Ngay lúc này cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy vào, Hàng Đề Vân vừa bước vào đã tưởng mình đi nhầm phòng, ông vội vàng xin lỗi, lúc quay ra còn va vào người Phùng Thục Quân.
Phùng Thục Quân còn đang há to miệng nhìn vào, Hàng Đề Vân kéo bà một cái, nói đi nhầm phòng rồi, bà vẫn bối rối đứng ở đó, không hề phản ứng lại.
Hàng Cẩm nghe thấy tiếng động đã đứng dậy, đi vài bước tới cửa phòng bệnh, mở cửa phòng vừa bị đóng lại ra, Hàng Đề Vân cùng Phùng Thục Quân vẫn đang đứng trước cửa chưa đi, một người vội vàng cho rằng mình đi nhầm, một người còn chưa hoàn hồn khỏi trạng thái khiếp sợ.
Lúc thấy Hàng Cẩm mở cửa xuất hiện ở trước mặt, đổi thành Hàng Đề Vân không thể bình tĩnh, ông trừng mắt, hoãn một lát mới chỉ về phía giường bệnh hỏi:
“Cô..cô..vừa mới….ở trong phòng bệnh?”
Ông thật sự không thể tin được, cô con gái 30 năm chưa từng nói chuyện yêu đương, vậy mà lại hôn môi với đàn ông trong phòng bệnh.
“Là con.” Hàng Cẩm nghiêng người mời: “Vào đi.”
Cuối cùng Phùng Thục Quân cũng tỉnh táo lại, kéo tay Hàng Đề Vân, bảo ông đừng có gấp, lát nữa nói linh tinh lại chọc Hàng Cẩm tức giận.
Hàng Đề Vân bước vào phòng bệnh với vẻ thâm trầm, liếc nhìn Trần Lâm trên giường bệnh. Cậu ôm tay trái xuống giường, mu bàn tay phải còn đang cắm dây truyền dịch, tay trái quấn băng có thấm chút máu, đầu rất cao, chắc phải tầm 1m9, áo sơ mi trắng làm làn da càng ngăm đen, nhưng mặt mày rất đẹp trai, ánh mắt sạch sẽ chân thành, nhìn họ đi vào, cậu lễ phép chào hỏi:
“Chào chú dì.”
“Đừng, nằm xuống nằm xuống, bị thương nặng như vậy sao?” Phùng Thục Quân đỡ hờ cậu:
“Mau nằm đi, đừng chạm vào kim.”
Đã có hơn chục phiên bản tin đồn về Hàng Cẩm cùng Trần Lâm trong công ty, nhưng Phùng Thục Quân vẫn không tin, cảm thấy ánh mắt con gái mình quá cao, ai cũng thấy chướng mắt, còn khuyên Hàng Đề Vân là ông đã suy nghĩ nhiều rồi, chắc bọn họ nói phét quá lên, nói Hàng Cẩm dẫn người ta đến bệnh viện cũng là chức trách của một người sếp, căn bản không có chuyện yêu đương vụng trộm hay cũng không phải bao nuôi tiểu bạch kiểm.
Những người đàn ông theo đuổi cô có thể xếp hàng dài quanh Bến Thượng Hải. Cô không thích ai trong số họ, vậy làm sao cô có thể bao nuôi đàn ông ở bên ngoài.
Vài phút trước đó, Phùng Thục Quân còn nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, bỗng nhiên lại trở nên không chắc chắn, điều duy nhất bà chắc chắn là: Cậu nhân viên này với Hàng Cẩm không bình thường tí nào.
Thậm chí, bà có thể khẳng định, Hàng Cẩm thích chàng trai này.
Nếu không, sẽ không thân mật như vậy cùng cậu ta trong phòng bệnh.
“Tôi đến hỏi một chút.” Hàng Đề Vân tìm sô pha ngồi xuống: “Lời đồn đại trong công ty là thật hay giả.”
Biết rõ cố hỏi, ông đã thấy, lại ra vẻ như cái gì cũng chưa thấy, là đang cố ý muốn gõ Hàng Cẩm, muốn chính cô nói ra đáp án.
“Để cháu nói.” Trần Lâm đứng lên, nắm giá truyền dịch muốn đi đến trước mặt ông.
Khí thế Hàng Để Vân tăng lên mà chỉ vào cậu: “Ngồi xuống, tôi không hỏi cậu.”
Phùng Thục Quân đi tới, nhẹ kéo tay áo Hàng Đề Vân: “Đã nói rồi cơ mà, bình tĩnh nói, đừng có lại…”
“Cậu ta là sinh viên nghèo mà cô giúp đỡ đúng không?”
Hàng Đề Vân đẩy tay Phùng Thục Quân ra, trừng mắt nhìn Hàng Cẩm, nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lợi:
“Năm nay mới tốt nghiệp bốn năm đại học, mới 22 tuổi, Hàng Cẩm, cô đừng nói với tôi đây là sự thật, cậu ta còn ít tuổi hơn cả Hàng Dục.”
“Cháu năm nay 24, đi học hơi muộn.” Trần Lâm nói.
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Hàng Đề Vân lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.Ông hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó nói với Hàng Cẩm: “Tôi đã bảo Đằng Bình viết một bản quan hệ công chúng, gửi cho cô xem qua, không có vấn đề gì đăng lên đi, phải làm sáng tỏ chuyện này.”
Phùng Thục Quân chỉ biết Trần Lâm nhìn rất trẻ, nhưng bà không ngờ tuổi thật của cậu mới chỉ hai mươi bốn, nhỏ hơn Hàng Dục hai tuổi, bà cũng không ngờ rằng Trần Lâm lại là một sinh viên nghèo được Hàng Cẩm tài trợ.
Hảo cảm ban đầu đối với chàng trai này biến mất ngay lập tức, giờ chỉ còn lại bài xích cùng hoài nghi. Nghi ngờ Trần Lâm đến với Hàng Cẩm là có mục đích riêng, vì thân phận và địa vị của Hàng Cẩm, vì tiền của cô.
Bà cũng bắt đầu khuyên Hàng Cẩm, nói: “A Cẩm, con nghĩ kỹ đi, cậu ấy vẫn là sinh viên, không xứng với thân phận và địa vị của con, hơn nữa, ý nghĩ của giới trẻ thay đổi rất nhanh, cậu ấy lại là học sinh mà con giúp đỡ, khả năng chỉ muốn cảm ơn con, nên mới lấy lòng con thôi.”
“Con đã biết trước là sẽ như thế này.”
Hàng Cẩm đứng đó, có vẻ như không hề bất ngờ: “Hai năm trước, con đã đoán sẽ có kết quả này.”
“Hai năm trước?” Lông mày Hàng Đề Vân lông nhíu thành chữ xuyên( 川), ông đưa mắt nhìn Trần Lâm, lại nhìn về phía Hàng Cẩm: “Hai đứa, đã ở bên nhau từ hai năm trước?”
“Đúng vậy, lúc đó biết ba sẽ không đồng ý nên đã chia tay.”
Thần sắc Hàng Cẩm nhàn nhạt, nhìn ông: “Nhưng bây giờ đã khác rồi, con không quan tâm cái nhìn của hai người, con không cần để bụng sự phán xét của người ngoài, đây là cuộc sống của con, đúng hay là sai, con có thể tự gánh vác.”
“Cô có thể gánh vác như thế nào, chờ gánh vác cũng muộn rồi! “
Hàng Đề Vân hét lên: “Đám lão già trong hội đồng quản trị kia sẽ giao công ty cho cô sao? chờ đến lúc nó giở mánh khóe chán rồi, rời đi thì cô chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“Việc của chị họ con, quên rồi sao?” Phùng Thục Quân sốt ruột lo lắng nhìn Hàng Cẩm: “Con bé đó bây giờ mỗi ngày đều ôm con khóc kìa.”
Hàng Cẩm nhướng mày đang muốn mở miệng, bàn tay bị người khác nắm lấy, véo nhẹ.
Cô nghiêng đầu đưa mắt nhìn Trần Lâm, không nói nữa.
“Cháu có thể ký thỏa thuận.” Trần Lâm nắm ngón tay Hàng Cẩm bằng bàn tay đang truyền dịch:
“Cháu sẽ không tiêu một xu tiền của cô ấy trước hoặc sau khi kết hôn, nhưng mỗi đồng cháu kiếm được sẽ thuộc về cô ấy, mọi tài sản trên danh nghĩa đứng tên cháu đều thuộc về cô ấy “
“Như vậy, chúng cháu thể ở bên nhau không?”
“Tài sản trên danh nghĩa của cậu sao?” Hàng Đề Vân lạnh lùng xùy một tiếng: “Cậu có tài sản gì?”
“Cháu đã đầu tư một khoản, lợi nhuận ròng ước tính đến cuối năm nay là 20 triệu.” Trần Lâm nghiêm túc nhìn Hàng Đề Vân, nói: “Cháu là nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Khoa Toán của Đại học Bắc Dương, và cháu đang học mọi thứ liên quan đến nghành đầu tư mạo hiểm, trong vòng một năm, cháu có thể giúp cô ấy quản lý tất cả các dự án của công ty.”
“Mục đích của cháu rất đơn giản.”
“Cháu chỉ muốn cô ấy dừng lại, nghỉ ngơi thật tốt, nhìn ngắm thế giới này, còn lại, cháu sẽ đến giúp cô ấy giải quyết tất cả.”