Thân là ảnh vệ, hành tẩu trong cung cũng chỉ dùng danh hiệu không dùng tên. Đã rất lâu rồi không có ai nhắc tới tên của Ảnh Bát, Ảnh Cửu, hai người cũng không nghĩ Trác Ảnh vẫn còn nhớ. Nhưng lúc này cũng không thể quá ngạc nhiên, hai người nhanh chóng giơ tay thi lễ với Huyện lệnh.
Hình Thần Mục ở một bên quan sát, thực ra cũng nhịn cười rất vất vả. Hắn cũng không ngờ Trác Ảnh lại dùng tên “Lục Hiền”.
Song đối phương lại giới thiệu Ảnh Bát, Ảnh Cửu, hắn đã hiểu rõ. Trác Ảnh vốn là Thống lĩnh Ảnh vệ, tuy không ai biết dáng vẻ như thế nào nhưng chắc hẳn vẫn có người sẽ biết tên.
Có thể vào được Ảnh vệ quân thì đã là cao thủ trong cao thủ. Mà Trác Ảnh, sáu tuổi đã bắt đầu tập võ, mười tuổi lại tham gia vào doanh Ảnh vệ dự bị, mười hai tuổi được điều tới bên cạnh Thái tử. Đồng dạng với việc Hình Thần Mục đăng cơ, y cũng trở thành Thống lĩnh Ảnh vệ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nhiễm Dĩnh. Có rất ít thông tin liên quan tới Ảnh vệ quân mà dân chúng có thể biết nhưng càng là chuyện thần bí sẽ lại càng có nhiều người tham cứu (tìm tòi tra cứu). Hơn nữa trong mắt người biết võ, Trác Ảnh là cái tên đứng đầu trong giới võ thuật, cũng là sự kết hợp hoàn mỹ giữa thiên phú và thời cơ.
Nếu để người ta biết y là Trác Ảnh, khó có thể sẽ bảo toàn được người hữu tâm đoán ra được thân phận của Hình Thần Mục thế nên Trác Ảnh không thể báo ra tên thật được.
Sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, Hình Thần Mục lại càng thấy Trác Ảnh vừa thông minh lại đáng yêu quá chừng. Nếu không phải ở đây còn có người ngoài thì hắn đã muốn kéo người ôm vào lồ ng ngực rồi.
“Khâm sai đại nhân, theo ý của ngài, việc này nên xử lý thế nào?”
Lời nói của Tưởng Bá Văn lại kéo suy nghĩ của Hình Thần Mục trở về. Hắn điều chỉnh biểu cảm trên mặt, ngẩng đầu nói: “Nơi này cách phủ nha không xa, không biết Tưởng đại nhân có bằng lòng bồi bản quan đi một chuyến không?”
“Hạ quan nguyện vì đại nhân cống hiến sức lực.” Tưởng Bá Văn lau mồ hôi. Hắn chỉ là một Huyện lệnh, mặc dù đã làm quan được mười năm nhưng ở nơi này lâu như thế cũng chưa từng được nhìn thấy đại quan ở Loan thành. Không ngờ lúc chiết tử từ quan đã đệ lên rồi, cuối cùng lại cho ông một lần gặp được nhiều vị tai to mặt lớn thế này.
Vân ảnh vệ trong Ảnh vệ quân có cùng cấp với Ngự tiền nhất đẳng Đao thị vệ, toàn là tam phẩm võ quan, thậm chí còn lớn hơn cả quan Tri phủ nữa, càng đừng nói tới vị khâm sai đại nhân đang đứng trước mặt này là do Phụ chính vương sai tới.
Nghĩ thế, vẻ mặt Tưởng Bá Văn lại càng cung kính hơn.
Hình Thần Mục liếc ông một cái, nói: “Nếu vị Tri phủ kia đã yêu thích đạo phỉ như thế thì để bản quan tự mình mang đạo phỉ tới cho ông ta.”
“Vâng, hạ quan lập tức chỉ thị quan sai mang đạo phỉ ra, theo đại nhân tới phủ nha.”
“Không cần, Tưởng đại nhân phái người tới ban phòng thông báo một tiếng là được rồi.” Hình Thần Mục tiếp nhận ánh mắt khó hiểu của Tưởng Bá Văn, hơi nghiêng đầu hướng về phía hai người ở đằng sau, “Để ảnh vệ đang thủ ngoài huyện nha dẫn người đi.”
