• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor + Beta-er: ToruD

“Vị thượng cung này chính là chất nữ (cháu gái) Công Tôn Tịnh của sư tướng (tôn xưng của tể tướng), tổ tiên của Công Tôn gia cũng từng là công chúa. Nếu tính chính xác, nàng chính là biểu muội (em họ bên ngoại) bà con xa của trẫm.” Hình Thần Mục nói xong lại chỉ vào một nữ quan khác đang quỳ một bên, “Vị này là thiên kim tiểu thư của Thống lĩnh Quan vệ quân Ninh Viễn.”

“Hạ quan Công Tôn Tịnh/ Ninh Khiết ra mắt Trác đại nhân.”

Hai người hành lễ xong, trong lòng Trác Ảnh cân nhắc một chút lập tức hiểu được nguyên nhân sâu xa.

Hôm nay Trần đại nhân của Hộ bộ nhập cung thượng tấu chuyện tuyển phi, mưu tính kiểu này chính là muốn Hình Thần Mục lần thứ hai bày tỏ rõ thái độ cường ngạnh của hắn ở ngay tại đây.

Mặc dù chiết tử là Hộ bộ Thượng thư Trần Tư trình lên nhưng phía sau là cả một triều đình, tin tức truyền ra, trong lòng các cựu thần trong triều tất nhiên có cách nhìn của mình. Hình Thần Mục có thể không cho Trần Tư mặt mũi, nhưng làm gì cũng không thể quá tuyệt tình, luôn phải cho quần thần một chút sĩ diện, lưu lại hai nữ quan của Trần Tư, cũng coi như là đã nhượng bộ gã ta lắm rồi.

Tể tướng và Thống lĩnh Vệ quân, vừa đại biểu cho hai phái một văn một võ trong triều, lần này Trần Tư mang người nhập cung, ai cũng đều thấy cả. Nếu Hình Thần Mục bất nhân thì đó là trực tiếp làm bẽ mặt Tể tướng cùng Thống lĩnh Vệ quân, mất lòng người.

Cho nên Hình Thần Mục không còn lựa chọn nào khác, nó chẳng khác gì việc hắn phải tiếp nhận một cách thụ động trước sự an bài của quần thần. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn tức giận vào sáng sớm nay.

Nhưng cũng may nữ quan cũng không giống với phi tần. Nữ quan nhập cung ba năm mà vẫn không nhận được thánh sủng sẽ tự động lựa chọn giữa việc xuất cung lập gia đình hay là tiếp tục ở lại trong cung. Nhưng cho dù là tiếp tục ở lại trong cung cũng không cách nào có thể lại gần hầu hạ Thánh thượng được nữa. Nữ quan có tư lịch thâm hậu sẽ được an bài trở thành giáo tập ma ma, phụ trách dạy các quy tắc cho cung nữ và nữ quan mới nhập cung.

“Thừa Ương điện không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào, hôm nay sẽ xem như không vấn đề gì. Trẫm phải nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống hết đi.” Hình Thần Mục không mặn không nhạt nhắc nhở một câu, trong lòng cũng biết hôm nay chắc chắn có người bày mưu đặt kế, nghĩ nghĩ lại nói, “Phụ thân của hai vị đều là trọng thần trong triều đình, trong cung không ai có thể làm khó các ngươi. Nhưng đã nhập cung thì phải tuân thủ quy củ trong cung, cái gì không rõ thì theo ma ma thỉnh giáo.”

Tuổi tác của hai vị thượng cung cũng không lớn, đối với quan hệ phức tạp trong triều đình sao có thể hiểu rõ được, cùng lắm chỉ là theo sự an bài trong nhà mà thôi. Lúc này nghe vậy thì sợ tới mức không dám nói tiếng nào, vẫn là nhờ Nghiêm Thanh nhắc nhở mới nhớ tới phải quỳ an.

Lúc Hình Thần Mục nghỉ ngơi cũng không muốn có ai canh giữ hay hầu hạ xung quanh. Ngoại trừ Trác Ảnh, những người còn lại đều hành lễ rồi tự giác lui hết ra ngoài.

Hình Thần Mục nhìn Trác Ảnh, có ý muốn giải thích vài câu, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào, trong lòng buồn bực tới mức luống cuống. Ngược lại Trác Ảnh lại đã hiểu sự tình bất đắc dĩ trong đó, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thánh thượng không cần lo lắng, chắc chắn Hoàng hậu tương lai sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của ngài thôi.”

“Nếu là ngươi?” Ánh mắt Hình Thần Mục thâm trầm, nhìn thẳng quan sát người trước mặt hỏi, “Nếu ngươi là Hoàng hậu tương lai, ngươi có trách trẫm lưu lại hai vị thượng cung kia không?”

“Nếu là ta, ta sẽ chỉ cảm động trước sự thâm tình của Thánh thượng mà thôi. Chỉ có điều, các nàng đều là người của Trần Tư mang tới, vì sự an toàn của ngài, vẫn không nên để các nàng tới gần hầu hạ ngài.” Trác Ảnh không nghĩ nhiều, vẫn đang muốn tìm thêm lời an ủi Hình Thần Mục. Mà lời nói của y cũng không phải trái lương tâm, đối với y, Hình Thần Mục muốn làm gì cũng đều có thể. Nếu như vị Hoàng hậu tương lai kia không hài lòng thì cũng là quá mức kiều man (nuông chiều ngang ngược) ương ngạnh.

Nhưng bất luận là về công hay về tư, y cũng không hi vọng hai vị thượng cung kia có cơ hội hầu hạ bên cạnh Hình Thần Mục.

Tất nhiên y sẽ không biết chỉ đơn giản một câu của mình lúc rơi vào lòng Hình Thần Mục thì lập tức hóa giải ngay những bực bội cùng bất an trong lòng hắn. Hình Thần Mục trầm tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Vậy thì ổn rồi…”

Có câu nói kia của Trác Ảnh, đêm nay Hình Thần Mục lại hiếm khi có được một giấc ngủ ngon. Sáng sớm tỉnh lại thần thanh khí sảng, lại thấy Trác Ảnh đang đứng canh giữ cách đó không xa, tâm tình lại càng tốt thêm vài phần.

Trác Ảnh rất nhanh đã chú ý tới Hình Thần Mục đã tỉnh lại, gọi thái giám đang đứng ngoài cửa đi vào hầu hạ. Hình Thần Mục ngồi dậy trước tiên nói với y: “Hôm nay lâm triều ngươi không cần đi theo, ăn sớm chút rồi đi nghỉ trước đi, giờ Thân (15 giờ – 17 giờ) rồi lại sang Hiên Minh điện trực.”

“Vâng.” Giờ Thân là lúc Vĩnh An vương nhập cung, Trác Ảnh đoán Hình Thần Mục có chuyện muốn dặn dò y làm. Mặc dù với y mà nói, đợi sau khi hạ triều lại về nghỉ ngơi sau đó lại trước giờ thân tới Hiên Minh điện trực sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng trong lòng y biết, Hình Thần Mục sẽ không đồng ý. Y không nói gì thêm nữa, tuân theo mệnh lệnh của đối phương lui xuống.



Giờ Thân, trong Hiên Minh điện, để không làm phiền Hình Thần Mục đang nói chuyện với Hình Thần Tu, Trác Ảnh ẩn thân vào khoảng trống giữa nóc nhà và xà nhà.

Làm một ảnh vệ, nghiêm túc mà nói thì bọn họ lúc nào cũng phải ẩn nấp. Nhưng Hình Thần Mục thích y luôn phải trong tầm mắt hắn hơn, vì thế mấy năm qua, chỉ những lúc có người ngoài, y mới ngại quy củ trong cung mà ẩn thân vào bóng tối.

“Ngủ đông lâu như vậy rồi, cuối cùng bầy sói cũng không thể kiềm chế được nữa.” Chỉ nghe Hình Thần Mục ở bên dưới nói.

Ngũ quan của nam nhân đang ở trên nhuyễn tháp có mấy phần tương tự Hình Thần Mục, thậm chí có mấy phần tuấn mỹ hơn Hình Thần Mục. Mà khi hai người bọn họ cùng xuất hiện, có thể khiến cho người ta dễ dàng phát hiện ra quan hệ giữa hai người họ.

Đây không phải là lần đầu tiên Trác Ảnh gặp Hình Thần Tu, nhưng cách đây không lâu y mới phát hiện, điểm giống nhau giữa hai người không phải là vẻ ngoài mà là một loại khí phách đã thấm vào trong xương tủy, là sự tự tin cùng ngạo nghễ khi bày mưu ẩn kế vẫn luôn ẩn giấu không lộ ra bên ngoài, là vị thánh thượng từ khi sinh ra đã mang trong mình uy nghiêm.

Đôi mắt phượng của Hình Thần Tu đang híp lại, trông có hơi vô tình: “Theo lý mà nói, Thánh thượng đã đăng cơ ba năm, mắt thấy căn cơ của người đang dần dần ổn định, bọn họ nếu còn không ra tay chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nào.”

“Ta nhận được mật báo, Hộ bộ Thượng thư gần đây thường xuyên cho mấy phụ tá thay nhau đi về phía Bắc. Nếu là thảo thiệp với ngoại quốc…”

Hình Thần Mục không giải thích gì thêm, Hình Thần Tu nói tiếp: “Mặc dù người ở Thương Xuyên quốc của phương Bắc dũng mãnh thiện chiến nhưng lại vắng vẻ, không bằng Nhiễm Dĩnh ta giàu có, sẽ không thể trụ nổi nếu đánh lâu dài. Dưới trướng Tướng quân trấn Bắc là ba vạn tinh binh, đủ sức để ngăn chặn bọn họ lại.”

“Nếu mục tiêu của bọn họ không chỉ là Thương Xuyên mà còn có ý xúi giục Tướng quân trấn Bắc thì sao?” Hình Thần Mục nhìn hắn hỏi ngược lại.

Hộ bộ Thượng thư Trần Tư là đường đệ (em họ bên nội) của tiên Hoàng hậu, là cữu phụ (cậu) ruột của Hình Thần Tu. Chẳng qua là sau khi tiên Hoàng hậu tấn thiên, Hình Thần Tu lại bị đầu độc nên mất thế lực, Trần Tư cũng không thân cận với đứa cháu ngoại trai này nữa.

Người này quá coi trọng quyền thế, lúc tiên đế tại thế cũng không được trọng dụng, trong lòng tất nhiên bất mãn. Sau khi Hình Thần Mục kế vị đối với gã lại càng kiêng kị, nhưng mà Hộ bộ không phải đứng đầu trong Lục bộ, nó còn liên quan tới hộ tịch, thuế má, lại liên lụy tới nhiều chuyện cùng bá tánh nên không thể dễ dàng hành động được.

Lại thêm ngày thường Trần Tư làm việc rất cẩn thận, chưa từng phạm sai lầm, nhân duyên trong triều cũng không tồi, không có chứng cớ thực tế nào chỉ thẳng vào người gã. Hình Thần Mục không có cách nào thuyết phục số đông chỉ trích gã, lúc này chỉ có thể tiếp tục để gã đảm nhận chức Hộ bộ Thượng thư.

Nhưng trước mắt xem ra, cân bằng đang được duy trì nhiều năm cũng sắp vỡ rồi, Hình Thần Mục cũng không còn kiêng kị quan hệ giữa Hình Thần Tu và Trần Tư nữa, trực tiếp hỏi: “Vương huynh thấy thế nào?”

“Cữu phụ đã lên kế hoạch nhiều năm, chỉ sợ sớm đã kết bè kết cánh không ít thế lực trong triều. Nếu đã muốn ra tay, không bằng Thánh Thượng chờ thêm chút nữa, tới khi có thời cơ thích hợp, lại diệt trừ tận gốc.” Thanh âm Hình Thần Tu thản nhiên, nghe không ra hỉ hay nộ, “Về phần Tướng quân trấn Bắc, có lẽ cữu phụ sẽ không suy tính nhiều lắm. Loại việc như xúi giục này, chỉ có thể thành không thể bại, nếu không nắm chắc mười phần trong tay, mà xưa nay cũng không có giao tình gì, cữu phụ sẽ không tùy tiện tiếp xúc với Vệ tướng quân.”

“Vương huynh có cùng suy nghĩ với ta. Nhưng Tướng quân trấn Bắc Vệ Diễn mấy năm nay đã thay thế vị trí ở đó, phụ thân Vệ Lâm lại là Đại tướng quân, nắm quyền trong tay. Đây lại là giai đoạn mấu chốt, vẫn là kiêng kị của nhiều người.” Hình Thần Mục nói xong nhìn huynh trưởng liếc mắt một cái, “Chung quy những người khác cũng không khiến ta tin tưởng được, Vương huynh có thể thay ta chạy một chuyến đến đại doanh ở phía Bắc thăm dò tình hình được không.”

Đều là công cao chấn chủ* nhưng vô luận là Hình Thần Tu hay Trác Ảnh cũng không ngờ rằng, Hình Thần Mục lại sẽ nảy sinh nghi kị thế tục như thế. Hình Thần Tu hơi khép hờ mắt lại, “Thánh thượng muốn ta đi xem Vệ Diễn?”

* 功高震主 – Công cao chấn chủ: người nhận được nhiều sự tín nhiệm có thể sẽ đe dọa tới ngôi vị của quân vương, dẫn tới nghi ngờ.

“Đúng thế, bất luận là ngoại tộc hay là Vệ gia cũng không thể không đề phòng.”

Hình Thần Tu trầm mặc vài giây, nhìn thẳng Hình Thần Mục, tựa hồ như muốn nhìn ra được gì đó từ trong mắt hắn. Hình Thần Mục cũng không trốn tránh, thản nhiên nhìn thẳng y thật lâu, trong mắt chỉ có vẻ trong sáng vô tư.

“Nếu Thánh thượng có băn khoăn, thật sự ta cũng không để bụng mà chạy một chuyến xem sao.” Cuối cùng Hình Thần Tu đành thỏa hiệp nói.

Thấy hắn đáp ứng, Hình Thần Mục mở miệng gọi: “Trác Ảnh.”

Trác Ảnh không ngờ Hình Thần Mục sẽ đột nhiên gọi mình hiện thân, rất nhanh từ trên xà nhảy xuống, nửa quỳ trước mặt hai người.

Hình Thần Tu cũng không hiểu vì sao Hình Thần Mục lại bỗng nhiên gọi Thống lĩnh Ảnh vệ xuất hiện nhưng mối liên kết ngầm giữa huynh đệ khiến cho y không lập tức đặt câu hỏi ngay mà lẳng lặng chờ đợi.

Hình Thần Mục nhìn Hình Thần Tu một cái, hơi cúi đầu nói với Trác Ảnh: “Đứng lên đi, tháo mặt nạ xuống.”

Trác Ảnh vì bất ngờ mà trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Hình Thần Mục, lại vẫn quỳ không có thêm chút xíu động tác nào.

Hình Thần Mục thấy thế nở nụ cười lên tiếng hỏi: “Thế nào, dạo gần đây sủng ngươi nhiều nên ngươi coi trời bằng vung đấy à? Đây là muốn kháng chỉ đúng không.”

“Thuộc hạ không dám.” Trác Ảnh vẫn quỳ, trong lòng bàn tay đã dính đầy mồ hôi.

Cả đời Thống lĩnh Ảnh vệ chỉ lộ mặt trước quân chủ, này chẳng những là tượng trưng cho thân phận đặc thù của Thống lĩnh Ảnh vệ mà còn xuất phát từ sự an toàn của quân chủ. Trác Ảnh biết Hình Thần Mục hoàn toàn tín nhiệm Hình Thần Tu, nhưng với y mà nói, y chỉ nhận một chủ tử là Hình Thần Mục, cũng không nguyện vì bất kì kẻ nào mà xuất hiện ngoại lệ.

Hình Thần Mục vẫn không mở miệng như là nhất định y phải làm theo mệnh lệnh, Trác Ảnh lại cúi đầu càng thấp, thấp giọng nói: “Quốc pháp vẫn còn trước mắt, mong Thánh thượng suy xét.”

“Pháp là vật chết, người là vật sống.” Hình Thần Mục không nói thêm gì nữa, một tay kéo y từ trên sàn đứng lên, tay kia trực tiếp tháo mặt nạ của y xuống.

Trác Ảnh không dám phản kháng, cứ vậy trơ mắt nhìn mặt nạ mà mình chưa bao giờ tháo xuống trước mặt người khác nằm trong tay Hình Thần Mục, y lại nghe Hình Thần Mục nói: “Vương huynh, ngươi phải nhớ thật kĩ diện mạo của y. Sau khi ngươi rời hoàng thành tới quân doanh sẽ không dễ dàng trở về được. Ngoại trừ chính ta cùng với Trác Ảnh, bất luận là kẻ nào nói gì ngươi cũng không được để ý tới.”

“Dù là người nọ có cầm thánh chỉ trên tay.” Tựa hồ sợ Hình Thần Tu không rõ ý tứ trong đó, mấy từ cuối Hình Thần Mục nói cực kì chậm.

Trác Ảnh nghe xong, không còn rảnh rỗi bận tâm tới chuyện mặt nạ nữa, theo bản năng nổi lên cảnh giác, trong tình huống nào thì sẽ phát sinh chủ ý trong thánh chỉ không phải là của Hình Thần Mục?

Rõ ràng Hình Thần Mục đã đoán trước được rằng bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm…

Hoàn chương 6.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK