• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Dao chớp mắt cho nước mắt chảy ngược vào trong, nhẹ lau đi dòng nước mắt trên má, cô lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình. Đầu dây bên kia vừa bắt máy Lạc Dao vội hỏi.

“Mẹ, ba con bị bắt rồi sao? Tin tức này có đúng không?”

“Dao Dao, ba con bị bắt rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”

“Ba bị bắt khi nào ạ?”

“Vừa mới thôi. Mẹ lo quá!”

“Mẹ đừng quá lo, để con đến cục cảnh sát xem sao.”

Lạc Dao tắt điện thoại quay sang Dư Trạch Nam nói.

“Anh có thể đưa tôi đến đồn cảnh sát không?”

“Được.”

Xe vừa đến đồn cảnh sát, Lạc Dao đeo kính đen và khẩu trang che kín mặt bước vào bên trong. Ngồi trong phòng chờ, Lạc Dao xiết chặt hai bàn tay mình đầy vẻ căng thẳng. Cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy ba mình bước vào trên tay là chiếc còng bạc khiến trái tim cô thắc lại. Hai hàng nước mắt lăn dài cô nhìn ông hỏi.

“Ba, ba thế nào rồi?”

“Ba không sao, con vào đây làm gì? Con mau tìm cách đưa ba ra khỏi đây mau lên!”

“Ba bình tĩnh đã, hiện tại cảnh sát đang điều tra nên con không thể nào đưa ba ra khỏi đây được. Nếu ba không làm thì cảnh sát sẽ thả ba nhanh thôi. Nhưng ba có thể trả lời con một chuyện không?”

Lạc Hướng Quang không nói gì, chỉ đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Lạc Dao. Cô chầm chậm lên tiếng.

“Vụ tai nạn ba năm trước của Kính Đình, có thật là cũng liên quan đến ba không?”

“Con ăn nói linh tinh gì thế hả? Có phải con muốn ba gục xương trong tù thì con mới hài lòng đúng không? Đúng là đứa con bất hiếu mà.”

“Ba, con không có ý đó. Con chỉ muốn biết chuyện năm đó có liên quan đến ba không thôi. Nếu như ba không liên quan đến, con sẽ tìm luật sư giỏi để đưa ba ra ngoài. Còn nếu có…”

“Còn nếu có thì sao? Con sẽ tố giác ba con với cảnh sát để bỏ tù ba sao? Con vì thằng khốn đó sẵn sàng đưa ba mình vào tù sao?”

Nghe tiếng chấp vấn của ông, Lạc Dao chỉ biết khóc. Cô với tay nắm lấy tay ông nghẹn ngào giải thích.

“Ba hiểu lầm ý con rồi. Con không có ý đó đâu.”

“Nếu con không có ý đó thì mau tìm cách đưa ba ra khỏi đây ngay đi! Ba không muốn ở trong này một phút một giây nào cả con nghe rõ chưa?”

Nhân viên cảnh sát đứng bên ngoài thấy ông đang mất kiểm soát thì liền bước vào.

“Yêu cầu ông giữ bình tĩnh. Đã hết giờ thăm nuôi rồi, mời cô về cho!”

“Dao Dao, con gái tốt của bà. Nhất định con phải tìm cách đưa ba ra có biết không?”

Lạc Dao khóc nghẹn khi ba mình được đưa đi. Cô phải làm sao đây! Cô phải làm sao để có thể đưa ba cô ra ngoài bây giờ.

Lạc Dao rời khỏi sở cảnh sát khí nắng chiều đang dần tắt. Nhìn ánh nắng yếu ớt đang dần tắt, cô cảm giác như cuộc đời cô cũng sắp không còn những ngày tươi sáng vậy. Sao gia đình cô lại ra nông nỗi này, ba cô thật sự là người như vậy sao?

Dư Trạch Nam đứng đợi cô bên ngoài, vừa nhìn thấy cô bước ra với vẻ mặt thất thần, khóe mắt đỏ hoe hắn cũng chậm rãi bước đến. Không biết nên khuyên cô thế nào, hắn chỉ khẽ thở dài rồi kéo cô nhẹ dựa vào lòng mình nói.

“Nếu muốn khóc thì cứ khóc, không cần cố che dấu cảm xúc như vậy đâu. Tôi không cười cô.”

Không hiểu vì sao khi nghe câu nói này của Dư Trạch Nam, Lạc Dao lại không cầm được nước mắt mà dựa vào lòng anh khóc như một đứa trẻ. Giây phút này cô không còn sợ báo chí bắt gặp, cũng không sợ fan hâm mộ nhìn thấy. Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi. Cô chỉ khóc hôm nay thôi, ngày mai cô sẽ mạnh mẽ để chống chọi lại với cuộc đời này.

…****************…

Mặc Kính Đình đứng trước cửa kính văn phòng nhìn ra thành phố xa hoa ngoài kia, ngẫm nghĩ chuyện đời khiến hắn có chút buồn. Lòng tham của con người thật đáng sợ, thâm tình bao năm nay chỉ đổi lấy sự giả dối lừa lọc. Danh lợi địa vị quan trọng như thế sao?

Mặc phu nhân khi hay tin cũng nhanh chóng đến Mặc thị, vừa bước vào văn phòng chủ tịch bà đã vội lên tiếng hỏi.

“Kính Đình, chuyện này là thật sao?”

Mặc Kính Đình quay lại bước đến trước mặt mẹ mình, trái lại với vẻ sốt sắng của bà, Mặc Kính Đình trầm tĩnh nắm lấy tay bà ngồi xuống nói.

“Con biết mẹ rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng đó là sự thật.”

Mặc phu nhân sắc mặt xuống dốc trầm trọng, không ngờ người mà bà luôn tin tưởng coi như người thân, lại nở ra tay ám hại con bà chỉ vì muốn chiếm đoạt Mặc thị. Lòng tin của bà đặt không đúng chỗ biết bao nhiêu năm qua, suýt chút nữa đã mất đi đứa con duy nhất của mình rồi.

“Mẹ không ngờ ông ta lại là người như vậy, suýt chút nữa mẹ đã mất đi con chỉ vì đặt niềm tin không đúng chỗ rồi. Nhưng con phát hiện chuyện này từ khi nào?”

“Chuyện ăn chặn tiền của công ty và chuyện muốn muốn thâu tóm Mặc thị thì con đã biết gần một năm nay. Nhưng con chưa đủ bằng chứng nên mới đợi đến hôm nay. Còn vụ tai nạn xe còn chỉ mới phát hiện gần đây là có liên quan đến ông ta thôi.”

“Vậy sao con không nói với mẹ?”

“Nếu nói ra mà không có chứng cứ mẹ sẽ tin con sao? Với lại Lạc Hướng Quang là một người rất xảo quyệt, nếu để ông ta biết chúng ta nghi ngờ thì làm sao có thể tìm được bằng chứng vạch tội ông ta chứ?”

“Vẫn là con suy nghĩ chu đáo. Xem ra mẹ đã già thật rồi, không còn nhạy bén nữa. Cũng trễ rồi, con cũng nên về nghỉ sớm đi. Vết thương của con cũng vừa mới hồi phục, không nên làm việc quá sức đâu.”

“Con biết rồi, mẹ về trước đi con còn phải qua bệnh viện đón Vy Vy.”

Ánh mắt tò mò của bà nhìn Mặc Kính Đình đầy ý cười, bà lên tiếng hỏi.

“Hai đứa… bên nhau rồi sao?”

Mặc Kính Đình không trả lời bà chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu. Mặc phu nhân nở nụ cười tươi đặt tay lên vai Kính Đình nói.

“Tốc độ tốt lắm con trai, xem ra mẹ sắp được làm mẹ chồng thật rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK