Chiếc điện thoại trong túi Trạch Nam rung lên. Nhìn dãy số lạ đang hiện thị trên màn hình, hắn chợt đắn đo suy nghĩ nhưng rồi cũng bắt máy.
“Có phải bác sĩ Dư không?”
“Phải, xin hỏi ai vậy ạ?”
“Bác là mẹ của Lạc Dao đây.”
“À cháu chào bác. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Bác gọi cho con để báo với con, Lạc Dao vừa ra sân bay. Con bé có nói với con chuyện này không?”
“Ra sân bay? Cô ấy định đi đâu sao ạ?”
“Con bé nói là sẽ đi Mỹ một thời gian. Cũng không nói rõ là bao giờ về.”
“Cô ấy lên chuyến bay mấy giờ ạ?”
“Mười giờ máy bay sẽ cất cánh.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”
Dư Trạch Nam cúp máy nhanh chóng rời khỏi lễ đường. Vừa lái xe Trạch Nam vừa nhìn lại đồng hồ. Chỉ còn hai mươi phút nữa là máy bay cất cánh, nhưng từ chỗ hắn đến sân bay nhanh nhất cũng phải nữa giờ đồng hồ. Càng nghĩ hắn càng tăng ga chạy nhanh hơn.
Tại sân bay thành phố. Lạc Dao chậm bước đến cổng an ninh, cô dừng bước quay đầu nhìn lại thành phố một lần nữa. Đưa mắt nhìn một lượt xung quanh sân bay như đang kiếm tìm một điều gì đó, khẽ thở dài rồi lại quay lưng bước vào bên trong.
Dư Trạch Nam vẫn đang bị kẹt xe ở một đoạn đường khá xa. Trong lòng như lửa đốt mà đoạn đường lại đang kẹt xe quá dài, không đủ kiên nhẫn chờ đợi, Dư Trạch Nam bỏ xe chạy bộ một khoảng khá xa qua đoạn đường khác bắt xe đến sân bay.
Vừa đến nơi hắn chạy vội vào bên trong. Nhìn quanh chẳng thấy cô đâu, Trạch Nam bước vội đến quầy hỏi nhân viên của sân bay.
“Chào cô, cho tôi hỏi chuyến bay đến New York đã cất cánh chưa?”
“Chuyến bay đã cất cánh được mười lăm phút rồi ạ!”
Nỗi thất vọng dâng tràn trong lòng, Dư Trạch Nam rời khỏi quầy bước từng bước chân vô hồn. Cuối cùng hắn lại đến chậm một bước, cuối cùng hắn cũng không thể niếu giữ được tình yêu của mình. Chẳng lẽ đối với cô ấy, hắn không quan trọng chút nào sao? Chẳng lẽ hắn không xứng đáng để cô vì hắn mà ở lại sao?
Không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, hắn khụy gối xuống giữa sân bay một cách tuyệt vọng đến đau lòng. Cảm giác đánh mất đi người mình yêu thật sự rất đau, đau đến không thở nổi. Sóng mũi hắn cay xè, khóe mắt hoe đỏ rồi chảy tràn dòng lệ nóng. Kẻ qua người lại nhìn hắn, có người tò mò không hiểu vì sao hắn như thế, có người lại thấy hắn rất giở hơi, nhưng cũng có người cảm thấy hắn vô cùng đáng thương. Chợt một đôi chân phụ nữ bước đến rồi dừng lại trước mặt hắn.
“Này anh trai, đã bao nhiêu tuổi rồi sao còn ngồi đây khóc nhè như trẻ con bị dành mất kẹo vậy?”
Cảm giác được giọng nói quen thuộc. Dư Trạch Nam ngẩn đầu nhìn lên, Lạc Dao nhìn hắn nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh buổi sớm. Quá bất ngờ khi thấy cô vẫn còn hiện diện trước mặt mình, hắn chầm chậm đứng lên nhìn cô nghi ngờ hỏi.
“Là em thật sao? Anh không nằm mơ chứ?”
Lạc Dao nắm lấy tay anh áp vào má mình nói.
“Chạm thử là biết ngay thôi.”
Cảm giác bàn tay nóng ấm khi chạm vào mặt cô, Trạch Nam mỉm cười kéo cô vào lòng ôm lấy.
“Sao em lại nhẫn tâm bỏ lại anh như thế? Chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với anh sao? Đối với em anh không quan trọng sao?”
“Trước khi đến đây em đã nghĩ, em phải rời khỏi đây để tìm cho mình một cuộc sống mới, em muốn quên hết tất cả những chuyện không vui ở đây để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng khi đến đây em lại nghĩ, nếu em cứ trốn tránh mà ra đi như vậy, thì con của em sẽ là đứa trẻ không cha mất.”
Nghe câu nói của Lạc Dao, Dư Trạch Nam kinh ngạc vội kéo cô ra khỏi lòng mình. Ánh mắt ngạc nhiên đến khó tin hắn nhìn cô hỏi.
“Em… em vừa nói gì cơ? Em… em…”
“Sao vậy, dám làm không dám nhận sao? Bảo bối của mẹ con xem, ba con không muốn nhận con, ủy khuất cho con rồi.”
Dư Trạch Nam vui như thể muốn phát điên khi nhìn động tác cô vừa xoa xoa chiếc bụng phẳng lì, vừa dùng giọng điệu bị bắt nạt trách móc hắn.
“Em có thai thật sao? Anh… anh sắp được làm ba rồi?”
Lạc Dao nắm lấy đôi bàn tay đang lúng túng của hắn đặt lên bụng mình nói.
“Bác sĩ Dư, anh sắp được làm cha rồi. Không biết anh có muốn làm chỗ dựa cho mẹ con em nữa đời còn lại không?”
Dư Trạch Nam kéo cô vào lòng nhẹ ôm lấy, nụ cười hạnh phúc nở trên môi, giọng nói có chút nghẹn vì hạnh phúc đến quá đột ngột, hắn nói.
“Anh đương nhiên là đồng ý. Lạc Dao, anh yêu em. Cả đời này anh nguyện làm chỗ dựa cho mẹ con em. Đừng nói là nữa đời còn lại, nếu có kiếp sau anh cũng nguyện sẽ yêu em, bên em và bảo vệ cho em. Chỉ sợ em đến lúc đó em chê anh quá phiền phức thôi.”
Lạc Dao đưa tay vòng qua người hắn ôm lấy. Cuối cùng cô cũng cảm nhận được hạnh phúc là như thế nào rồi. Dựa vào lòng anh cô nói khẽ.
“Trạch Nam, em yêu anh.”
End.