Trác Ảnh không nói rõ mình muốn cầu gì mà chỉ muốn Hình Thần Mục hiện giờ hứa hẹn. Hình Thần Mục vốn là kiểu người nói là làm, nếu hắn đáp ứng, sau này cho dù là chuyện gì tất nhiên hắn sẽ không đổi ý.
Mọi người nghe thế đều vô cùng khiếp sợ, yêu cầu kiểu đó, bảo được sủng mà kiêu cũng chưa mô tả đủ.
Nhưng không ngờ là, Hình Thần Mục lại chẳng tức giận. Hắn nhìn Trác Ảnh một lúc lâu, cười gật đầu nói: “Được, chỉ cần không liên quan tới đại sự triều đình, cũng không trái pháp luật quản thúc, trẫm sẽ đồng ý với ngươi.”
Trác Ảnh cảm tạ ân huệ, trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng với người ngoài lúc này hiện lên vài phần ý cười.
Sau đó Hình Thần Mục ban thưởng cho vài quan văn thơ văn xuất chúng, rồi đợi mọi người rời khỏi lều chính, Trác Ảnh lại nói với Hình Thần Mục rằng mình sẽ đi xác nhận sự an bài Ảnh vệ quân một lần nữa rồi cũng lui ra ngoài theo.
Ngày mai phải khởi hành hồi cung, từ trước tới nay Trác Ảnh luôn cực kì cẩn thận với chuyện bố phòng. Hình Thần Mục không hề hoài nghi, chỉ là trong lòng luôn tò mò vì sao Trác Ảnh lại muốn cầu xin.
Còn Trác Ảnh sau khi ra khỏi lều chính thì không đi tìm những ảnh vệ khác bởi những việc đó đã được y sắp xếp từ rất sớm. Y yên lặng theo sau Vệ Lâm, đợi tới lúc hai người đi đến chỗ không người, Vệ Lâm mới quay đầu lại chắp tay nói: “Trác đại nhân có việc tìm ta sao?”
Dù sao năm đó Vệ Lâm cũng là một Đại tướng quân chinh chiến sa trường, tất nhiên sẽ tự hiểu rõ.
“Quả thật có chút việc riêng tư muốn được Hầu gia chỉ giáo.” Cả Trác Ảnh và Vệ Lâm đều là Quan võ Nhất phẩm trong triều. Vệ Lâm có công hộ giá được phong làm Hầu mà Trác Ảnh lại được phong làm Quý tần. Địa vị ở trong cung của Quý tần gần với Hoàng hậu nhất, theo lý thì sẽ cao hơn Vệ Lâm nhưng y vẫn cung kính lại còn thi lễ.
“Trác đại nhân khách sáo quá, có cái gì thì cứ nói, đừng ngại.” Vệ gia mấy đời làm tướng, thuở nhỏ Vệ Lâm đã rất giỏi võ nên rất coi trọng những người luyện võ. Ông cũng từng có ý định muốn tìm Thống lĩnh Trác Ảnh luận bàn võ nghệ nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Ngày đó Hình Thần Mục ở buổi lâm triều đột nhiên tuyên bố sẽ nạp Trác Ảnh làm Quý tần, sau đó lại gặp y, trong lòng khó tránh khỏi có hơi phức tạp.
Trác Ảnh không lưỡng lự lâu lắm, y liếc mắt nhìn Vệ Lâm một cái, hơi hơi đè thấp giọng hỏi: “Ta, ta muốn được Hầu gia chỉ giáo, làm thế nào mà Phụ chính vương và Vệ tướng quân lại có thể thuyết phục ngài đồng ý hôn sự của bọn họ vậy?”
Quả nhiên Vệ Lâm không ngờ tới Trác Ảnh lại vì chuyện này mà tìm ông, sửng sốt một lúc lâu, trong lòng không khỏi suy đoán có phải Thái hậu có ý phản đổi chuyện của hai người họ không, nhưng việc hoàng gia ông chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi ra miệng.
“Hầu gia đừng hiểu lầm, ta hỏi vậy không phải là muốn dò hỏi chuyện riêng tư của Phụ chính vương và Vệ tướng quân. Chỉ là nó có liên quan tới huyết mạch hoàng thất, ta muốn tìm hiểu thêm…” Trác Ảnh không để mình có cơ hội do dự, cắn môi nhắm mắt nói một tràng, “Ta muốn biết giữa hai nam tử liệu có thể cùng sinh con nối dõi được hay không.”
“Trác đại nhân, ngươi ——” Nghe được câu hỏi này của y, trong lòng Vệ Lâm nảy lên một cái. Trước đó trong lòng ông luôn bận lòng chuyện của nhi tử nhà mình và Hình Thần Tu nhưng nếu đúng như lời Hình Thần Tu nói nam nhân cũng có thể sinh con. Nói cách khác, Trác Ảnh cũng có thể sinh con cho Thánh thượng.
“Hầu gia, ngài cũng biết ta và Thánh thượng… Suy cho cùng thì đây là tư tâm của ta, trước đây ta từng nghe Phụ chính vương đã từng nói đùa một lần cho nên ta mới có suy đoán táo bạo như vậy. Nếu ta đoán sai thì mong ngài đừng trách móc.”
“Không dám không dám.” Lần này Vệ Lâm rủ mi mắt thoáng do dự một lát, rồi quyết định rất nhanh, “Vâng, không dối gạt gì Trác đại nhân, đúng là ngày đó Phụ chính vương từng cho ta biết có loại dược có thể khiến cho nam nhân sinh con, dược là do Thái y Hoa Tân vừa nhậm chức ở Thái y viện chế. Hiện giờ Hoa Tân đang ở trong vương phủ, ta cũng đã tìm hắn xác nhận qua…”
Nếu đã nói tới chuyện này, Vệ Lâm cứ thế kể hết những chuyện mà mình biết cho Trác Ảnh.
—
Cáo biệt Vệ Lâm trở về, lòng bàn tay Trác Ảnh không ngừng đổ mồ hôi.
Suy đoán đã được chứng thực, hơn hai mươi năm sống trên đời này, chưa bao giờ y có cảm xúc phức tạp như vậy, y hưng phấn kích động nhưng lại có hơi hồi hộp và sợ hãi. Nhưng sau khi đi được vài bước, y đã bắt đầu vô cùng mong chờ hài tử thuộc về y và Hình Thần Mục.
Trác Ảnh nóng lòng muốn lập tức nhào vào lòng Hình Thần Mục để nói hắn nghe tin tốt này nhưng theo lời Vệ Lâm nói, Hình Thần Tu còn chưa nói chuyện này với Vệ Diễn là vì lo lắng Vệ Diễn sẽ băn khoăn về sự an toàn của y mà cự tuyệt không cho y mạo hiểm sinh con. Trác Ảnh cũng không rõ thái độ của Hình Thần Mục lắm nên không dám tùy tiện nói ra.
Bên ngoài lều có Cấm vệ quân thủ nhưng không ai dám ngăn cản Trác Ảnh cả, Trác Ảnh thuận lợi đi thẳng tới gần lều. Y định đứng ngoài điều chỉnh cảm xúc một chút đã, không vội vào sớm làm gì nhưng không ngờ y vừa mới lấy lại được bình tĩnh thì đã vô tình nghe được thanh âm của Tể tướng Công Tôn Thượng Đức truyền từ trong ra.
Có vẻ Công Tôn Thượng Đức đã nói chuyện với Hình Thần Mục một lúc lâu, giọng điệu hiện tại có hơi kích động: “Thánh thượng! Hậu cung không được tham gia vào chính sự chính là quỷ củ do tổ tiên lưu truyền ngàn đời!”
“Sư tướng, trẫm kính trọng ngài là thầy, nguyện ý nghe ngài khuyên can nhưng hi vọng ngài biết chừng mực.” Giọng Hình Thần Mục lạnh tanh, “Mặc dù Thống lĩnh Ảnh vệ là võ quan nhưng không lâm triều, chỉ hộ vệ bảo vệ an nguy của trẫm thì sao có thể nói là tham gia vào chính sự?”
“Dù không tham dự lâm triều nhưng Trác Quý tần nếu đã được phong làm Quý tần, chức Thống lĩnh Ảnh vệ nên được thay đổi thành người khác.”
Nghe tới đây, trong lòng Trác Ảnh căng thẳng. Giữa hai thân phận Quý tần và Thống lĩnh Ảnh vệ, nếu chỉ có thể chọn 1 y nguyện ý chọn làm Quý tần.
Không phải thân phận Thống lĩnh Ảnh vệ không quan trọng với y mà y biết Hình Thần Mục đã nỗ lực bao nhiêu. Hình Thần Mục có thể tuyển chọn một ảnh vệ khác tới đảm nhận chức vụ Thống lĩnh Ảnh vệ nhưng không có cách nào tìm được người thực sự thương, lại yêu hắn sâu đậm. Cho nên nếu phải chọn, y hi vọng mình có thể dùng phương thức thân mật hơn để bồi bên người hắn.
Nhưng Hình Thần Mục dường như không muốn y phải lựa chọn, trong lều cuộc đối thoại vẫn được tiếp tục, chỉ có giọng Hình Thần Mục: “Ồ? Vậy sao? Nhưng trẫm lại nghĩ, Trác đại nhân là một vị phi tần có đủ khả năng để được tham gia vào chính sự nhất.” Hình Thần Mục dừng một lát, dường như đã hết kiên nhẫn, “Lúc trước không phải thầy dẫn Công Tôn Tịnh vào cung chẳng phải là ôm hi vọng trong hậu cung sẽ có người Công Tôn gia sao. Nếu trẫm thực sự nạp Công Tôn Tịnh làm phi, nếu Công Tôn gia gặp chuyện không may trong triều chẳng lẽ nàng không thay mẫu gia cầu tình sao? Đây mới đúng là tham gia vào chính sự, mà Trác Ảnh không cha không mẹ, trong triều cũng không có người nào để trông cậy, chẳng lẽ vì thế mà thầy nghĩ rằng có thể khoa tay múa chân trước mặt trẫm sao?”
“Thánh thượng, ngài, ngài khụ khụ… khụ…” Công Tôn Thượng Đức bị Hình Thần Mục chọc tức, ho hồi lâu vẫn không thể nói hết câu được.
“Nên là, thầy cũng chẳng phải công chính liêm minh mấy, nhỉ? Lúc trước ngươi để Trần Tư thay ngươi đưa người nhập cung, chẳng lẽ không thấy được lòng muốn mưu nghịch của gã ư? Nhưng ngươi vẫn để gã làm, lén lút sau lưng trẫm. Thầy là một trong ba cựu thần, là ngươi già người lẩm cẩm hay vì điều gì khác chỉ có ngươi mới rõ. Hôm nay sở dĩ trẫm vẫn tôn trọng gọi ngươi một tiếng thầy là vì niệm tình năm đó ngươi là người dạy tiếng vỡ lòng cho trẫm, cũng thấy trước đây ngươi trung thành với Phụ hoàng, Công Tôn Tịnh cũng đã giúp trẫm một đại ân nên Công Tôn gia mới có thể an phận như thế. Trẫm vẫn sẽ để ngươi tiếp tục ở trong triều, chờ ngươi cáo lão thì vẫn có thể được lưu giữ cái danh hiền tài. Nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục chạm vào nghịch lân của trẫm, đừng trách trẫm không niệm tình năm xưa.”
Hình Thần Mục nói xong, trong lều truyền ra tiếng vang rất nhỏ, Trác Ảnh nhận ra đó là âm thanh của đầu gối chạm đất. Một lúc sau, thanh âm Hình Thần Mục lại vang lên: “Thầy về đi, hôm nay trẫm sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Lại qua một lúc, Công Tôn Thượng Đức xốc màng vải lên, ông hơi cong người cúi đầu đi thật chậm. Lúc đi ra ngoài mấy bước là đã đi tới gần Trác Ảnh, cũng chẳng rõ có phải ông ta cố tình xem nhẹ y không, nói chung không thèm mở lời chào hỏi tiếng nào cả.
Đợi ông đi tới trước một chút, Trác Ảnh vậy mà chủ động lên tiếng: “Công Tôn đại nhân xin dừng bước.”
“Trác đại nhân.” Lúc này Công Tôn Thượng Đức mới xoay người lại, thản nhiên chào hỏi.
“Công Tôn đại nhân, ti chức chỉ là con nhà võ, thực sự không hiểu chuyện triều chính lại càng không mong muốn can thiệp vào. Năm đó may mắn được Thánh thượng ưu ái phong làm Thống lĩnh Ảnh vệ, cùng lắm chỉ mong muốn bảo vệ Thánh thượng bình an mà thôi. Công Tôn đại nhân là người đức cao trọng vọng, có nhiều việc phải lo lắng hơn ta. Nếu ti chức có làm gì không đúng, mong đại nhân thông cảm.” Trác Ảnh nói năng cực kì khiêm tốn, chừa mặt mũi cho Công Tôn Thượng Đức.
Lúc này sắc mặt của Công Tôn Thượng Đức mới hòa hoãn một tí, một lát sau mới nói: “Trác đại nhân khiêm tốn quá. Có thể khiến cho Thánh thượng coi trọng người, sao có thể chỉ là một tên con nhà võ chứ. Lão phu đã già rồi, cũng đã trở nên hồ đồ. Sau này sợ không thể giúp đỡ Thánh thượng thêm nữa, chỉ là tính tình hiện tại của Thánh thượng… Ầy, mong rằng sau này Trác đại nhân khuyên nhủ Thánh thượng nhiều hơn một chút.”
Lần này ông nói xong cũng không đợi Trác Ảnh đáp lời, lại nói: “Thân thể lão phu không khỏe, xin phép cáo từ trước.”
Trác Ảnh nhìn theo bóng lưng rời đi của ông sau đó mới xoay người đi vào lều chính.
Hình Thần Mục đã chờ ở đó từ lâu, thấy y xốc màn vải đã lập tức nói: “Ảnh Cửu bảo ngươi đã về được một lúc rồi mà?”
Tạm thời Ảnh Cửu phụ trách bảo hộ an nguy của Hình Thần Mục khi không có Trác Ảnh ở bên, hiện giờ Trác Ảnh đã về, đúng ra hắn phải đổi ra ngoài ngay. Chỉ là trước khi đi dường như hắn có chuyện muốn nói với Trác Ảnh, màn vải đã được vén lên, vì ngại có Hình Thần Mục ở đây nên hắn không nói gì cả, sau khi hành lễ thì đã cáo lui.
Lúc này Hình Thần Mục đang ngồi sau bàn, mi tâm hơi nhíu lại. Trác Ảnh vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn mà vòng ra đằng sau, hai tay đặt lên màng tang dịu dàng xoa xoa giúp hắn điều chỉnh cảm xúc.
“Lời của thầy, người đừng để trong lòng.” Hình Thần Mục hơi thả lỏng, trong lòng cũng hiểu rõ mấy lời Công Tôn Thượng Đức nói hẳn là Trác Ảnh đã nghe được cả, “Cho dù là Quý tần hay Thống lĩnh Ảnh vệ đều không có ai ngoài ngươi có thể xứng chức cả.”
Trác Ảnh vẫn không dừng động tác, chỉ khuyên nhủ: “Mục nhi không cần vì chuyện này mà tức giận làm gì, Công Tôn đại nhân đến khuyên ngươi vì lo lắng cho triều đình thôi.”
“Sao lại vì lo lắng cho triều đình? Cho dù kẻ có danh hào gì đi nữa cũng không được phép làm tổn thương ngươi. A Ảnh, vẫn là câu nói đó, nếu ta thân là Thiên tử, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được thì ta không xứng làm Thiên tử.”
“Mục nhi à…” Trác Ảnh nhớ tới lời nói của Công Tôn Thượng Đức. Đúng là chỉ cần việc gì liên quan tới y thì Hình Thần Mục sẽ cực kì cố chấp, nhưng so với vị Hoàng thượng luôn khắc chế và đầy lí trí kia thì Hình Thần Mục hiện giờ chân thật hơn cũng khiến y mê muội hơn nhiều.
Trái tim Trác Ảnh lại vì người trước mặt mà lại đập loạn xạ hết lên, y khom người, từ phía sau tựa đầu lên vai Hình Thần Mục, thật thà nói: “Chỉ là Mục nhi à, ta là kẻ rất tham lam. Ta vừa muốn được ngươi bảo hộ lại cũng muốn ngươi làm một Hoàng đế tốt, muốn mỗi hậu duệ đều sẽ nhớ rõ đến ngươi với lòng kính trọng cùng tán dương.”
Hình Thần Mục sửng sốt, rồi nhanh chóng trầm tĩnh lại hoàn toàn mà nghiêng đầu dán mặt lên nửa mặt nạ lạnh lẽo của Trác Ảnh, cười nói: “Không tham lam tí nào cả, giữa hai ta sẽ không có xung đột gì cả. Bởi vì sau này A Ảnh của chúng ta nhất định sẽ là một vị Hoàng hậu tốt lưu danh muôn đời.”
Hoàn chương 66.