Đoàn người từ hoàng cung xuất phát từ sáng sớm, trước khi trời tối hẳn thì đã tới khu vực săn bắn.
Hiện giờ Trác Ảnh đã được phong làm Quý tần, tất nhiên Hình Thần Mục phải sắp xếp y ở cùng lều với mình. Còn Hình Thần Tu và Vệ Diễn ngoài mặt vẫn giữ quan hệ Phụ chính vương và Tướng quân Cấm vệ quân nên phải ở hai lều khác nhau.
Hình Thần Mục dễ gì buông tha cơ hội khó tìm này được, trước mặt Hình Thần Tu khoe mẽ một phen tới mức Trác Ảnh ngượng quá phải tìm cớ trốn ra ngoài, mãi cho tới khi Hình Thần Tu rời đi mới dám về lều.
“Sao A Ảnh vẫn thẹn thùng mãi thế, ngươi không thấy thú vị khi thấy vẻ kinh ngạc của đại ca xưa nay luôn nghiêm túc của ta sao?” Trác Ảnh vừa xốc màng lên đã bị Hình Thần Mục kéo ôm vào lòng, cứ như y biết chắc Hình Thần Tu vừa đi nên mới về vậy.
Trác Ảnh nhỏ giọng thì thầm: “Không phải Thánh thượng muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phụ chính vương, rõ ràng là muốn trêu chọc ta.”
“Ta đâu dám. Nếu A Ảnh tức giận, mười người như ta cũng không đánh lại đâu.” Hình Thần Mục bật cười, lại nói, “Chỉ là đại ca ta nói cũng rất có lý đó, ngày mai A Ảnh phải dạy ta săn bắn thật tốt nha.”
“Ngươi… Ngươi biết rõ mà.” Trác Ảnh vẫn còn nhớ rõ tư thế oai hùng của Hình Thần Mục lúc săn bắn mùa thu năm trước đó nhá.
Hình Thần Mục xấu xa chơi xấu: “Không biết, quên rồi, A Ảnh phải tự tay dạy ta thì mới giỏi được.”
Trác Ảnh hết cách với hắn, do dự một chút mới nói: “Lần này ta muốn tham gia thi săn.”
Thi săn là một hoạt động tỷ thí hằng năm giữa các đại thần trong săn bắn mùa thu. Đa phần chỉ có quan võ tham gia, sẽ có người chuyên phụ trách ghi chép số lượng con mồi săn được mỗi ngày của những người tham gia. Đến ngày cuối cùng sẽ tiến hành thống kê, ba người đứng đầu sẽ được Thánh thượng ban thưởng.
Mấy đợt săn bắn mùa thu trước, Trác Ảnh đều sẽ ở bên cạnh Hình Thần Mục, không tham gia tỷ thí. Cho nên năm nay nghe y nói muốn tham gia, Hình Thần Mục cực kì kinh ngạc, hỏi: “A Ảnh muốn được ban thưởng cái gì chỉ cần nói ta biết, chúng đều sẽ là của ngươi, ngươi cần gì phải phí sức như thế?”
“Không giống.” Trác Ảnh lắc lắc đầu, lại nhỏ giọng nói, “Để ta tham gia một lần đi mà, Mục nhi ơi.”
Hình Thần Mục suy nghĩ: “Muốn tham gia thật sao?”
“Ừm.” Lần này Trác Ảnh không hề do dự mà gật đầu.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương.”
“Được.” Trác Ảnh thấy Hình Thần Mục đồng ý, trở người ôm lấy eo hắn, lấy lòng nói, “Ngày mai săn hươu về cho Mục nhi nhé.”
Lúc này Hình Thần Mục mới lại cười cười: “Được, đêm mai chúng ta ăn hươu nướng. Nghe nói máu hươu cũng được xem là dược liệu đó, rất bổ dưỡng.”
Trác Ảnh còn định hỏi máu hươu bổ gì thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy biểu cảm của Hình Thần Mục, lời vừa định nói vừa lúc dừng lại, khóe môi giật giật. Y hiểu rồi, y đã đoán ra được tác dụng của máu hươu rồi…
—
Thời tiết ngày hôm sau rất đẹp, trời vừa tờ mờ sáng, các quan lại đã tụ tập ở trung tâm của khu vực săn bắn. Dựa theo quy củ săn bắn mùa thu của Nhiễm Dĩnh, Hoàng đế sẽ chỉ định một người khai cung, chỉ cần tiễn rời khỏi cung tức là săn bắn mùa thu bắt đầu. Năm nay, Hình Thần Mục chỉ định người khai cung chính là Trác Ảnh.
Hình Thần Mục ngồi trên đài cao, Trác Ảnh đứng bên cạnh hắn. Thời gian đã điểm, Trác Ảnh tiếp nhận cung tiễn trong tay Hình Thần Mục, đi về phía trước mấy bước. Dưới sự chứng kiến của quan văn bá võ, lắp tiễn, kéo dây cung rồi không chút chần chừ buông lỏng tay.
Động tác gọn gàng linh hoạt, mũi tên “vút” một tiếng phá không mà lao đi. Trong chớt mắt, chim diều hâu vừa được thả ra giữa trời đã rơi xuống mặt đất.
Không cần phải nói, các võ tướng ở bốn phía đã ngồi sẵn trên lưng ngựa sẵn sàng săn lùng con mồi ẩn nấp khắp nơi trong khu vực săn bắn.
Trác Ảnh xoay người quỳ một gối xuống trước mặt Hình Thần Mục: “Thánh thượng.”
Hình Thần Mục hôn lên trán y, cũng không quan tâm bên dưới vẫn còn quan viên đang nhìn, giơ tay giúp y đeo ống tiễn lên lưng: “Đi đi.”
“Vâng.” Trác Ảnh đáp lời, vẫn hơi lo lắng, sau khi đứng dậy lại dặn dò đám Ảnh Cửu nhất định phải ở cùng Hình Thần Mục, không được rời hắn dù chỉ nửa bước.
Hình Thần Mục cười nói: “Được rồi mà, đừng lo nữa, cả khu vực này đều có thủ vệ, không thể xảy ra chuyện gì đâu. Vả lại kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của trẫm cũng khá lắm, trẫm cũng không chạy xa lắm đâu.”
Trác Ảnh gật đầu, lúc này mới chịu xuống đài cao, leo lên ngựa của mình.
Cũng không biết vì sao, cả Hình Thần Tu và Vệ Diễn cũng cực kì nghiêm túc trong lần săn bắn mùa thu này. Trác Ảnh đoán có lẽ bọn họ đã cá cược gì đó, nếu không chỉ vì một cuộc săn bắn thế này lại liều mạng như thế thật không đáng.
Mà Trác ảnh chỉ cần đảm bảo bản thân có thể lọt vào 3 người đầu tiên là được, cũng không định tranh giành với bọn họ làm gì. Dứt khoát bỏ ra một ngày bồi Hình Thần Mục săn bắn, cũng để nới rộng khoảng cách với hai vị kia.
Chỉ chớp mắt, lịch trình săn bắn mùa thu đã diễn ra được một nửa. Ngày hôm đó Trác Ảnh đang giục ngựa chạy nhanh trong khu vực săn bắn, vừa lúc đã thấy được Lục Hiền cũng đang tìm con mồi. Lục Hiền thấy y từ xa xa lập tức đi tới, vẻ mặt đau khổ: “Trác đại nhân…”
“Sao đấy?” Trác Ảnh cất tiễn vào lại ống đựng sau lưng, đỡ lấy mặt nạ trên mặt.
Lục Hiền thở dài: “Săn bắn năm nay tàn khốc quá.”
Cũng như Trác Ảnh, năm trước Lục Hiền cũng ở bên cạnh Hình Thần Mục phụ trách bảo hộ an toàn của hắn. Năm nay vì trước đó bị thương nên Trác Ảnh vẫn chưa an bài hắn hộ vệ thế nên hắn mới rảnh rỗi tới tham dự săn bắn. Không ngờ năm nay ngoại trừ Phụ chính vương và Vệ tướng quân tham dự còn có cả Trác Ảnh nữa, điều này khiến cho Lục Hiền vốn tự tin vô cùng lại cảm thấy nản lỏng.
Trác Ảnh nhớ tới hôm qua lúc đi đăng kí số lượng con mồi với quan viên phụ trách có thấy có vẻ như Lục Hiền xếp hạng sau mình, trong lòng khó tránh khỏi có hơi áy náy.
Thấy Trác Ảnh trầm mặc, Lục Hiền sợ y hiểu lầm, lại nói ngay: “Trác đại nhân, thuộc hạ không có ý muốn ngài nhường đâu. Chỉ, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Trác Ảnh nhíu mày hỏi.
Lục Hiền cười khổ: “Thuộc hạ vốn định giành vị trí một trong ba người đứng đầu trong đợt săn bắn này để cầu Thánh thượng một việc. Hiện giờ xem ra không có cơ hội rồi.”
“Ngươi muốn cầu cái gì?” Trác Ảnh nghĩ ngợi, lại nói, “Ngươi nói ta nghe xem, có lẽ ta có thể giúp.”
Hiện giờ trong cung không ai lại không biết quan hệ của Hình Thần Mục và Trác Ảnh, huống chi cho dù không được phong làm Quý tần, lời nói của Trác Ảnh trước mặt Hình Thần Mục vẫn cực kì có trọng lượng.
Lục Hiền lập tức xuống ngựa cung kính quỳ xuống hành lễ: “Trác đại nhân, thuộc hạ muốn cầu Thánh thượng để thuộc hạ tiếp tục ở lại trong cung…”
Hắn nói xong lại lập tức bổ sung: “Thuộc hạ biết chính mình không còn khả năng có thể đảm nhận nhiệm vụ Vân ảnh vệ nhưng chỉ cần có thể ở lại trong cung, cho dù làm việc lặt vặt thì thuộc hạ cũng có thể nhận.”
Ảnh vệ quân sẽ ngẫu nhiên giữ lại một vài ảnh vệ bị thương nặng không thể đảm nhận nhiệm vụ tiếp ở lại, để bọn họ làm người viết các loại thư tín hoặc dạy quy củ cho người mới. Nhưng mà những người đó không được tính là người của ảnh vệ, bổng lộc cũng rất ít ỏi.
“Ngươi muốn cầu chuyện này à?” Trác Ảnh sửng sốt có hơi bất ngờ, “Ngươi là biểu đệ của Thánh thượng, gần đây còn thường xuyên tới Chính Tuyền cung bồi Thái hậu nương nương, chuyện nhỏ như thế có thể nói luôn với bọn họ, sao lại muốn thông qua đợt săn bắn này mà cầu?”
Lục Hiền cúi đầu, nói tới điểm này lại càng có vẻ uể oải hơn: “Vì không muốn dùng mối quan hệ này cho nên thuộc hạ mới muốn mượn việc đạt thứ hạng cao trong cuộc thi săn bắn này để có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong cung.”
Nếu Thánh thượng không biết thân phận của hắn, có lẽ hắn sẽ trực tiếp đi cầu Thánh thượng. Nhưng bởi vì hiện giờ Thánh thượng biết hắn là người Lục gia cho nên hắn chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Trác Ảnh hiểu được nỗi băn khoăn của hắn, không muốn dọa hắn nữa, bình tĩnh nói: “Về hướng đi sau này của ngươi, mấy tháng trước ta đã an bài xong cả rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi săn bắn mùa thu chấm dứt thì điều lệnh sẽ được gửi đi, ngươi an tâm về chờ đi.”
“Điều lệnh? Trác đại nhân có thể tiết lộ… Là muốn điều thuộc hạ đi đâu không?”
“Là Cấm vệ quân. Vừa lúc Cấm vệ quân đang thiếu người, Vệ tướng quân cũng muốn ngươi sang đó.” Trác Ảnh dừng một lát, ý bảo hắn đứng dậy trước, “Chỉ là, nếu ngươi không nói vì chuyện này ta còn tưởng rằng ngươi muốn Thánh thượng ban tứ hôn nữa đấy.”
Lục Hiền đỏ mặt, ho khan mấy tiếng mới có thể hồi phục tinh thần nói: “Sao, sao có thể được ạ…”
“Ồ? Vậy sao?” Trác Ảnh nhếch môi cười, “Đã như vậy, chuyện của ngươi với Công Tôn Tịnh, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật. Đi thôi, ngươi có thể tiếp tục săn bắn hoặc trở về nghỉ ngơi. Tóm lại, ba vị trí đầu không có duyên phận với ngươi đâu.”
Trác Ảnh nói xong, cũng không cho Lục Hiền cơ hội phản bác, kéo dây cương giục ngựa rời đi.
Để lại Lục Hiền vẫn đứng tại chỗ vốn muốn giải thích hiểu lầm. Nhưng hắn mở miệng thở dốc, lại nhắm mắt, chuyện của mình và Công Tôn Tịnh… Hắn phát hiện trong lòng mình vốn cũng không muốn làm sáng tỏ hiểu lầm này tí nào cả…
—
Vào ngày cuối cùng của săn bắn mùa thu, các trọng thần đều tụ tập bên trong lều chính. Giữa Hình Thần Tu và Vệ Diễn vẫn chưa phân định được ai là người chiến thắng cho tới khi tiếng chiêng kết thúc cuộc thi vang lên, và họ cũng chính là hai người cuối cùng về lều chính.
Hình Thần Mục ngồi trên vị trí chủ vị, cười cười nhìn hai người bên dưới, biết rõ còn cố tình nói: “Lần săn bắn mùa thu này, Phụ chính vương đạt vị trí thứ nhất, Vệ tướng quân vị trí thứ hai. Cả hai vị muốn được ban thưởng cái gì?”
Còn tưởng rằng vì vị thứ chiến thắng mà Hình Thần Tu sẽ là người đề ra hôn sự, nào ngờ Vệ Diễn nhanh hơn một bước vén bào lên quỳ xuống: “Năm ngoái mạt tướng gặp được Phụ chính vương ở trong thành Thường Du, vừa gặp đã thương Vương gia. Sau đó lúc ở chung quân doanh lại kinh sợ trước sự tài hoa hơn người của y, xạ thạch ẩm vũ (mũi tên xuyên qua đá mất luôn cả lông vũ), từ đó không thể nào quên. Hôm nay cả gan thỉnh cầu Thánh thượng tứ hôn, phê chuẩn mạt tướng cưới Phụ chính vương làm thê.”
“Từ xưa chuyện hôn nhân đại sự cha mẹ đều nghe theo bà mối. Dù trẫm là Thiên tử cũng không thể độc đoán quá mức được, hôn sự này Trường Bình hầu thấy thế nào?” Chuyện này Hình Thần Mục từng đề cập qua một lần tại triều cách đây không lâu, lúc đó Vệ Lâm cực lực phản đối. Hiện giờ, Hình Thần Mục lại trả quyền quyết định về cho Vệ Lâm.
“”Phụ chính vương văn thao võ lược, tinh thông nhiều thứ, thân phận tôn quý lại nguyện tiến vào Vệ gia. Đúng là Vệ gia rất may mắn.” Vệ Lâm chắp tay thở dài.
Lần trước rõ ràng bị tức tới ngất luôn, thế mà chỉ mới qua hai tháng, Vệ Lâm lại đồng ý hôn sự này. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, mà Trác Ảnh đang đứng cạnh Hình Thần Mục lại nảy ra suy đoán to gan nọ.
Vệ Lâm đã gật đầu, Hình Thần Mục cũng không ngần ngại làm chủ tứ hôn, thậm chí còn mời phu nhân Hầu gia Dương Vân Phỉ nhập cung để cùng Thái hậu cùng nhau bàn chuyện hôn sự.
Những gì Vệ Diễn cầu cũng là cái mà Hình Thần Tu muốn cầu, sau khi Hình Thần Mục hỏi Hình Thần Tu xong thì cả hai lui sang một bên. Lúc này Hình Thần Mục mới quay người lại, kéo Trác Ảnh trêu ghẹo: “Trác Quý tần muốn gì nào?”
Trác Ảnh xưa nay luôn đeo mặt nạ lại luôn ẩn nấp nên luôn khiến cho người ta xem nhẹ thân phận Quý tần của y. Lúc này nếu Hình thần Mục không nhắc tới, chúng thần đều sẽ chẳng chú ý tới người đạt vị trí thứ ba trong cuộc đua săn bắn này lại chính là vị phi tần duy nhất trong hậu cung của Thánh thượng.
Đây cũng là lần đầu tiên Hình Thần Mục gọi Trác ảnh là Trác Quý tần, lại còn là đang làm trò trước mặt chúng thần. Mặt Trác Ảnh có hơi nóng lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, thoát khỏi bàn tay của Hình Thần Mục mà đi tới trước mặt hắn quỳ xuống: “Thuộc hạ muốn cầu Thánh thượng đáp ứng một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Trác Ảnh chú ý tới triều thần, vẫn chưa mở miệng.
Y càng như thế, Hình Thần Mục lại càng tò mò. Đợi một lúc lâu, hắn đi lên trước đỡ Trác Ảnh đứng dậy, lại hỏi: “Là chưa nghĩ ra hay là không tiện nói ở đây?”
Trác Ảnh rủ mi mắt không biết đang nghĩ gì, rất cẩn thận hỏi: “Mấy tháng nữa thuộc hạ sẽ nói với Thánh thượng được không?”
Hoàn chương 65.