rát, cậu hơi quay đầu nhìn vào vai mình rồi kéo áo phông lên che lại vết thương.
Hang Cẩm không nhìn cậu nữa mà lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn WeChat. Một nam sinh do cô hỗ trợ ở Tây Tạng đã gửi gần 50 tin nhắn trên WeChat, ý là tháng sau phải mua tài liệu, cần ít tiền, nhưng cậu ta đảm bảo không tiêu hoang, còn gửi những thông tin tài liệu cần để chứng minh, chắc lâu rồi không thấy Hàng Cẩm trả lời, cậu ta hơi lo sợ, nên nhắn thêm vài câu, không mua cũng không sao.
Hàng Cẩm bấm vào xem, đối phương cần không nhiều lắm, chỉ có 500 tệ.
Chiếc điện thoại này thường do trợ lý của cô quản lý, Hàng Cẩm lướt lên trên, thấy nam sinh này xin tiền rất có quy luật, cũng không nhiều lắm, mỗi lần chỉ cách nhau một tháng.
Cô lại xem qua các sinh viên khác mà cô tài trợ, ngoài việc gửi bảng điểm đến, họ còn chúc cô có những ngày nghỉ lễ vui vẻ, lúc cô lướt đến Trần Lâm, không có bất kỳ nhật ký giao dịch nào, cậu chưa bao giờ xin cô tiền, thật ra thi thoảng trợ lý lại tự động gửi bao lì xì qua, nhưng đối phương không nhận.
“Đằng Bình.” Hàng Cẩm ấn khóa màn hình, ném điện thoại lên bàn.
Trợ lý Đằng Bình bước chậm rãi về phía cô: “Hàng tổng, có việc gì ạ?”
“Sinh viên ở Tây Tạng tốn bao nhiêu tiền một năm?” Hàng Cẩm hỏi.
“4500.”
Đằng Bình lấy điện thoại mở bản ghi chú ra, nhìn một lát nói:
“Mỗi một năm đều không đến 5000.”
“Những người khác thì sao?”
“Khoảng 2000.”
“Chỉ Trần Lâm không nhận tiền?”
“Vâng.”
Đằng Bình soát bản ghi chú đến Trần Lâm, cẩn thận xem xét, lại bổ sung thêm:
“Hơn nữa từ tháng 1 năm nay, cậu ta chuyển lại tiền vào thẻ cho chị, mỗi tháng 3000 tệ.”
“Cậu ta lấy đâu ra tiền?” Hàng Cẩm nhíu mày.
“Được học bổng, còn đấu bóng rổ được tiền thưởng.”
Để liên kết với các trường đại học khác, Đại học Bắc Dương đã tổ chức những trận đấu bóng rổ hữu nghị trong hơn ba năm. Tiền thưởng và giải thưởng ngày càng phong phú. Nghe nói đội tuyển quốc gia còn đến tận trường của họ để chiêu mộ hai vận động viên bóng rổ, ngày càng nhiều sinh viên thể thao đăng ký vào Đại học Bắc Dương.
Vì lợi thế về chiều cao nên Trần Lâm đã được câu lạc bộ bóng rổ chiêu mộ ngay từ năm đầu. Trong học kỳ đầu tiên của năm nhất, cậu đã đại diện cho sinh viên năm nhất của Đại học Bắc Dương tham gia một giải đấu hữu nghị với trường khác, cũng được không ít phần thưởng cùng tiền thưởng.
“Năm ngoái cậu ta bị thương trong một trận đấu bóng, phải nhập viện một tuần. Bác sĩ nói cần phải ở lại ít nhất một tháng, nhưng lo về kỳ thi nên chống nạng đến trường…”
Đằng Bình nhỏ giọng nói: “Lúc trước sếp nói, về sau chuyện gì của cậu ta thì không cần phải báo cáo nữa, cho nên em không nói.”
Không phải không cần báo cáo nữa, mà là Trần Lâm không được phép xuất hiện trước mặt cô.
“Biết rồi.” Hàng Cẩm nhập ngụm trà, nước trà đã lạnh, cảm giác lạnh lẽo trôi xuống cổ họng.
Cách đó không xa, Trần Lâm đã dọn xong chiếc thùng cuối cùng, nhặt quần áo lên lau mồ hôi trên mặt. Những người công nhân bên cạnh đang dùng gáo múc nước rửa tay, cậu hé môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nại im lặng, chỉ chờ sau khi nhóm công nhân rời đi, lúc này mới cầm lấy gáo múc nước nhẹ nhàng đổ vào lòng bàn tay, sau đó nghiêng người, tưới nước lên vai và cổ để giảm bớt cảm giác đau đớn ở vết thương.
Toàn bộ người dân núi Sùng đều quý trọng nước, vì trên núi khó có được nước suối.
Cậu chỉ dùng một chút như vậy rồi buông gáo nước xuống, xoay người rời đi, tay áo ngắn màu xám dính đầy tro bụi, cánh tay ngăm đen bởi dùng nhiều sức mà gân xanh dữ tợn gồ lên. Đầu cậu rất cao, chân dài tay dài, ống quần đã ngắn lên một đoạn, bóng dáng cao lớn thẳng tắp, đuôi tóc hơi dài dán vào sau cổ, nhìn giống đuôi sói.
“Lấy hộp Vân Nam Bạch Dược trong túi tôi đưa cho cậu ta.” Hàng Cẩm nói.
Đằng Bình đơ ra một lúc lâu, mới ý thức được “Cậu ta” là đang nói Trần Lâm.
“Được, em đi lấy ngay.”