Lại còn có cả ảnh vệ bên ngoài huyện nha cơ á?
Trong lòng Tưởng Bá Văn hoảng hốt không thôi: “Chuyện này… Vẫn còn Ảnh vệ đại nhân ở bên ngoài huyện nha sao? Là Tưởng mỗ thất lễ.”
“Tưởng đại nhân không cần để ý. Phụ chính vương yêu thương bề dưới, lần này bản quan tuần tra xuống phía Nam mang theo không ít ảnh vệ. Nếu đều đưa người vào huyện nha thì không tốt lắm thế nên bản quan để bọn họ tạm thời ở ngoài cổng nha môn chứ không phải là đang theo dõi người của huyện nha. Thế nên Tưởng đại nhân sẽ không để ý chứ?”
“Không dám, không dám.” Mỗi lần huyện nha bắt được người thì tin tức đã lập tức truyền tới tai phủ nha, Tưởng Bá Văn cũng biết trong huyện nha nhất định có người của tri phủ. Chỉ là không ngờ tâm tư của vị khâm sai này lại tinh tế như thế, đúng là trước khi vào đã có phòng bị khiến người ta không thể không bội phục.
Ảnh Bát, Ảnh Cửu lĩnh mệnh xong lập tức xoay người đi ra ngoài. Tưởng Bá Văn chào Hình Thần Mục một tiếng xong cũng tạm thời đi thông tri cho phòng ban mang người giao cho ảnh vệ.
Trong phòng nghị sự tạm thời chỉ còn lại Hình Thần Mục và Trác Ảnh. Lúc này Hình Thần Mục mới cười cười tiến lên ôm eo Trác Ảnh, kéo người vào trong lồ ng ngực: “Sao lại muốn dùng tên của Thập Cửu thế, hửm?”
“Nhất thời không nhớ được tên khác, thuận miệng nói ra thôi.” Trác Ảnh không quen khi thân mật lúc ở ngoài như thế, nói xong không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: “Mục nhi à, nơi này là huyện nha đó…”
Hình Thần Mục nhíu mày, chẳng những không buông tay mà còn siết chặt vòng tay hơn: “Với ngươi cái tên Lục Hiền này rất quen thuộc sao? Dễ dàng thuận miệng gọi tên hắn như thế, xem ra quan hệ riêng cũng không tồi ha.”
Trác Ảnh nghe thế, lập tức nhìn Hình Thần Mục nhưng lại chẳng nhìn ra được Hình Thần Mục mất hứng thật hay là đang cố tình trêu ghẹo y nữa, đành phải xin khoan dung: “Không có mà. Chỉ là trước khi xuất cung có gặp hắn, hơn nữa so với các ảnh vệ khác thì đúng là có ấn tượng hơn chút thôi. Nếu nói người trong cung mà ta quen thuộc nhất tất nhiên là…”
Y cố tình muốn dỗ dành Hình Thần Mục, nhưng cắn cắn môi một hồi mà lời xấu hổ thế này vẫn chẳng thể nào nói nổi nữa.
“Có người tới.” Rất nhanh y đã nghe thấy có tiếng bước chân, chắc là Tưởng Bá Văn đã về rồi. Trác Ảnh vội vàng đẩy đẩy Hình Thần Mục, muốn đối phương nhanh thả mình ra.
Hình Thần Mục sao có thể dễ dàng buông tha cho y như thế được, chậm rãi áp người tới gần, mãi cho tới khi môi hai người cách nhau khoảng một tấc mới mở miệng: “Nói. Trong cung người ngươi quen thuộc nhất chính là ai.”
Mắt thấy Tưởng Bá Văn sắp tới rồi, Trác Ảnh nhắm tịt mắt hoảng hốt nói: “Là ngươi, là ngươi. Ngoại trừ ngươi ra thì còn có thể là ai được chứ.”
Hình Thần Mục nghe thế cười ra tiếng, nhanh chóng gặm một cái lên môi y.
Gần như lúc Hình Thần Mục lui người ra thì vừa lúc đó Tưởng Bá Văn cũng bước vào phòng nghị sự, vuốt râu nói: “Hạ quan đã dặn dò xong rồi. Khâm sai đại nhân, giờ chúng ta xuất phát luôn hay sao?”
“Ừm, đi thôi.”
Tưởng Bá Văn đi theo Hình Thần Mục được hai bước, bỗng nhiên dừng chân, có hơi hoang mang hỏi: “Vị đại nhân này, thân thể ngài không khỏe sao?”
Trác Ảnh đã đeo mặt nạ tất nhiên sẽ không bị nhìn thấy mặt nhưng lúc Tưởng Bá Văn đi sau hai người lại thấy gáy y đỏ bừng. Tưởng Bá Văn sợ vị Ảnh vệ đại nhân này đang có chuyện gì đó, sợ bên trên trách tội không chăm sóc người tốt nên mới tùy tiện hỏi.
Trác Ảnh không phải thân thể không khỏe, rõ ràng là do vừa rồi bị Hình Thần Mục dọa sợ. Đến giờ vẫn chưa hồi phục, hơn nữa tình huống vừa rồi khiến y cảm thấy như đang yêu đương vụng trộm ấy nên trong lòng lại càng thêm hoảng hốt, nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Không sao, người tập võ nên dương khí trong thân thể vượng, cảm thấy trong phòng có hơi oi bức thôi.” Hình – biết xảy ra chuyện gì – Thần Mục giúp y đáp, lại mỉm cười hỏi, “Đúng không, “Lục” đại nhân?”
…
Trác Ảnh bất đắc dĩ gật đầu. Tưởng Bá Văn yên tâm, nghĩ một chút lại nói: “Huyện Tuy Dương quả thật nóng bức hơn Loan thành, vừa rồi lại quên không mở cửa sổ, là hạ quan sơ sót.”
“Không… Ta không sao. Lát nữa sẽ ổn thôi.” Rõ ràng nguyên nhân là do chính y nhưng lại khiến đối phương áy náy, Trác Ảnh cảm thấy có hơi ngại ngùng.
Lúc bọn họ nói chuyện cũng đã đi tới cổng huyện nha, Ảnh Bát từ nơi nào đó xuất hiện, tiến tới nhẹ giọng nói mấy câu vào tai Hình Thần Mục. Hắn khẽ nhíu mày, quay đầu nói với Tưởng Bá Văn: “Tưởng đại nhân, xem ra là Chủ bộ (một chức quan có từ đời nhà Hán, chuyên trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương). Bản quan cũng phải xử lý một lần.”
“Là gã sao?” Tưởng Bá Văn sửng sốt, lắc đầu cười khổ, “Hạ quan không biết người này, để đại nhân chê cười rồi.”
Chủ bộ cũng không biết rõ thân phận của những người đi vào huyện nha, chỉ biết giúp đám đạo phỉ lại bị bắt kia nên đã vội viết thư gửi đi, muốn mang thư tới địa điểm chi viện để người giao cho Tri phủ đại nhân.
Ai ngờ vừa mới vội vã đi ra ngoài đã bị ảnh vệ thủ ở bên ngoài bắt được, người lẫn tang vật đều đã bắt được.
Hình Thần Mục nhận lấy thư Ảnh Bát đệ trình, nhìn lướt: “Có thể hỏi ra địa điểm chi viện không?”
“Đã hỏi ra rồi ạ, là một tửu điếm cách nơi này không xa. Thuộc hạ đã bắt Chủ bộ, sợ những người đó nhận được tin rút lui, Ảnh Cửu đã mang người chạy tới trước rồi ạ.”
Ảnh vệ quân là thân tín của Thánh thượng, trong quân có thiết lập ám lao. Bình thường những kẻ mắc trọng tội mà Đại Lý tự không dễ gì kết tội sẽ được bí mật thẩm tra. Vì thân phận đặc biệt, phần lớn ảnh vệ thẩm tra chỉ để lấy tin tức, không cần tù binh còn sống cho nên không hạn chế sử dụng dụng hình. Chỉ là một chủ bộ nho nhỏ, rơi vào tay bọn họ tất nhiên sẽ nhanh chóng khai hết tất cả.
“Ừm. Chúng ta chia thành hai hướng, ngươi áp giải đám đạo phỉ kia theo ta tới trước cổng tri phủ, còn để Ảnh Cửu bắt người tra thẩm, cố gắng hỏi hết những chuyện mấy năm gần đây mà tri phủ Lương Châu đã làm, sau đó chúng ta sẽ hội hợp ở tri phủ nha môn.”
Hình Thần Mục không định tạm dừng ở nơi này này lâu lắm, sẽ làm chậm trễ hành trình tiếp theo. Cũng may chứng cớ xác thực, xử lý tên tri phủ kia cũng không mất nhiều sức lực lắm.
Từ đây tới tri phủ nha cũng cần mất mấy canh giờ, Hình Thần Mục phân phó Ảnh Bát đến trạm dịch thuê năm chiếc xe ngựa. Trong lòng Ảnh Bát có hơi thấy lạ nhưng đối với sự phân phó của Hình Thần Mục cũng không dám nhiều chuyện hỏi. Cứ thế nhanh chóng làm theo, ngoại trừ xe ngựa hắn còn dẫn theo vài con ngựa đến nữa.
Hình Thần Mục liếc mắt nhìn mấy con ngựa một chút, hỏi: “Ai bảo ngươi thuê ngựa hả? Hôm nay tất cả mọi người đều ngồi xe ngựa xuất hành.”
Hôm nay Ảnh Bát đã hai lần bị sặc nước miếng, chờ một lúc lâu mới nói nên lời: “Vâng…”
Tuy đồng ý nhưng tầm hắn mất tự chủ di chuyển tới trên người Trác Ảnh. Trác Ảnh hiểu nguyên nhân thực sự, ho khan một tiếng, không nói gì cả mà chỉ giúp Hình Thần Mục leo lên xe ngựa, rồi cũng tự mình đi theo vào bên trong.
Ảnh Bát không còn cách nào khác, đành phải đi trả lại ngựa sau đó phân phó các ảnh vệ khác lên xe ngựa.
Hôm nay tới huyện nha, Hình Thần Mục cũng không mang theo Nghiên Thanh và Tiểu Oánh. Sau khi đã an bài xong xuôi, Ảnh Bát tự giác lên vị trí đánh ngựa trên xe Hình Thần Mục, ai ngờ vừa mới ngồi xong đã nghe thấy giọng điệu Hình Thần Mục ủy khuất: “Trác ca ca ơi, đừng giận nữa mà. Không phải ta đang lo lắng cho thân thể của ngươi sao…”
Ảnh Bát chỉ cảm thấy tóc gáy mình đã dựng đứng hết lên rồi.
Lúc này Trác Ảnh đang được Hình Thần Mục nửa ôm nửa nằm ở trong xe, đầu gối lên đầu gối đối phương.
Vừa nghe được động tĩnh y đã biết Ảnh Bát đã ngồi ở trước xe rồi, y thậm chí hoài nghi có phải Hình Thần Mục đang cố ý nói như thế không nữa. Nhưng đúng thật là Hình Thần Mục đã rất để tâm đ ến mặt mũi của y nên mới lệnh cho tất cả ảnh vệ đều lên xe ngựa.
Nếu đối phương không an bài như thế, y đúng là dự định sẽ cùng với đám người Ảnh Bát cưỡi ngựa hoặc là giúp Hình Thần Mục đánh ngựa. Nếu không, cùng là ảnh vệ mà y được ngồi trong xe ngựa thì người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy rất kì lạ.
Trác Ảnh rối rắm lúc lâu, biết Ảnh Bát ở bên ngoài nên biết bản thân không nên nhiều lời. Y thực sự có hơi giận, xoay đầu không thèm nhìn Hình Thần Mục nữa.
Ai ngờ Hình Thần Mục thấy y như thế, lại nói: “Đêm qua ta hơi quá đáng, lần sau ta nhất định sẽ chú ý. Nhưng mà hôm nay ngươi không thể cưỡi ngựa được.”
“Ngươi…” Trác Ảnh giơ tay đánh lên eo Hình Thần Mục một cái, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Hình Thần Mục trở tay bắt được bàn tay của y, đặt lên miệng hôn một cái: “Nào, đừng gấp, chẳng phải Ảnh Bát là người của ngươi à? Việc này không sớm thì muộn bọn họ cũng phải biết, chẳng lẽ ngươi sợ hắn sẽ ra ngoài nói lung tung sao?”
Mà bên ngoài xe ngựa, Ảnh Bát cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao bọn họ lại cần phải ngồi xe ngựa, sợ tới mức ngay cả cương ngựa cũng quên cầm, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ —— hai người bên trong sẽ không vì hắn biết quá nhiều mà giết người diệt khẩu chứ!
❃ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhân vật thảm nhất truyện – Ảnh Bát.
Hoàn chương 46.