Tâm trạng không tốt nên việc ghi hình liên tục gặp trục trặc. Đạo diễn khá bực mình về biểu hiện của cô hôm nay, dù liên tục nhắc nhở và tỏ thái độ khó chịu nhưng Lạc Dao vẫn không sao tập trung được, nên đành cho mọi người nghĩ một lát. Bối Lâm bước đến gần nhìn Lạc Dao với ánh mắt khinh khi hỏi.
“Sao thế, nghe tin Mặc Kính Đình gặp tai nạn nên mất tập trung sao? Cô diễn cũng hay thật đó, chẳng phải trước đây anh ta cũng gặp tai nạn đến liệt cả hai chân cô còn phủi bỏ quan hệ sao? Sao giờ lại diễn trò mũi lòng khi nghe anh ta gặp tai nạn sắp chết thế?”
“Tôi không muốn đôi co với chị, cũng không muốn bàn luận chuyện này. Phiền chị đừng làm phiền lúc tôi nghĩ ngơi.”
“Cô tưởng tôi thích bắt chuyện với cô lắm sao? Chẳng qua tôi không thích cái vẻ làm màu của cô nên nói thôi, giả mèo khóc chuột diễn cho ai xem chứ!”
“Được rồi mọi người tập trung lại làm việc nào!”
Tiếng thúc giục của đạo diễn làm cuộc tranh cãi gián đoạn. Bối Lâm liếc mắt nhìn Lạc Dao một cách coi thường rồi bước đi. Ánh mắt cô ta liếc nhìn thấy đèn chiếu gần vị trí của Lạc Dao nên cố tình vướng vào dây của đèn chiếu sáng ngã xuống.
Sợi dây được lực kéo từ đôi chân Bối Lâm ngã theo, đúng lúc Lạc Dao vừa bước đến nên đập vào đầu Lạc Dao. Cú đập mạnh làm Lạc Dao ngất đi, mọi người hốt hoảng hô hoán chạy đến đỡ hai người dậy. Bối Lâm vì cố tình ngã nên chỉ bị thương nhẹ, riêng Lạc Dao bị đập vào đầu đến chảy máu khá nghiêm trọng nên được đưa đến bệnh viện gần đó.
Sau khi được cấp cứu xử lý vết thương, một lúc sau Lạc Dao cũng tỉnh lại. Quản lý của cô nhìn thấy cô mở mắt ra thì mừng rỡ nói.
“Em tỉnh rồi sao? Dọa chị sợ chết khiếp.”
“Em không sao. Đây là bệnh viện sao?”
“Đúng thế, lúc nãy em ngất đi mọi người trong đoàn lo lắng quá nên đưa em đến đây. Rất may vết thương cũng không quá nghiêm trọng.”
“Bệnh viện nào? Có phải bệnh viện Quốc Tế không?” Lạc Dao sốt sắng hỏi.
“Không, đây là bệnh viện Tâm Đức. Chúng ta ghi hình gần đây nên đưa em vào đây. Sao em lại hỏi như vậy?”
Lạc Dao hụt hẫng buông tay quản lý của mình ra nằm xuống giường với vẻ đầy thất vọng. Quản lý hiểu lý do tại sao cô lại hỏi thế liền lên tiếng khuyên nhủ.
“Em đừng như thế nữa. Đã chấm dứt từ lâu rồi, em có cố niếu kéo cũng không được gì. Vã lại anh ta bây giờ chưa biết sống chết ngày nào, em cứ giữ mãi tình cảm ấy chỉ làm mình khổ thêm mà thôi.”
Nước mắt Lạc Dao lại dàn dụa. Cô vẫn biết thế nhưng không hiểu sao trong lòng không sao thôi nghĩ đến anh. Anh bị như ngày hôm nay là lỗi của cô. Nếu như cô không cố chấp niếu kéo anh thì ba cô cũng không ra tay tàn nhẫn như thế. Giờ cô biết nên làm sao đây!
Cánh cửa phòng được mở ra, Dư Trạch Nam cầm theo hồ sơ bệnh án bước vào. Liếc mắt nhìn thấy đó là Lạc Dao hắn khẽ nhíu mày. Lạc Dao vẫn một tâm trạng hỗn độn như thế, không quan tâm đến sự có mặt của hắn. Dư Trạch Nam nhẹ hằn giọng.
“Mời người nhà ra ngoài cho bác sĩ kiểm tra.”
Lúc này Lạc Dao mới hoàn hồn vội lau đi nước mắt. Quản lý cũng nhanh chóng bước ra ngoài nhường chỗ cho Dư Trạch Nam làm việc. Ngước mắt lên nhìn thấy Trạch Nam, Lạc Dao khá ngạc nhiên hỏi.
“Anh Dư? Anh … là bác sĩ ở đây sao?”
“Đúng thế, nhìn tôi không giống sao?”
“Không phải, tôi không có ý đó.”
Dư Trạch Nam đặt hồ sơ bệnh án lên bàn kiểm tra vết thương trên trán cô. Từng động tác rất nhẹ nhàng, hắn trầm giọng hỏi.
“Sao lại để bị thương như vậy?”
“Sự cố ở trường quay thôi.”
“Cô có tâm sự sao? Sắc mặt không được tốt lắm!”
Lạc Dao im lặng không nói gì. Dư Trạch Nam kiểm tra vết thương xong cầm hồ sơ bệnh án lên ghi chú lại, hắn nhẹ giọng nói.
“Bệnh nhân nên giữ tâm trạng thoải mái thì mới mau hồi phục. Đừng lúc nào cũng mặt ủ mày ê như thế không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Cảm ơn anh.”
“Trách nhiệm của người làm bác sĩ thôi.”
Dư Trạch Nam quay lưng bước đi. Chợt Lạc Dao đưa tay nắm lấy chiếc áo Blouse trắng của hắn giữ lại hỏi.
“Nếu như một ngày anh phát hiện mình đã có một quyết định sai lầm, nhưng không thể cứu vãn được thì phải làm sao?”
Dư Trạch Nam im lặng khá lâu rồi quay lại nhìn cô nói.
“Chuyện quá khứ tuy khó cứu vãn, nhưng không phải không có cách để sửa chữa sai lầm. Nếu như cô thật lòng biết mình đã sai nhưng không thể quay lại như trước đây, thì có thể theo cách khác mà trở lại. Có thể sẽ không có được thứ của trước đây cô từ bỏ, nhưng biết đâu lại tìm được những thứ khác tốt hơn thì sao?”
Lạc Dao nghe Dư Trạch Nam nói thế, tâm trạng tuy không khá lên được chút nào, nhưng cô hiểu được. Thứ mình từ bỏ thì mãi không bao giờ tìm lại được. Chỉ là cô vẫn chưa chấp nhận được mà thôi.