• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây phút Lan Vy gật đầu đồng ý, Mặc Kính Đình cảm giác hạnh phúc đang ngập tràn trong lòng mình. Nhẹ kéo cô vào lòng ôm lấy, cảm nhận được mùi hương quen thuộc cùng hơi ấm của cô, Mặc Kính Đình mới nhận ra là mình không phải nằm mơ. Cô thật sự đã đồng ý rồi.

“Vy Vy, em nhận lời rồi? Anh không nằm mơ đúng không?”

Diệp Lan Vy nhẹ nhàng rời khỏi lòng anh, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn anh hỏi.

“Vậy anh nói xem phải thế nào anh mới tin đây không phải là mơ?”

Mặc Kính Đình như suy nghĩ rồi nhìn cô bằng ánh mắt đượm ý cười,anh nhẹ đưa tay chỉ lên môi mình ý muốn cô hôn. Diệp Lan Vy liếc mắt nhìn anh một cách ngờ vực hỏi.

“Dường như em thấy mình mắc bẫy của anh rồi thì phải?”

“Bẫy gì chứ! Anh chỉ muốn kiểm chứng xem mình có đang mơ hay không thôi mà. Nếu em không muốn thì thôi vậy. Haiz… muốn được hôn một cái mà bạn gái cũng không cho. Buồn thật đấy.”

Nhìn vẻ mặt đang diễn trò của Mặc Kính Đình, Diệp Lan Vy không nhịn được mà phì cười. Từ khi nào anh ấy còn có vẻ mặt này vậy chứ! Cô nhẹ nhõm người đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ rồi cũng nhanh chóng rời khỏi môi anh. Cảm giác mất mát khi chỉ vừa chạm vào đã mất đi, Mặc Kính Đình lại bĩu môi.

“Anh có cảm nhận được gì đâu. Hay là… Làm lại nhé?”

Mặc Kính Đình nhìn cô bằng ánh mắt tình tứ rồi nhẹ cúi xuống hôn cô. Nụ hôn đang mong chờ tưởng chừng như được chạm đến thì bỗng âm thanh mở cửa làm Lan Vy giật mình đẩy anh ra. Bỗng dưng bị cắt ngang, vẻ mặt Mặc Kính Đình khá khó coi liếc mắt nhìn ra cửa, Mặc phu nhân vẫn còn đứng đó, tay vẫn còn giữ tay nắm cửa mắt nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt hỏi.

“Mẹ… lại làm gián đoạn chuyện gì sao?”

Mặc Kính Đình đen mặt nhìn mẹ mình đầy bức xúc nói.

“Mẹ! Sớm không đến muộn không đến, mẹ biết chọn thời điểm thật đấy.”

“Mẹ vì lo cho con thôi mà, nếu biết con thế này mẹ còn lâu mới đến.”

Mặc phu nhân giả vờ giận dỗi quay mặt sang một bên không nhìn anh. Diệp Lan Vy ngượng đến đỏ cả mặt, cô vội viện lý do rời đi.

“Mặc phu nhân đừng giận, anh ấy chỉ nói đùa thôi ạ. Hai người nói chuyện đi ạ, em ra ngoài một lát.”

Nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của cô, Mặc phu nhân chỉ lặng nhìn theo rồi khẽ lắc đầu cười. Quay nhìn lại Mặc Kính Đình bà nghiêm giọng.

“Con thế nào rồi, vết thương có nghiêm trọng không?”

“Con không sao. May mà con nhanh trí nhảy khỏi xe, nếu không e là lành ít dữ nhiều rồi.”

“Mẹ gặp bên cảnh sát, họ nói do xe còn mất thắng nên không làm chủ tài lái. Mẹ thấy chuyện này không đúng, xe của con trước nay luôn được kiểm tra định kỳ. Sao lại có chuyện mất thắng được?”

“Mẹ nói rất đúng. Vụ tai nạn lần này rõ ràng là có người cố tình muốn đẩy con vào đường chết.”

“Con nói như vậy là sao? Ai muốn đẩy con vào đường chết chứ?”

Mặc phu nhân lo lắng bước đến gần Mặc Kính Đình ngồi xuống hỏi. Mặc Kính Đình như suy nghĩ rồi quay sang nhìn mẹ mình hỏi.

“Mẹ, vụ tai nạn của con ba năm trước người đó vẫn còn ở trong tù chứ?”

“Sao con lại hỏi như vậy? Đương nhiên là người đó vẫn còn đang lãnh án tù rồi.”

“Nhưng người cố tình gây tai nạn cho con hôm nay, chính là người đàn ông của ba năm trước. Hắn đã cố tình ép xe làm con không làm chủ được tay lái, thắng xe cũng có người giở trò làm con không thể kiểm soát được nên mới xảy ra tai nạn.”

Mặc phu nhân xiếc chặt tay tức giận. Rốt cuộc ai là người muốn giết con bà như vậy chứ! Nếu đúng như lời Kính Đình nói, vậy chẳng phải tai nạn lần trước cũng là có người cố tình làm sao?

“Mẹ sẽ cho người điều tra xem tên đã gây tai nạn cho con ba năm trước còn thụ án không. Nếu hắn ta được tại ngoại thì mẹ không để yên vụ này đâu. Con cứ yên tâm nghĩ ngơi đi.”

“Con đã bảo Vũ Ninh làm rồi. Việc của mẹ bây giờ vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả điều tra chuyện tên tài xế kia.”

“Việc gì?” Mặc phu nhân thắc mắc hỏi.

“Việc của mẹ bây giờ là diễn kịch.”

“Diễn kịch???”

…****************…

Sáng hôm sau, toàn bộ các mặc báo đều đăng tin về việc Mặc Kính Đình gặp tai nạn, tình trạng hiện tại e là không qua khỏi khiến cổ phiếu Mặc thị giảm nghiêm trọng.

Lạc Hướng Quang ngồi trong văn phòng làm việc tâm trạng vô cùng phấn khởi, xem ra tên này làm việc rất tốt, không uổng công ông ta đã đưa hắn ra khỏi trại giam.

Ngồi hít điếu thuốc lá rồi nhả từng làn khói trắng vào không khí, Lạc Hướng Quang không dấu được vui mừng. Ngày ông ta nắm giữ Mặc thị không còn xa nữa rồi.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, Lạc Hướng Quang nhìn rồi nhanh chóng bắt máy.

“Tôi nghe đây.”

“Lạc tổng hài lòng chứ?”

"Cậu làm rất tốt. Tuy là thằng nhóc đó vẫn chưa đi theo cha nó nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ chuyển số tiền còn lại cho cậu. Nhanh chóng lánh đi đâu đó xa một chút.

Đột nhiên cánh cửa phòng đột ngột mở ra làm ông giật mình tắt điện thoại. Lạc Dao đứng trước cửa với ánh mắt giận dữ nhanh chân bước vào làm Lạc Hướng Quang tức giận nói.

“Con không biết vào phòng phải gõ cửa sao?”

“Thì ra là ba cho người gây tai nạn cho Kính Đình đúng không?”

“Con ăn nói linh tinh gì đấy! Đây là công ty, có việc gì về nhà rồi nói.”

“Ba đã dám làm sao lại không dám nhận? Tại sao ba lại tàn nhẫn như vậy chứ?”

“Con có im ngay không? Ai, ai nói với con như thế hả?”

“Ba còn hỏi con câu đó sao? Chẳng phải vừa rồi bà đã thú nhận rồi sao! Từ khi nào ba trở nên độc ác như vậy chứ?”

“Chẳng phải ba làm mọi thứ đều là vì con, vì cuộc sống gia đình chúng ta sao? Lúc nào cũng chỉ biết trách móc, sao con không nhìn lại xem vị trí của con bây giờ là do ai mang lại? Không phải là ba đã đánh đổi tất cả cho con sao?”

“Con không cần! Con chỉ cần một cuộc sống bình thường như bao người khác, con thật sự quá mệt mỏi rồi bà có biết không? Nếu như lần này Kính Đình thật sự không qua khỏi, thì con cũng không cần thiết sống nữa.”

Lạc Dao quay lưng bỏ đi trong nước mắt. Lạc Hướng Quang tức giận đứng bật dậy gọi với theo, nhưng Lạc Dao đã nhanh chân chạy mất. Ông tức giận đập bàn thật mạnh mắng.

“Đúng là một đứa con bất hiếu mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK