“Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Sao biệt thự bị mất điện rồi?”
Lan Vy đưa tay nhấn chuông cửa gọi Lưu quản gia mở cửa cho mình. Nhưng tay còn chưa chạm vào chuông cửa thì cổng đã tự mở. Lan Vy có chút khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chầm chậm bước vào khuôn viên biệt thự.
Không một ánh đèn chiếu sáng, Lan Vy bước từng bước thật chậm nhìn quanh. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề tiêu cực. Có khi nào biệt thự bị trộm không? Trong nhà vào ban đêm chỉ có Lưu quản gia và thím Hạ, có khi nào hai người họ gặp chuyện gì rồi không? Nghĩ thế cô lớn tiếng gọi.
“Chú Lưu, thím Hạ! Hai người đâu rồi?”
Sau tiếng gọi của cô, chợt ánh sáng từ đèn trang trí bật sáng, khung cảnh trước mắt cô trở nên vội cùng diễm lệ. Nhờ ánh sáng của đèn trang trí, Lan Vy mới nhận ra mình đang bước trên con đường trải đầy hoa hồng đỏ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong đầu cô vô cùng tò mò chậm bước đi theo con đường được rải hoa hồng.
Những cánh hoa hồng trải đường dẫn cô đến trước khu vườn hoa Cẩm Tú Cầu. Nơi đây được trang trí một trái tim lớn với những cánh hoa hồng bên trong, bên ngoài là những chiếc đèn cầy bao quanh tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Lan Vy thích thú bước vào bên trong nhìn quanh chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy. Chợt cô quay lưng lại, Mặc Kính Đình đứng trước mặt cô với một bộ vest lĩnh lãm đang nở nụ cười với cô. Còn chưa kịp lên tiếng hỏi anh đang muốn làm gì thì Mặc Kính Đình đã khụy gối trước mặt cô, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đắc giá.
“Vy Vy, làm vợ anh nhé!”
Giây phút ấy Lan Vy cảm giác được hạnh phúc đang vỡ òa trong cô. Cô thật sự bất ngờ và hạnh phúc với điều bất ngờ anh đang dành tặng cho mình. Khóe mắt cô hoe đỏ, cô cố kiềm nén cảm xúc trong lòng lên tiếng hỏi.
“Chẳng phải anh nói… hôm nay công ty có việc sao?”
“Không có việc gì quan trọng đối với anh hơn em cả. Đồng ý làm vợ anh nhé!”
Sau câu hỏi của Mặc Kính Đình là tiếng vỗ tay cổ vũ của Mặc phu nhân, Lưu quản gia, thím Hạ, Vũ Ninh, Tống Từ Liêm và cả Thư Kỳ. Tất cả đều tạo nên một sự bất ngờ lớn đối với Lan Vy. Niềm hạnh phúc chợt đến một cách bất ngờ khiến cô chưa thể thích nghi được, Mặc phu nhân nhìn cô thúc giục.
“Vy Vy, con còn định để Kính Đình quỳ đến bao giờ? Mau đồng ý đi!”
Niềm vui và hạnh phúc càng nhân đôi khi cô nhận được sự đồng ý của Mặc phu nhân. Đưa ánh mắt ngấn nước nhìn Mặc Kính Đình nở nụ cười hạnh phúc, cô mỉm cười khẽ nói.
“Em đồng ý.”
Nghe được lời đồng ý từ cô, Mặc Kính Đình vui như bắt được của quý. Anh nở nụ cười hạnh phúc nhanh tay đeo nhẫn lên tay cô. Mọi người đứng bên ngoài vỗ tay hoan hỷ mừng cho hạnh phúc hai người.
Mặc Kính Đình đứng dậy lau đi dòng nước mắt hạnh phúc của cô. Tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người khiến Lan Vy đỏ mặt.
“Hôn đi! Hôn đi!”
Không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Mặc Kính Đình nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào chứng minh cho mối tình yêu hạnh phúc hoàn mỹ.
…****************…
Dư Trạch Nam vẫn lang thang khắp nơi, từ nhà hàng, quán rượu lẫn các quán bar vũ trường. Nhưng chút bóng dáng của Lạc Dao cũng không thấy đâu. Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu những ngày qua chứ!
Dư Trạch Nam thẩn thờ ngồi bệch xuống gốc cây bên vệ đường với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hắn lại lấy điện thoại ra gọi cho cô dù biết chẳng có kết quả gì. Từ phía xa kia, Lạc Dao đứng nép vào một biển hiệu lớn len lén nhìn về phía Dư Trạch Nam. Cô biết nhiều ngày qua hắn đã đến rất nhiều nơi tìm cô, nhưng cô đều cố tình tránh mặt. Bởi cô không biết nên đối diện với hắn như thế nào. Dù biết chuyện đêm đó là chuyện ngoài ý muốn và Dư Trạch Nam cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Nhưng để đối diện hắn lúc này thì cô không đủ dũng khí.
Chán nản lẩn hụt hẫng trong lòng, Lạc Dao quay lưng bỏ đi. Giữa phố phường đông đúc lại có hai con người cô đơn đi ngược hướng. Len lỏi qua từng dòng người đông nghịt, cho đến khi con phố thưa dần rồi chỉ còn lại mình cô trơ trọi giữa phố đi bộ.
Ngước nhìn lên màn hình chiếu lớn của Tòa nhà Mặc thị, toàn cảnh Mặc Kính Đình cầu hôn Lan Vy với sự chúc phúc của mọi người, Lạc Dao lại cảm thấy bản thân đã bỏ qua một hạnh phúc vốn đã thuộc về mình. Cô gái đó quả thật xứng đáng hơn cô, cô ấy biết trân trọng tình cảm, biết trân trọng anh. Còn cô từ lúc quen nhau cho đến khi kết thúc, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà chưa một lần nghĩ đến cảm xúc của anh. Kết cục của hiện tại là do cô tự mình chuốc lấy, không thể trách ai được.
“Kính Đình, chúc anh hạnh phúc.”
Sau lời chút phúc là hai hàng nước mắt của cô thi nhau rơi xuống. Cô quay lưng ngược hướng với màn hình lớn kia bước đi trong nước mắt. Chợt bước chân cô khựng lại khi phát hiện trước mặt mình là một hình bóng thân quen, sắc mặt phức tạp của người trước mặt làm Lạc Dao có chút không thoải mái. Cô quay lưng lại định rời đi, Dư Trạch Nam không chút do dự bước đến giữ lấy tay cô lên tiếng hỏi.
“Em định trốn tránh tôi đến khi nào?”