• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lan Vy không nghe được hai người đang to nhỏ gì với nhau, nhận thấy ánh mắt thăm dò của Mặc phu nhân đang nhìn về mình làm cô không thoải mái.

“Mình hôm nay có khi nào bị đuổi việc luôn không? Thường ngày ngang ngược cũng thôi đi, trước mặt mẹ anh ta mà mình chẳng giữ ý tứ phép tắc gì cả. Có khi nào bà ấy đang thương lượng đuổi việc mình không?”

Suy nghĩ đang chạy trong đầu làm Lan Vy càng hoang mang hơn. Bàn tay đang cầm ly sữa càng xiếc chặt hơn vì căng thẳng. Chợt Mặc Kính Đình lên tiếng.

“Cứ cầm mãi như thế tôi uống kiểu gì?”

“Hả??? À…”

Diệp Lan Vy vừa đặt ly sữa xuống bàn, còn chưa kịp quay đi thì Mặc phu nhân đã nhìn cô nói.

“Cô Diệp, hôm nay tôi thật sự phải cảm ơn cô thật hậu hĩnh rồi. Nhờ cô mà Kính Đình bây giờ đã suy nghĩ thông suốt và trở lại cuộc sống bình thường, công lao của cô thật sự vô cùng lớn. Cô có yêu cầu gì cứ nói, tôi nhất định sẽ đáp ứng cô.”

Trong đầu Lan Vy còn chưa hiểu rõ ý của Mặc phu nhân, bởi Mặc Kính Đình vẫn chưa đi lại được, sao có thể nói là công lao to lớn được chứ! Hay đang muốn đuổi việc mình nên nói ra một lý do tế nhị?



“Phu nhân quá lời rồi. Mặc thiếu gia vẫn chưa bình phục, sao tôi dám kể hay nhận công lao ạ.”

“Tuy là chưa bình phục hoàn toàn, nhưng vết thương tinh thần đã hoàn toàn bình phục. Như thế đã là quá tốt rồi. Ngày mai Kính Đình sẽ trở lại công ty làm việc, chân của Kính Đình vẫn chưa thể đi lại được, vì thế tôi muốn cô Diệp giúp tôi bên cạnh nó mọi lúc mọi nơi.”

Diệp Lan Vy kinh ngạc khi nghe Mặc Kính Đình đồng ý trở lại công ty làm việc. Cô đưa ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhìn về phía Mặc Kính Đình đầy vẻ tự hào. Thì ra hai người đang muốn coi cùng hắn đến công ty, vậy mà cô cứ tưởng muốn đuổi việc cô chứ! Mình nghĩ oan cho chủ tịch rồi.

“Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho thiếu gia. Lúc ở nhà hay ở công ty đều sẽ không để thiếu gia gặp trở ngại nào.”

“Có câu này của cô Diệp, tôi thấy yên tâm rồi.”

Mặc phu nhân lại quay sang nắm lấy bàn tay của Kính Đình khẽ nói.

“Vậy con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ là một ngày mệt mỏi đấy.”

…****************…

Tống Từ Liêm ngồi trong văn phòng làm việc của mình, ngã người trên ghế chân vắt chéo lên bàn vẻ rất chán nản và mệt mỏi. Từ hôm ở nhà Mặc Kính Đình về hắn chưa về nhà, đơn giản vì hắn sợ gặp mẹ mình sẽ phải nghe mấy giờ đồng hồ quở trách lẩn than thở. Nào là không biết thương mẹ, nào là mẹ thật vô phúc, rồi lại câu bạn bè của mẹ nay đều có cháu nội cháu ngoại đề huề… Hắn thật sự rất ngán ngẫm. Thế nên tạm thời trốn vài ngày vậy.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Tống Từ Liêm nhanh chóng thay đổi tư thế. Hắn ngồi nghiêm túc ở vị trí của mình, bàn tay lướt lướt trên bàn phím máy tính trầm giọng nói.

“Vào đi!”

Cánh cửa phòng mở ra, Tống phu nhân sắc mặt hết sức khó coi bước vào. Tống Từ Liêm cứ ngỡ là nhân viên công ty, hắn không thèm đưa mắt nhìn chỉ lạnh lùng lên tiếng.



“Có việc gì?”

“Con nói xem mẹ đến đây là có việc gì?”

Nghe giọng nói của mẹ mình, Tống Từ Liêm giật mình nhìn lại. Hắn như vô cùng ngạc nhiên khi người đứng trước mặt là mẹ mình. Nở nụ cười khắc khổ nhìn mẹ mình hắn nhỏ giọng.

“Mẹ, sao mẹ đến tận đây vậy? Có… việc gì quan trọng sao?”

“Con còn hỏi mẹ? Mẹ bảo con cùng mẹ ăn cơm con lại viện lý do không đến làm mẹ mất mặt với người ta. Chẳng những thế còn hai ngày không về nhà, con muốn làm mẹ tức chết đúng không?”

Tống Từ Liêm vội rời chỗ ngồi bước đến dỗ dành mẹ mình.

“Mẹ, đâu phải con cố tình không đến đâu, là con có việc bận thật mà.”

“Bận, bận mà có thời gian chạy đến tìm Kính Đình? Ngay cả mẹ gọi con về con liền trốn mất tăm hai ngày. Còn dám nói bận với mẹ sao?”

“Con… Thì mẹ đến cũng thấy con đang làm việc đấy thôi. Con rất bận, với lại mẹ con chúng ta muốn ăn cơm cùng nhau khi nào mà chẳng được ạ. Để con đền cho mẹ bữa cơm khác nhé?”

" Không phải mẹ trách con không dành thời gian ăn cơm với mẹ, mà là hôm đó mẹ có hẹn một người bạn ăn cơm cùng. Muốn đưa con theo để giới thiệu, vậy mà còn lại không đến. Làm mẹ mất hết mặt mũi."

“Khoan đã, một người bạn? Mẹ đi ăn cùng bạn của mẹ muốn con đi cùng làm gì?”

Tống Từ Liêm khó hiểu hỏi.

“Con còn nhớ bác Phó không? Bác Phó có cô con gái tên Kỳ Kỳ đấy! Khó khăn lắm mẹ mới hẹn được với bà ấy và Kỳ Kỳ, vậy mà con lại không đến. Con nói xem mặt mũi mẹ còn không chứ!”

“Mẹ, hóa ra hôm đó mẹ bảo con đến là để xem mắt cô ta sao? Chẳng phải con nói với mẹ con không thích mấy kiểu mai mối này rồi sao?”

“Con khó chịu gì chứ! Con xem con năm nay bao nhiêu tuổi rồi còn không chịu kết hôn. Con bé Kỳ Kỳ càng lớn càng xinh không chê vào đâu được, con mà gặp con bé chắc chắn sẽ thích thôi.”

“Mẹ con xin mẹ thật đấy! Chuyện kết hôn mẹ có thể để con tự mình chọn được không? Hôn nhân không tình yêu không hạnh phúc được đâu.”

“Để con chọn? Con suốt ngày chơi bời lêu lỏng với mấy cô gái chẳng ra gì kia, con bảo mẹ không lo được sao? Mẹ quyết định rồi, mẹ thấy Kỳ Kỳ rất tốt. Con nhanh mà tìm cách làm thế nào để con bé đồng ý về làm dâu mẹ đi. Nếu không con đừng trách mẹ sao không nể tình mẫu tử đấy nhé!”

“Mẹ…”

Tống phu nhân nói xong liền tức giận bỏ về, Tống Từ Liêm xoa đầu ngán ngẫm.

“Sao số tôi lại khổ thế này không biết, cái cô Kỳ Kỳ gì đó là thần thánh phương nào mà có thể làm mẹ mình hài lòng đến thế chứ! Chán thật đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK