Cậu vẫn vùi đầu vào cổ cô như trước, ngửi hương thơm trên người cô, vì lâu rồi không được ôm cô như vậy, cậu khổ sở đến mức nước mắt sắp rơi xuống, lúc nói chuyện giọng khàn khàn mơ hồ:
“Tôi rất nhớ chị.”
Bốn chữ như dừng ở đầu tim cô, làm trái tim đập chậm mất nửa nhịp.
Cô đưa tay đẩy cậu ra.
Trần Lâm cố chấp càng ôm sát vào: “Chỉ một lát, xin chị…một lát thôi.”
hàng Cẩm thả lỏng, bàn tay chống vào nơi trái tim cậu, cảm nhận được tiếng đập kịch liệt của quả tim, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Cùng lúc đó, một tay cậu nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn xuống, Hàng Cẩm đã uống rượu, không còn sức giãy giụa, hai tay chống ở ngực cậu, lại bị cậu nắm lấy vòng ra sau cổ mình, nụ hôn ngày càng táo bạo, đầu lưỡi luồn qua hàm răng, cuốn ngậm đầu lưỡi mút mát cắn loạn, cướp đi toàn bộ hơi thở của cô, hơi thở nặng nề mút mát đầu lưỡi.
Hàng Cẩm bỗng nhiên đẩy mạnh người cậu ra, hốc mắt Trần Lâm vẫn đỏ ửng, do thở hổn hển làm ngực phập phồng lên xuống, lúc bị đẩy ra, khóe mắt có một giọt nước mắt vừa vặn rơi xuống.
Hàng Cẩm nhìn ánh mắt đau thương của cậu, trái tim đột nhiên dâng lên một trận chua xót, cô quay mặt đi, tháo khuyên tai cùng vòng cổ ném vào trong túi, sau đó đưa tay cởi cúc áo sơ mi của cậu, lần nữa kéo người đến trước mặt, cô biết mình không nên làm như vậy, nhưng vừa uống rượu xong, thân thể cùng đại não như đang phát ra tín hiệu nào đó.
Cô không thể từ chối Trần Lâm vào đêm nay.
“Trần Lâm.” Cô nâng cằm cắn cắn môi cậu, âm thanh bao phủ giữa môi răng:
“Chỉ đêm nay.”
Ngay lúc này, cả người cậu như bùng lên một ngọn lửa, giây tiếp theo ôm chặt cô lên người mình, mạnh mẽ mút cắn hai cánh môi cô, hơi thở hai người hỗn loạn, Hàng Cẩm lại kéo cổ áo cậu hỏi lại lần nữa: “Nghe hiểu chứ?”
Trái tim cậu đập thình thịch, ngậm vành tai cô mút cắn, giọng nói trầm khàn:
“Nghe hiểu.”
Cô cũng nhớ cậu.
Cậu đã hiểu.
Trần Lâm hôn dọc theo vành tai xuống cằm, hôn từng chút một ở cổ, bàn tay bắt đầu kéo bộ lễ phục xuống, môi mỏng dán vào nh//ũ thịt liếm hôn, cuối cùng ngậm lấy viên đậu đỏ mẫn cảm kia.
Thân thể Hàng Cẩm run rẩy, thở hổn hển xoa nắm tóc cậu.
Cậu ngẩng đầu lên hôn lên môi cô lần nữa, tay còn lại nắm lấy ngực cô, dùng ngón tay cái vuốt ve viên đậu cứng rắn, cô thở hổn hển trong miệng cậu, bị làm cho khó chịu, từ họng phát ra âm thanh không thể tưởng tượng: “Trần Lâm…”
“Ừm.” Trần Lâm dọc theo cần cổ cô hôn cắn hai hạt đậu, mút vào mấy lần, lại há to miệng ngậm bầu thịt mút cắn, một tay khác nắm chặt bên kia cùng liếm mút, lại hôn, hơi thở nóng bỏng phả xuống dưới, nóng đến mức lưng Hàng Cẩm run rẩy.
Cô nắm tóc của cậu, cơ thể vặn vẹo, muốn né tránh môi lưỡi, bị cậu liếm hôn đến càng nhanh càng mạnh bạo. Đầu lưỡi ướt át quét thổi mạnh qua hạt đậu, khoái cảm làm da đầu tê dại lan xuống toàn thân, khoang mũi Hầng Cẩm phát ra tiếng rên rỉ nức nở, nắm lấy tóc cậu rồi vuốt ra sau đầu, lưu lại một vết cào sau cổ.
Trần Lâm đưa tay xuống dưới váy cô, dùng một tay kéo quần lót xuống.
Cả người cậu chui vào dưới váy cô, dán vào bụng bắt đầu hôn xuống, Hàng Cầm chưa tắm rửa, không muốn hôn vào đó, vén váy lên kéo đầu cậu lên.
Cô đẩy cậu về chỗ ngồi, sau đó khóa ngồi ở trên người, đưa tay cởi khóa quần tây.
Hôm nay Trần Lâm mặc trang phục chỉnh tề, cả một cây đen, làm cơ thể càng thêm cao lớn trưởng thành, vai rộng eo hẹp, như một chiếc giá áo hình người, mặc vest vào chân càng dài hơn, kéo quần sịp xuống, phóng con quái vật khổng lồ đang bừng bừng phấn trấn ra ngoài.