Trác Ảnh luôn cảm thấy mấy ngày gần đây Hình Thần Mục lúc ở chung với y có hơi lơ đãng nhưng mỗi khi y hỏi thì đối phương lại chẳng muốn nói.
Mãi tới ngày Khất xảo, sau khi dùng xong vãn thiện, Hình Thần Mục dẫn Trác Ảnh tới Quan tinh các. Quan tinh các là do lúc Tiên hoàng còn sống tu kiến (thi công), cao khoảng chín tầng, ngẩng đầu có thể ngắm sao, từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh ánh đèn sáng trưng của vạn nhà tại Loan thành.
“Hôm nay Mục nhi dẫn ta đi ngắm Ngưu Lang Chức Nư à?” Những vì sao đêm nay cực kì rực rỡ, Trác Ảnh cười ngẩng đầu lên giống như đang nghiêm túc tìm kiếm đôi ái lữ mỗi năm chỉ có một lần duy nhất được gặp nhau trên cầu Ô Thước như trong truyền thuyết.
Trác Ảnh nói xong một lúc lâu mới phát hiện Hình Thần Mục mãi vẫn không trả lời. Y thu hồi tầm mắt, nhận ra ánh mắt đối phương vẫn đang dừng lại trên mặt mình, cảm thấy hơi kì lạ nên giơ tay sờ lên nửa mặt nạ mình đang đeo: “Sao thế?”
Hình Thần Mục lắc đầu, lại đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Vì sao A Ảnh thích hài tử như vậy?”
“Hài tử?” Trác Ảnh ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy ngày gần gây Hình Thần Mục lại trông như có tâm sự, sau đó cười an ủi nói. “Không phải ta đã nói rồi sao. Nếu Mục nhi không muốn, ta sẽ không khăng khăng cứ phải có hài tử mới được. Dù sao với ta, ngươi mới là điều quan trọng nhất.”
“A Ảnh à…” Hai mắt Hình Thần Mục cứ nhìn y mãi, một lúc sau lại đỡ lấy eo y kéo người ôm vào lòng, “Ngươi cứ nói ta nghe vì sao ngươi muốn có hài tử trước, nhé?”
Hình Thần Mục không phải ghét hài tử, cũng không phải là quá yêu thích. Ngược lại, Trác Ảnh dường như cực kì kiên nhẫn với Hi nhi, có thể dạy đi dạy lại cho bé cách phát âm, có thể không cảm thấy nề hà mà nhặt lại đồ chơi mà bé ném đi. Thậm chí ngay cả những thói quen nho nhỏ hay những thứ mà Hi nhi thích, Trác Ảnh đều hiểu rất rõ. Đối xử với hài tử của người khác đã như vậy, Hình Thần Mục có thể tưởng tượng ra nếu hai người có hài tử, Trác Ảnh còn sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.
Qua hồi lâu, lâu tới mức Hình Thần Mục còn tưởng mình sẽ không thể nghe được đáp án từ Trác Ảnh thì Trác Ảnh mới chậm rãi mở miệng nói:” Có thể vì ta là cô nhi.”
“Từ khi còn bé, ta đã theo những người lớn tuổi xin ăn trên đường để kiếm sống, trên đường luôn có thể thấy rất nhiều đứa trẻ nũng nịu đòi phụ mẫu mua đồ ăn cho, còn có cả đồ chơi nữa, thậm chí là cùng nhau chơi đuổi bắt rất vui. Phụ mẫu bọn chúng ngoài miệng trách cứ nhưng sâu trong ánh mắt không giấu nổi sự sủng ái. Khi đó ta không hiểu vì sao ta lại không có phụ mẫu, tới khi ta lớn hơn một chút thì mới càng hiểu ra được nhiều điều. Thực ra, ta không hề ghen tị với bọn họ, chỉ là trong lòng sẽ không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nhưng mà so với việc có hài tử, có lẽ ta càng muốn được cảm nhận loại tình cảm huyết mạch liên thông giữa phụ tử…”
Trác Ảnh vô cùng bình tĩnh trả lời, cũng không biểu lộ quá nhiều nét bi thương, cứ như thực sự đang chỉ giải thích nguyên nhân cho Hình Thần Mục nghe. Nhưng những lời vừa rồi như văng vẳng giữa đêm khuya khiến người ta khó tránh khỏi thương cảm.
Hình Thần Mục càng siết chặt lấy Trác Ảnh, cuối cùng mấy phần do dự trong lòng cũng vì mấy lời này mà đã bị xóa tan. Hắn nâng đầu Trác Ảnh lên, để đối phương nhìn thấy mình, nghiêm túc nói: “Hôm nay là lễ Khất xảo, ta thật sự đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi. Ngươi nhất định sẽ thích.”
Trước đó đã có bước đệm, trong lòng Trác Ảnh mơ hồ hiểu được lễ vật mà Hình Thần Mục nói đến là cái gì nhưng vẫn giải thích: “Mục nhi tặng ta cái gì ta cũng đều cực kì thích.”
“Ừm, là ta nói sai. Nhưng vật này nhất định là thứ mà A Ảnh thích nhất, ta tặng ngươi…” Hình Thần Mục vừa nói vừa lấy bình sứ hôm trước hỏi xin từ chỗ Hình Thần Tu ra khỏi ngực, áp sát tới bên tai y thấp giọng nói, “Tặng ngươi hài tử của chúng ta. Nhưng chỉ được sinh một, nhiều hơn ta không nỡ.”
Mặc dù Trác Ảnh đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe từ chính miệng Hình Thần Mục nói ra vẫn không khỏi đỏ bừng hốc mắt. Y vội nhắm mắt lại, có hơi thẹn thùng né tránh tầm mắt của Hình Thần Mục.
Hình Thần Mục vẫn luôn nhìn y, tất nhiên sẽ không bỏ sót nước mắt đọng nơi đáy mắt y.
“Hài tử còn chưa sinh mà đã chọc phụ thân khóc mất rồi này.” Hình Thần Mục cách lớp mặt nạ hôn lên mí mắt đang đóng chặt của y, trêu nói, “A Ảnh mà cứ vậy thì ta sẽ hối hận khi xin thảo dược từ Vương huynh đó.”
Nói xong hắn làm bộ muốn lấy lại bình dược.
Trác Ảnh thực sự khao khát có thể có được một hài tử thuộc về Hình Thần Mục và mình. Hiện giờ vất vả lắm mới được đối phương đáp ứng, vừa nghe thấy hắn muốn đổi ý, ycũng không thèm để ý quá nhiều đã lập tức đoạt lấy bình sứ, mở nắp lấy viên thuốc duy nhất trong bình ra, vội vàng ném vào miệng.
Hình Thần Mục muốn ngăn cản nhưng nào còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn yết hầu y chuyển động, cứ vậy mà nuốt thuốc xuống luôn.
“Có bị nghẹn không?” Hình Thần Mục tháo mặt nạ của y xuống cẩn thận kiểm tra sắc mặt y có gì khác thường không lại giúp y vỗ vỗ lưng, cuối cùng dở khóc dở cười nói, “Ở đây chẳng có lấy một chén trà, ngươi thật là…”
Trác Ảnh nuốt thuốc xong mới nhận ra Hình Thần Mục chỉ đang trêu mình, nhưng cũng chẳng hề hối hận tí nào, chỉ là xấu hổ tới mức muốn đào cái hố tự chôn mình thôi.
Y tựa đầu lên vai Hình Thần Mục mãi như không muốn nhấc đầu lên. Xuyên qua lớp y phục mỏng, Hình Thần Mục dường như cảm nhận được hơi nóng từ trên má y.
Một nửa ảnh vệ đi theo ở lại Quan tinh các, một nửa còn lại thì đang canh giữ cầu thang ở tầng tám. Hiện tại ở đây chỉ có hai người họ, Hình Thần Mục im lặng ôm lấy ái nhân đang thẹn thùng của mình. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trên vai mình: “Thuốc này, chắc là không có thời hạn đâu nhỉ?”
Ví dụ như nội trong bao lâu kể từ khi ăn thì phải làm tình, nếu không thì sẽ mất tác dụng…
Hình Thần Mục thực sự không nghĩ tới điều này. Lúc đi lấy thuốc, Hình Thần Tu chỉ dặn hắn trước khi làm tình thì ăn nó. Hắn cũng chẳng hỏi nhiều, dù sao thì có ai ngờ, Trác Ảnh sẽ nuốt luôn viên thuốc lúc ở Quan tinh các đâu chứ.
Trác Ảnh ngẩng đầu, vệt ửng đỏ trên má vẫn còn chưa rút đi. Y liếc nhìn Hình Thần Mục, lại vội chuyển tầm mắt sang nhuyễn tháp cách đó không xa.
Hình Thần Mục đuổi theo tầm mắt y cũng thấy được nhuyễn tháp được đặt cạnh tường dùng để nghỉ ngơi, hiểu được tâm tư của y, Hình Thần Mục nhịn cười nói: “Hiện giờ chúng ta sẽ trở về Thừa Ương điện. Chỉ là không biết có kịp không, nếu bỏ lỡ dược hiệu, hẳn là thiên ý. Ta sẽ không tới chỗ Vương huynh xin dược nữa đâu.”
“Mục nhi ơi…” Trác Ảnh biết Hình Thần Mục cố ý nhưng không đoán được đối phương có thực sự muốn hài tử hay không, hay là chỉ mỗi mình muốn, hoặc là cả hai đều muốn?
Hình Thần Mục chớp mắt, lại cười nói: “Ta ở đây, sao vậy A Ảnh?”
Trác Ảnh không nghĩ nhiều nữa, đỏ mặt tiếp cận hôn lên môi Hình Thần Mục. Hình Thần Mục cực kỳ phối hợp với động tác của y, hơi hé miệng để chiếc lưỡi mềm mại của y có thể dễ dàng xâm nhập vào. Nhưng vừa kết thúc nụ hôn, hai tay của hắn vẫn đặt trên eo y không nhúc nhích, cứ như không muốn tiếp tục bước tiếp theo vậy.
Trác Ảnh có hơi bối rối, mở to mắt nhìn về phía Hình Thần Mục, Hình Thần Mục vòng vo nói: “A Ảnh muốn cần hỗ trợ… thì phải nói lời dễ nghe, không chừng ta sẽ nguyện ý hỗ trợ đó.”
Bình thường lúc làm tình phần lớn đều là Hình Thần Mục chủ động, Trác Ảnh thực sự không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này lắm. Nhưng giờ tiễn đã lên dây, y không thể do dự được.
Y không có cách nào nói nên lời mấy lời cầu xin Hình Thần Mục làm gì gì đó với mình, cứ thế trực tiếp tự mình hành động. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hình Thần Mục, y dễ dàng ôm lấy hắn bế về phía nhuyễn tháp.
Trời đã vào hạ, mặc dù gió đêm thỉnh thoảng sẽ thổi qua Quan tinh các nhưng cũng không tới mức rét lạnh. Trác Ảnh cúi đầu, nửa ngồi trên người Hình Thần Mục, chậm rãi tháo thắt lưng bằng gấm trên eo hắn ra, sau đó là tự cởi của mình. Ngọc bội lúc lắc trên cần cổ y bị hắn cầm lấy ngậm vào miệng, mượn hơi lạnh của mặt ngoài để khiến mình thoáng bình tĩnh một chút.
Hai đèn lồ ng được hai người họ mang lên được bày biện trong phòng, không phải quá sáng nhưng đủ để hai người họ thấy rõ lẫn nhau. Đêm nay, vẻ xinh đẹp trên mặt Trác Ảnh vẫn mãi chưa biết mất…
—
Mãi cho đến khi Nghiêm Thanh ở dưới thang lầu nhắc nhở đã sắp tới giờ lâm triều, lúc này Hình Thần Mục mới lật người Trác Ảnh lại ôm lấy y để y dựa người vào mình nghỉ ngơi một lúc.
“Thánh thượng, lâm triều hôm nay…” Lại qua một hồi lâu, bên trên vẫn chẳng có động tĩnh gì, Nghiêm Thanh nhẫn nại lần nữa lên tiếng.
“Múc nước đến đây, sai người mang hai bộ y phục sạch sẽ tới.”
Hình Thần Mục có hơi nóng nảy đáp. Nghiêm Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy nước ấm và y phục đã sai người sớm chuẩn bị đưa lên, chỉ để đồ đặt lên bàn không dám liếc ngang liếc dọc.
Vốn trong điện có thái giám cung nữ chuyên phụ trách hầu hạ Hình Thần Mục thay y phục nhưng từ khi Trác Ảnh chuyển tới ở trong Thừa Ương điện, toàn bộ các cung nhân này đều vô dụng. Đặc biệt là lúc Trác Ảnh chưa thay y phục, cung nhân nếu dám liếc mắt nhiều thêm một cái đều khiến Hình Thần Mục tức điên lên.
Nếu không phải Nghiêm Thanh từng tận mắt nhìn thấy, ông sẽ thực sự không tin được một Cữu ngủ chí tôn như hình Thần Mục lại có thể sủng ái Trác Ảnh như vậy, giúp y thay y phục không nói, có khi còn ngồi xổm tự mình mang tất và hài cho y nữa kia.
Hiện giờ trong Quan tinh các chẳng có lấy một tấm bình phong, Nghiêm Thanh cúi đầu thu dọn xong đồ dạc thì lập tức lui ra ngoài, sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Đợi Nghiêm Thanh rời đi, Hình Thần Mục mới ngồi lại lên nhuyễn tháp, vắt khăn giúp Trác Ảnh lau người. Đêm qua Trác Ảnh thực sự bị vắt kiệt sức, trên người chỗ nào cũng có dấu vết do Hình Thần Mục lưu lại. Trời còn chưa sáng, y giơ tay cản lại: “Ta, để ta tự…”
“A Ảnh à, đã hai năm rồi đấy, có chỗ nào trên người ngươi mà ta còn chưa thấy sao?” Hình Thần Mục bật cười, nắm lấy tay y, lúc lau tới giữa đùi lại có hơi lo lắng, “Đêm qua có làm đau ngươi không? Lần sau đừng có câu dẫn ta như thế, từ trước tới nay ta không có năng lực kiềm chế trước ngươi.”
“Còn chẳng phải là ngươi cố ý muốn…” Trác Ảnh nhỏ giọng lầm bầm, trước khi Hình Thần Mục lại nhìn sang thì đã chuyển đề tài, “Nếu ngươi còn chưa đi sẽ không kịp lâm triều đâu.”
Lúc nói chuyện Hình Thần Mục đã thu dọn ổn thỏa, ném khăn trở lại vào chậu nước: “Để bọn họ chờ một lát cũng không sao.”
Hình Thần Mục giúp Trác Ảnh mặc y phục chỉnh tề rồi mới để Trác Ảnh giúp mình thay triều phục, lúc xuống lầu Hình Thần Mục vẫn cứ đứng cạnh che chở, đi mấy bước lại lo lắng hỏi: “Nếu không thì để ta ôm ngươi xuống nhé?”
“Sao có thể nuông chiều như vậy được…” Trác Ảnh cạn lời liếc mắt trừng hắn một cái, dẫn đầu đi xuống dưới.
“Đi chậm thôi!” Hắn ở phía sau vội la lên, vươn tay giữ chặt lấy tay y, “A Ảnh thân mến của ta, hiện tại ngươi có biết mình đã mang thai hay không. Ngươi thực sự muốn hù chết ta đó hả?”
Lúc này Trác Ảnh mới nhớ tới chuyện mình chểnh mảng, đặt một tay lên bụng, có hơi thất thố xoay đầu lại: “Mục nhi, ngươi, ngươi nói là…”
“Hiện giờ không có cách nào chẩn ra kết quả, nhưng vẻ mặt này của ngươi là đang hoài nghi năng lực của ta đấy à?” Hình Thần Mục nhíu mày, vẻ mặt như chỉ cần Trác Ảnh dám gật đầu thì hắn sẽ lập tức ném đám quan lại kia sang một bên, trở về Thừa Ương điện chứng minh bản thân.
Trác Ảnh vội lắc đầu: “Tất nhiên Mục nhi lợi hại nhất nhất luôn.”
Trác Ảnh không biết câu này của y lại hiệu quả còn hơn so với việc nghi ngờ năng lực của Hình Thần Mục. Hình Thần Mục chỉ cảm thấy một luồng huyết khí chạy thẳng xuống phần thân dưới của hắn, nhẫn nhịn lắm mới không đánh mất mặt mũi trước đám ảnh vệ, thái giám.
Hoàn chương 74.