Mặc dù Trác Ảnh đã kiên quyết nói như thế với Tiểu An Tử nhưng đợi tới lúc y xử lý xong những chuyện quan trọng, mà Ảnh Bát cũng đã rời đi, rốt cuộc y vẫn lo lắng cho thân thể Hình Thần Mục. Ngay cả cơm trưa cũng chưa dùng, Trác Ảnh vội vàng đi về phía Thừa Ương điện.
Kể từ lúc Tiểu An Tử đến Minh Ảnh cung mời người sang thì đã qua nửa giờ rồi, thái giám lẫn cung nữ hầu hạ bên trong Thừa Ương điện đứng thành một hàng. Không biết có phải do Trác Ảnh cố ý nhắc đến hay không mà hiện giờ Công Tôn Tịnh đã có mặt ở đây. Nhưng Hình Thần Mục vẫn không để cho ai giúp mình ăn cả, tự mình ngồi thẳng lưng trước bàn dùng bữa.
Trên lưng Hình Thần Mục có hai vết thương do trúng tên gây ra, trong đó có một vết thương nằm gần vai phải, chính vì thế mà hắn khó có thể vận động linh hoạt được. Hiện tại hắn đang phải dùng tay trái, đợi thái giám thị thiện giúp hắn gắp thức ăn đặt ở trước mắt, sau đó hắn lại dùng muỗng nhỏ uống canh chậm rãi đưa thức ăn lên miệng.
Lúc Trác Ảnh tiến vào điện, vài cung nữ lẫn thái giám đứng ở phía sau lập tức hành lễ: “Trác đại nhân.”
Ngay cả Hình Thần Mục cũng buông thìa, giương mắt nhìn về phía y.
Đối mặt với ánh mắt kia, chính Trác Ảnh còn tưởng mình làm làm lỡ chuyện đại sự khiến Thánh thượng phải thương tâm khổ sở luôn á.
Chờ Trác Ảnh đi tới trước mặt mình, Hình Thần Mục mới mở miệng hỏi: “A Ảnh đã dùng cơm chưa?”
“Còn chưa ăn, Thánh thượng triệu kiến nên thuộc hạ không dám chậm trễ.” Trên mặt Trác Ảnh không lộ vẻ gì cả, chỉ thản nhiên vươn tay nhận lấy đũa bạc trong tay thái giám thị thiện, “Đưa cho ta.”
Không có mệnh lệnh của Hình Thần Mục, vị thái giám nọ nhất thời không biết có nên đưa cho y hay không nữa, do dự một lúc lâu cũng không dám buông tay.
Hình Thần Mục thấy thế, nhanh chóng nói với đám người đang chờ: “Không cần hầu hạ nữa, các ngươi đều lui hết xuống đi.”
“Nô tì nô tài cáo lui.”
Bọn họ đáp lời, còn chưa kịp lui ra ngoài, lại nghe Hình Thần Mục mở miệng: “Công Tôn thượng cung ở lại.”
“Vâng.” Công Tôn Tịnh dừng bước, cúi đầu, đứng một bên chờ Hình Thần Mục phân phó.
Nhưng lúc này Hình Thần Mục chỉ đang chuyên chú ngắm nhìn Trác Ảnh, một lúc lâu sau hắn mới nâng tay phải lên, giống như muốn kéo tay Trác Ảnh nhưng vừa mới động đậy một chút đã động đến miệng vết thương mà “sshh!” một tiếng.
Vốn Trác Ảnh đang cúi đầu giúp hắn gắp thức ăn, nghe thấy động tĩnh lập tức trừng mắt với hắn: “Thánh thượng đang quậy cái gì thế?”
“Không động đậy, không động đậy nữa mà. Ngươi đừng giận.” Hình Thần Mục của hiện tại rất sợ Trác Ảnh, tuy hắn biết Trác Ảnh sẽ chẳng tức giận thật hay làm chuyện gì quá đáng nhưng hắn không ngừng để tâm.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi hai người đã thông suốt tâm ý của nhau thì phải càng thân thiết mới phải. Có lẽ Trác Ảnh còn thẹn thùng chưa kịp thích ứng nên tiến triển có hơi chậm nhưng chí ít cũng không phải như bây giờ. Đã không có chút thân thiết nào đã đành, ngược lại y đối với hắn lại càng thêm lạnh lùng xa cách.
Mặc dù không hài lòng với tình trạng hiện tại, Hình Thần Mục lại không thể phủ nhận, A Ảnh của hắn ngay cả lúc lườm nguýt người khác cũng vô cùng phong tình. Ngày trước khó mà có thể thấy được một mặt bá đạo như này của y, tựa như mèo nhỏ vươn móng vuốt khẽ cào khiến lòng hắn ngứa ngáy vô cùng.
Một lúc lâu sau, mãi tới lúc Trác Ảnh đã giúp hắn gắp xong đồ ăn, đổi một đôi đũa khác hầu hạ hắn ăn cơm, Hình Thần Mục mới ho khan một tiếng, hoàn hồn nói với Công Tôn Tịnh đang đứng chờ ở gần đó: “Lần bình loạn này, Công Tôn thượng cung có công giúp trẫm. Lúc trước trẫm đã đáp ứng với ngươi, đợi xong chuyện sẽ đồng ý một tâm nguyện của ngươi. Giờ ngươi nói đi, muốn ta ban cái gì cho ngươi.”
Hình Thần Mục nói xong lại nhìn Trác Ảnh. Trác Ảnh cũng không nhìn hắn, hạ mi mắt đút miếng thịt bò tới miệng hắn: “Đồ ăn nguội rồi, Thánh thượng dùng bữa trước đã.”
Công Tôn Tịnh vốn thông minh, nhìn một lát lại thấy trong lời nói của hai người có điểm không bình thường, trong lòng nhất thời như bị sét đánh, rất lâu mà vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
Cho tới khi Hình Thần Mục hỏi, nàng mới miễn cưỡng hoàn hồn, thật cẩn thận nói rõ kế hoạch mà mình đã chuẩn bị từ lâu: “Hạ quan, hạ quan chỉ muốn cả đời ở mãi trong cung hầu hạ Thánh thượng, mong Thánh thượng thành toàn.”
Lời vừa nói ra, Trác Ảnh đã lập tức nhíu mày. Hình Thần Mục suýt nữa bị sặc, uống một muỗng canh Trác Ảnh đút mới bình thường lại, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Sao Công Tôn thượng cung có thể nói thế? Ngươi xuất thân danh môn, đợi qua năm năm ở trong cung, đến lúc xuất cung thì vừa lúc đào lý niên hoa*, nhất định có thể gả cho người có xuất thân tốt. Sao lại đau khổ ở nơi thâm cung này mà lãng phí cả đời thế.”
*Đào lý niên hoa – 桃李年华: câu này ám chỉ con gái đã đến tuổi 20 vào thời xưa.
Công Tôn Tịnh thấy sắc mặt Hình Thần Mục thì biết ngay lời mình vừa nói không đúng nhưng mà dù sao cũng đã nói ra rồi không thể thu hồi, chỉ có thể kể lại tường tận, miễn cho vị Trác đại nhân đang ở trước mặt này hiểu lầm.
Công Tôn Tịnh mặc dù mang họ Công Tôn nhưng lại chỉ là con cái của chi thứ thuộc Công Tôn gia, cách Công Tôn Thượng Đức mấy thế hệ. Một năm trước, Công Tôn Thượng Đức mang theo con trai độc nhất hồi hương tế tổ. Vị công tử Công Tôn kia ngẫu nhiên thấy Công Tôn Tịnh, bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn nên sau khi hồi phủ đã lập tức xin Công Tôn Thượng Đức nạp nàng lập thiếp.
Mặc dù giữa hai người có cùng huyết thống, cũng không gần mấy nhưng nói gì thì nói vẫn là cùng một nhà, tính ra thì vẫn là đường huynh muội (anh em con chú bác) thế nên Công Tôn Thượng Đức cũng khó có thể đáp ứng. Công tử Công Tôn nọ mỗi ngày đều nháo ở nhà, náo nhiệt tới mức phu nhân Công Tôn phải gật đầu đáp ứng luôn. Công Tôn Thượng Đức không còn cách nào khác, đành phải đưa nàng nhập cung, sau này còn có thể giúp đỡ Công Tôn gia, dù sao cũng nhất cử lưỡng tiện.
Công Tôn Tịnh sợ rằng qua năm năm mình phải xuất cung, vạn nhất công tử Công Tôn vẫn chưa hết hi vọng với nàng, với người nọ mà nói cùng lắm chỉ là nạp thêm một tiểu thiếp tìm cảm giác mới mẻ nhưng với nàng lại là thống khổ cả đời.
Nàng biết Thánh thượng không có chút tình ý nào với nàng. Chính vì thế, nàng mới nguyện ý ở lâu trong cung, chẳng sợ cuộc sống phải làm cung nữ, dù sao vẫn tốt hơn là đi hầu hạ cái vị Đại công tử của Công Tôn gia kia.
Hình Thần Mục không ngờ trong đó thế mà còn có ẩn tình, sau khi nghe xong lại suy tư một lát, hỏi: “Nếu sau này trẫm tìm được cho ngươi một nhân duyên tốt sẽ ban hôn cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
“Nhân duyên tốt mà Thánh thượng nói đến là thế nào ạ?” Công Tôn Tịnh có hơi tự giễu mà cười cười, “Nhiễm Dĩnh từ xưa cho tới nay, nữ tử làm gì được chọn lựa hôn sự đâu. Cứ theo lời phụ mẫu lẫn người mai mối nói, cái gọi là nhân duyên tốt cùng lắm chỉ là tìm một người giàu có mà thôi, về phần hai người sau này có yêu thích lẫn nhau hay không cũng chỉ mặc cho số phận mà thôi.”
Quả thật cách thức thành gia lập thất hiện giờ của Nhiễm Dĩnh là như thế, Hình Thần Mục tạm thời không có cách nào phản bác.
Công Tôn Tịnh lại nói: “Ta mong Thánh thượng và Trác đại nhân có thể lý giải suy nghĩ của hạ quan. Nếu bản thân không động tâm với người nọ mà phải sống cả đời với người đó thì chẳng thà sống cô độc suốt cả quãng đời còn lại còn hơn, ít nhất còn vui vẻ lại thanh tịnh.”
Tâm tư này Hình Thần Mục tất nhiên có thể hiểu, hắn cũng từng nghĩ rằng, nếu cả đời này không thể cưới Trác Ảnh về nhà thì hắn thà cô độc cả đời chứ không nạp ai vào hậu cung này cả.
Nghĩ thế, hắn lập tức gật đầu: “Trẫm đồng ý với tâm nguyện của ngươi. Nếu một ngày nào đó ngươi gặp được người trong lòng thì có thể nói với trẫm.”
“Đa tạ Thánh thượng thành toàn.” Công Tôn Tịnh quỳ xuống đất tạ ơn.
Suy đoán được Trác Ảnh chắc cũng đã hiểu rõ giữa hắn và Công Tôn Tịnh không có gì mờ ám với nhau nữa, Hình Thần Mục mới nói: “Ừm, không còn gì nữa thì ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, hạ quan cáo lui.”
Công Tôn Tịnh dần lùi ra ngoài, còn chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe thấy Hình Thần Mục ở bên trong có hơi khẩn trương nói: “A Ảnh, ngươi xem đi, trẫm với Công Tôn thượng cung trong sạch mà.”
“Thuộc hạ chưa nói Thánh thượng có gian tình với Công Tôn thượng cung.” Thanh âm Trác Ảnh nghe có vẻ rất bình tĩnh.
“Chắc chắn là Thập Cửu đã lắm miệng với ngươi rồi. Lúc trước trẫm tìm Công Tôn thượng cung là vì có chuyện cần giúp…”
Công Tôn Tịnh lui ra ngoài điện, tri kỉ đóng kĩ cửa, mấy lời sau đó của hai người cũng vì thế mà bị ngăn cách ở phía bên kia cánh cửa.
Thập Cửu, nàng híp mắt, trong đầu hiện lên một thân ảnh đen tuyền…
—
Mà trong điện lúc này, Hình Thần Mục không nề hà giải thích rõ: “A Ảnh không thể vu hãm trẫm thế được.”
Trác Ảnh vui vẻ, hỏi: “Thuộc hạ vu hãm Thánh thượng lúc nào cơ?”
“Ngươi không nguyện ý cùng trẫm dùng bữa đó!” Giọng điệu Hình Thần Mục cứ như ngươi đừng hòng mà lừa trẫm.
“Thuộc hạ thật sự có việc cần phải xử lí gấp.”
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, vẻ mặt cũng không biến hóa bao nhiêu cả nhưng Trác Ảnh không hiểu sao lại cảm thấy, sau khi hồi cung thì Thánh thượng tựa như ngây thơ hơn trước rất nhiều, rất giống với bộ dạng hắn bị phát sốt hồi trước ấy, khiến y thật sự không biết nên ứng đối thế nào.
Nghĩ nghĩ, Trác Ảnh lập tức nâng tay dán lòng bàn tay lên trán Hình Thần Mục, sau khi xác định được không có gì khác thường mới yên tâm buông tay.
“Trẫm không có bị bệnh mà.” Hình Thần Mục đoán được suy nghĩ trong lòng y, rốt cục cũng chịu khôi phục giọng điệu như cũ, nói, “Trẫm chỉ muốn thân thiết với ngươi hơn thôi.”
Tai Trác Ảnh đỏ bừng hết cả lên, một lúc lâu sau mới nói nổi: “Thánh thượng dùng bữa đi.”
“Để trẫm tự ăn, ngươi đừng chiếu cố trẫm nữa. Tới giờ này rồi, cũng ngồi xuống cùng dùng bữa đi.”
Trác Ảnh rời khỏi đây đã nửa tháng, hơn nữa vì lo lắng cho Hình Thần Mục mà dường như chẳng ăn nổi cái gì. Sau khi hồi cung cũng vô cùng bận rộn, cũng không ăn đủ bữa, lúc này quả thật có hơi đói bụng nên cũng không kiên trì nữa, thấy Hình Thần Mục có thể tự mình dùng tay trái dùng bữa nên nghe lời ngồi xuống ăn cơm. Nhưng mà vẫn cứ lúc nào cũng để ý bên Hình Thần Mục, thấy đồ ăn trước mặt hắn ít đi thì lập thức thay đũa gắp thức ăn cho hắn.
Cứ thế vài lần, Hình Thần Mục không nhịn được nữa nói: “Trẫm đã đuổi hết thái giám thị thiện rồi, A Ảnh cứ khách khí thế hả?”
“Sao cơ?” Trác ảnh vẫn mãi suy nghĩ xem còn món gì nên tạm thời chưa kịp phản ứng.
“Giờ cũng không còn người ngoài nữa, không cần phải đổi đũa phiền phức như thế.”
Trác Ảnh sửng sốt, nhanh chóng lãnh đạm nói: “Thánh thượng, đây là quy củ.”
“Cứ cho là trong cung nhiều quy củ…” Hình Thần Mục đang nói bỗng nhiên ngừng một chút, trong đầu liền lóe lên một ý tưởng rất lớn mật.
Đúng thế, trong cung quá nhiều quy củ, hắn lại không muốn dùng quyền thế miễn cưỡng Trác Ảnh chút nào. Nếu vẫn cứ ở trong cung, không biết tới khi nào hai người mới có thể tiến thêm một bước nữa. Không bằng thừa dịp này xuất cung đi chơi một vòng, có thể mang Trác Ảnh đi ngắm non sông nước biếc, lại có thể khiến cho Trác Ảnh lúc nào cũng đối đãi với hắn như Thánh thượng cao cao tại thượng có thể thể nghiệm sự thân mật như những người bình thường yêu nhau.
“Thánh thượng sao thế? Trong người không khỏe sao?” Thấy Hình Thần Mục nói được một nửa đã ngừng, Trác Ảnh có hơi khẩn trương đứng dậy lại gần.
“Không ngại, trẫm nghĩ đến chút chuyện thôi.”
Hình Thần Mục vừa yên lặng suy nghĩ nên an bài việc này thế nào vừa tiếp tục để Trác Ảnh thay hắn gắp đồ ăn, không nhiều lời nữa.
Dùng bữa xong, Trác Ảnh đỡ Hình Thần Mục về giường nghỉ ngơi. Đợi Hình Thần Mục lại nằm úp sấp trên giường, Trác Ảnh mới phát hiện miệng vết thương ở sau lưng hắn đã bắt đầu rớm máu, trái tim lại nảy lên một cái.
Hình Thần Mục phát hiện sự thay đổi của y, hỏi: “Sao thế?”
Trác Ảnh không đáp lại, xoay người ra khỏi cửa tìm thái y.
Thái y giúp Hình Thần Mục cầm máu, trong quá trình băng bó, Trác Ảnh đều nghiêm mặt u ám. Đợi cho tới khi Thái y dặn dò mấy điểm cần chú ý xong, rời khỏi Thừa Ương điện, Trác Ảnh mới quay lại trước giường nghiêm túc nói: “Thánh thượng phải dưỡng thương cho thật tốt, không được xuống giường di chuyển.”
“Sau này trẫm sẽ chú ý, chỉ là… thái y vẫn cho phép xuống giường mà?” Hình Thần Mục nhớ rõ vừa rồi thái y nói là “Tận lực hạn chế xuống giường hoạt động” đó.
“Thánh thượng nghe nhầm rồi.” Trác Ảnh quỳ xuống đất nhìn thẳng Hình Thần Mục, nói rõ từng chữ một, “Mong mấy ngày này Thánh thượng an tâm nằm trên giường nghỉ ngơi đi, thuộc hạ sẽ trông coi ngài cẩn thận.”
❃ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thánh thượng: Tủi thân quá à QAQ
Hoàn chương 33.